Xôn xao trần thế sống an nhiên,
Xả bỏ ưu tư chẳng lụy phiền.
Sáng sáng tụng kinh trên điện Phật,
Chiều chiều thiền tọa dưới hàng hiên.
Đến đi lui tới cầu nương pháp,
Được mất hơn thua nguyện thuận duyên.
Tuệ giác vươn cao theo niệm chánh,
Đèn soi Bát Nhã chốn bình yên.
Trung thu trăng sáng tuyệt vời
Nhưng mà cũng chỉ trăng đời mà thôi
Trăng đời khi đổi khi dời
Khi trong khi đục như đời trần gian
Còn trăng trí tuệ PHẬT ban
Hào quang chiếu tỏa muôn ngàn đại dương
Phụng Phật chăm lo phổ hoá truyền
Trì hành Kinh Pháp lẽ đương nhiên
Tam ngôi vô thượng không gì sánh
Bảo giữ chơn thường trọn phúc duyên
Phổ cập nhân sinh trong Tứ chúng
Biến cơ mầu nhiệm trải nhân thiên
Trang Nhà phương tiện tuỳ tâm hưởng
Quảng Đức sáng soi Chánh Pháp truyền.
Trắng nợ ba sinh
Trắng nợ ba sinh sạch bụi trần
Trên đường giải thoát nhẹ lâng lâng
Vượt lên bờ giác về chơn cảnh
Rời khỏi bến mê xả huyễn thân
Thanh thản người đi không vướng bận
Ung dung kẻ ở chẳng bâng khuâng
Hiếu tình đã vẹn niềm chung thuỷ
Đời đạo trọn lành rõ nghiệp nhân
Đêm mơ tôi hái được trăng
Cài lên ngực áo lam vầng vàng hoe
Mang trăng trên áo tôi về
Ghim nơi áo trắng miền quê học trò
Chập chờn bừng mắt giữa mơ
Mẹ ngồi bên ánh đèn mờ cắt may
“Em về mấy thể kỷ sau
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không?”(*)
Đường tu như sóng bềnh bồng
Nổi trôi lên xuống theo dòng thời gian
Ngẫm xem cũng lắm gian nan
Thị phi nhân ngã thế gian khôn lường...
Nhưng may ta đã tỏ tường
Lời thầy giảng rõ Vô Thường, Có, Không
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.