Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Mẹ là số một

28/05/201314:19(Xem: 1919)
Mẹ là số một
Mẹ là số một
Deborah Shouse
Nhị Tường dịch

---o0o---

"Mẹ ơi !" một giọng bé gái thét lên trong cửa hàng náo nhiệt. Tôi nhoài người ra phía đó. Vài bà mẹ khác cũng thế. Bất kể là tôi đang ở trong cửa hiệu một mình hoặc hai đứa con gái của tôi đã lớn hơn nhiều so với tiếng kêu trẻ nít kia. Khi tôi nghe "Mẹ ơi", tôi luôn trong tư thế sẵn sàng tiếp ứng.


Thật ra, lũ trẻ luôn gọi "Ba" trước tiên, nhưng những người mẹ chúng tôi luôn biết rằng đó chỉ vì cái miệng nhỏ bé của chúng chưa thể mím chặt để phát âm được chữ Mẹ. Trong hai chữ cái này có vô vàn điều để nói.


"Mẹ ơi …. Mẹ" . âm thanh này luôn lảng vảng trong giấc ngủ của tôi. Con gái Jessica của tôi làm rơi con gấu nhồi bông; chiếc mền đã tuột ra xa. Tôi suýt vấp ngã trong phòng của nó. Nhặt con gấu lên, tôi đắp mền lại cho con, chồm người vào chiếc cũi, hôn con và thì thầm những lời âu yếm. Mắt vẫn nhắm tôi trở về giường mình. Tôi không cần bật đèn_ Tôi đã quá thuộc lòng lối đi.


"Mẹ!" . A? vang tiếng gọi này đâm vào tim tôi ngay sau khi tôi lái xe ra khỏi Trung tâm Chăm Sóc Trẻ Em. Đây là Trung tâm tốt nhất thành phố. Tất cả những giáo viên ở đây đều có bằng đại học và có chứng nhận đầy đủ về lòng nhân ái. Những căn phòng đầy ánh sáng. Có đầy đủ mọi lớp cho mọi lứa tuổi và nội dung giáo dục đầy hào hứng. Thế nhưng, khi tôi bước ra khỏi nơi này, có cái gì đó trong tim tôi thét lên, rền rĩ.


Một lần khi ở văn phòng, tôi gọi điện, cứ ngỡ rằng sẽ nghe tiếng con tôi thét lên ở bên kia đầu dây. "Ổ, Jessica ngừng khóc ngay khi bà vừa rời khỏi". Cô giáo của Jessica khẳng định với tôi như thế.


"Mẹ" theo định nghĩa trong tự điển là "người nữ sinh thành". Nhưng, thông qua những đứa trẻ của tôi_ đầu tiên là Jessica, và kế đến là Sarah được sinh ra sau đó bốn năm_ từ "mẹ" có vô vàn ý nghĩa.


"Lúc bốn tuổi, khi Sarah khóc lên. "Meeeeeẹ !" Tôi biết rằng nó vừa bị đứt nút hay kẹt dây khóa kéo.


Jessica, bảy tuổi, thét lên "Mẹeeeee" với cái giọng bắt đền. Tôi biết nó đã không tìm được một chiếc vớ còn lại. Giọng nói của nó cũng thay đổi khi nó lớn hơn. Nó tập nói kiểu cách và nhẹ nhàng hơn: "Mẹ vui lòng ủi giúp con chiếc áo dài vàng nhé?"


Sarah, 13 tuổi, đôi lúc gắt gỏng khi gọi "mẹ". Một buổi sáng, khi nó đã trễ giờ học, "Mẹ!" có nghĩa là "con thất vọng vì cái bộ đồ mới này quá. Con không tin rằng con có thể mặc mớ giẻ này."


Jessica, ở cái tuổi bắt đầu lái xe đi học, vẫn còn gọi "Mẹeeeee" khi quần áo bị bẩn, nhầu nát hoặc khi chán nản_ Chỉ đến bây giờ từ "Mẹ" mới được hiểu là :"Mẹ cho con mượn áo khoác mới của mẹ nhé"


"Mẹ ơi?" Sarah đã gần 17 tuổi và hiếm khi gõ cửa phòng tôi vào buổi sáng nữa. Tuy nhiên tôi nhận ra sự yếu ớt trong giọng của nó.


"Con muốn mẹ đánh máy giúp con hả?" Tôi hỏi nó, mắt mờ vì ngái ngủ


Sarah gật đầu, rồi òa lên khóc. "John bực bội với con, con không hiểu tại sao nữa. Anh ấy không chịu nói chuyện với con…"


Tôi vòng tay ôm nó. Tôi pha trà, đưa cho nó hộp khăn giấy và chờ nó kể chuyện. Trong tôi, một phần nửa muốn che chở cho con, tuy nhiên một phần biết rằng con mình sẽ mạnh mẽ hơn khi phải tự tranh đấu.


"Mẹ, con phải làm sao đây mẹ?"


Tiếng hỏi khẩn khoản của con như một mũi tên dày xéo tim tôi. Tôi ước rằng câu trả lời vẫn còn đơn giản. Tôi ước ao tôi có thể tìm cho con chiếc vớ, cho con mượn chiếc áo choàng và vẫn luôn là người hùng của ác con.


Thế nhưng, giờ đây tôi vẫn có những vấn đề của chính mình. Tôi kiệt sức. Tôi cảm thấy cạn kiệt mọi trách nhiệm đối với bản thân mình và con cái. Tôi mệt mỏi vì phải làm một người lớn. Tôi tâm sự với bạn bè và họ đều thông cảm. Tôi trao đổi với anh mình và anh đã giải quyết giúp tôi một số vấn đề. Nhưng tôi còn cần hơn thế nữa.


Vì vậy, tôi nhấc máy bấm những con số quen thuộc mà tôi đã từng gọi từ trường đại học, từ căn nhà lưu động của tôi ờ Đức và từ hàng loạt những ngôi nhà xuyên suốt miền Tây nước Mỹ.


"Allo?" Giọng nói ngập ngừng, lo âu. Một giọng nói đã từng trải qua nhiều nỗi thăng trầm đến nỗi nghe như gió thoảng.


"Mẹ hở?" Tôi nói


"Con đấy ư, mọi việc ổn cả chứ?" mẹ tôi hỏi.


Không hiểu vì sao, đó là tất cả những gì tôi muốn được nghe.



Dịch từ Reader’s Digest


--- o0o ---
Vi tính: Cát Tường - Diệu Tường
Trình bày: Nhân Văn - Linh Thoại
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
05/09/2021(Xem: 7594)
Đôi lời tao ngộ Quý vị đang cầm tác phẩm này trên tay là kết quả của mấy mươi năm học hỏi cũng như tu luyện. Quý Thầy Hạnh Bảo và quý Thầy Giác Ân, Giác Tri đã có ý hay là nên sưu tập những câu nói của tôi được đăng tải đó đây trên các bài viết, tạp chí hay sách vở trong 30 năm qua, nhằm đánh dấu một chặng đường đã đi qua và làm cơ bản cho chặng đường sắp tới của những người đệ tử. Suốt 30 năm trời (1978-2008) là một chuỗi thời gian quá ý nghĩa đối với tôi. Vì đời đã cho tôi một cơ hội để học hỏi. Đạo đã dạy cho tôi biết học hai chữ nhẫn nhục cũng như tánh không. Rồi đây tất cả ai trong chúng ta cũng phải ra đi; nên để lại một cái gì đó cho đời một món quà tinh thần thật ý nghĩa.
01/10/2020(Xem: 4018)
Người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi hãy đến xứ Nam truyền giáo của chúa Nguyễn là linh mục Buzomi, người Ý, có thể xem Buzomi là người chính thức đặt nền móng cho công cuộc rao giảng phúc âm ở xứ Đàng Trong.
25/04/2020(Xem: 4953)
Lần về Việt Nam, tôi đã được một nhóm bạn rủ đi tham dự ngày “Quốc tế công tác xã hội“ được tổ chức tại đường Tôn Đức Thắng, quận nhất. Chủ đề của buổi họp mặt là “Gặp gỡ yêu thương“, khách được mời chính là các em khiếm thị thuộc “Mái ấm Thiên Ân“ quận Tân Phú và Trung tâm dạy nghề cho người khuyết tật. Một chương trình khá hay, rất cảm động đầy lòng nhân ái và chủ đề buổi họp mặt thật thấm thía, mang ý nghĩa sâu xa vô cùng!
01/09/2019(Xem: 4478)
Tháng 7 âm lịch hằng năm, mưa trút hạt nơi đây, dày đặc, có khi cả ngày lẫn đêm không ngớt. Xứ này là một trong năm tỉnh thuộc Tây Nguyên. Người dân nơi đây chủ yếu là đồng bào dân tộc thiểu số như Thượng, Ê-đê, Ba-na, Xơ-đăng,… nhưng lẫn trong chòm xóm ấy là cơ số người dân di cư từ các tỉnh miền Trung Việt Nam như Quảng Ngãi, Quảng Nam, và Huế. Họ sống thành từng cụm, đùm bọc lẫn nhau. Nguồn sống chính yếu của họ là trồng lúa nước và cà phê; tuy nhiên, canh tác vẫn còn thô sơ, không khác gì mấy chục năm về trước - thời mới ‘đi kinh tế mới’.
29/04/2019(Xem: 4705)
Những ý tưởng trong một bài viết ngót 30 năm trước bỗng hiện về trong giấc mơ đêm qua, cùng với hình ảnh người bạn từng chung bước trên chặng đường tranh đấu cho nhân quyền, khi thuyền nhân trong các trại tỵ nạn đang bị cưỡng bức trả về Việt Nam. Người bạn đó là cố nhạc sỹ Việt Dzũng. Sao giấc mơ lại tới trong thời điểm cuối tháng tư? Với tôi, không phải là tình cờ, vì chính bài viết này lại là một, trong những bài mà Việt Dzũng đã chia sẻ rằng “Xúc động lắm! Những rung cảm này thật quá! Thầm lặng mà lại rõ nét qúa! Chị cho Dzũng gom những bài viết khác của chị lại, in thành sách nhé!” .
14/11/2018(Xem: 4621)
Cách thành phố Mishima không xa có một ngọn núi không cao nhưng rất đẹp. Đó là núi Kanuki. Từ đây có thể ngắm núi Phú Sỹ rất tuyệt vời. Chính tôi đã một lần đi thiền hành lên đây, lên tận đỉnh, trèo lên 2 đài quan sát rất cao, cao nhất, để phóng tầm mắt về 4 hướng. Nhất là ngắm Phú Sỹ lúc buổi chiều. Hôm đó đã rất ấn tượng đối với tôi. Thật khó quên.
20/10/2018(Xem: 3050)
Bão mạnh và sóng thần ở châu Á khiến hàng ngàn người thiệt mạng, hàng ngàn người mất tích; tàn phá nhà cửa, tài sản công và tư, thiệt hại vô kể. Bão lớn quét qua miền Đông và Đông nam nước Mỹ cũng lấy đi mạng sống của ba mươi người và hàng ngàn người còn mất tích… Hàng trăm ngàn người vẫn còn phải chịu đựng sự lụt lội, mất điện, lạnh giá, thiếu nước uống. Trong khi đó, gió Santa Ana như mọi năm đã thổi về, mang hơi nóng hầm hập sau cơn mưa rỉ rả một ngày một đêm của miền Tây nam.
09/10/2018(Xem: 2666)
“Không. Dứt khoát là không. Mấy đứa con của tôi không cần chữ nghĩa mà vẫn sống khoẻ mạnh, khôn lanh chẳng thua kém con nhà ai trong xóm này!”
27/09/2018(Xem: 2084)
Tôi vẫn hay mang bức ảnh chụp chúng tôi ngồi với nhau ở văn phòng công ty sách Thái Hà tại TP HCM trên đường Đào Duy Anh, quận Phú Nhuận chụp cùng với doanh nhân Đặng Quang Trí và một vài anh em chiến hữu doanh nhân khác ra ngắm lại. Gặp nhau bên chiếc bàn giản đơn và bàn về ý tưởng của Trí: tặng 10.000 cuốn sách “Quản lý nghiệp”. Ngày xa xưa là thế đấy.
08/02/2014(Xem: 2912)
Trong đạo Phật tình thương là một năng lượng lớn, có thể ôm ấp và chuyển hóa được khổ đau. Sự giác ngộ không làm cho đức Phật trở nên dửng dưng bất động, không còn cảm xúc nữa, mà ngược lại, nó khiến tấm lòng của ngài trở nên rộng lớn hơn. Đạo Phật gọi đó là tâm từ,metta. Và tâm từ ấy cũng thường được biểu hiện bằng một thái độ biết ơn.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567