TỨ CÚ LỤC BÁT “QUAY VỀ”
QUAY VỀ
Đường về quê mẹ xa xăm
Một ngày thương nhớ, mười năm mong chờ
Tim nhoi nhói bóng nhạt mờ
Bước chân bỏ nẻo giang hồ trở quay.
THẢNH THƠI
Về đây, tôi đã quay về
Ngàn sau ngàn trước lặng nghe tâm cười
Buông rời tìm phút thảnh thơi
Mặc đời gió lộng, mặc người trá gian.
SÁM HỐI
Vươn vai gánh lấy nghiệp dầy
Chân tung bụi oán, tay bày mâm cơm
Bụng làm dạ chịu bao cơn
Dập đầu sám hối, khum lưng quay về.
TUNG BAY
Vẫy tay luồn khỏi bóng đêm
Chân trời tươi sáng bóng chim vẫy vùng
Tuổi thơ tôi đã sống cùng
Quay về chập chững thẹn thùng lên mây...
ĐẤT PHƯƠNG NAM
Từng năm đất thấm máu xương
Cha ông mở cõi khai đường mưu sinh
Sài Gòn Hòn Ngọc lung linh
Quay về sông nước chòng chành thuyền trôi...
THOÁT
Nhẹ tênh từng bước quay về
Không gian tịch mịch, im nghe xa gần
Phập phồng tâm thức không không
Đỉnh cao muôn trượng bụi hồng rơi bay.
TUỔI THƠ
Tuổi thơ tít tắp xuân hè
Bon chen một vé quay về rong chơi
Đông tàn biển mát hụp bơi
Thu qua lớp mới cùng ngồi bên nhau.
SEN
Sen lòng hé giữa bể dâu
Rạp mình sám hối, cúi đầu ăn năn
Bước chân dè dặt dùng dằng
Quay về lối nẻo thiện lành ngát hương.
CHỈ TAY
Quay về hỏi đường chỉ tay
Nghiệp duyên còn, hết, mỏng, dầy, kiết, hung
Chỉ tay lại rối chập chùng
Chấp tay sen búp, thôi ngừng hỏi han!
NGỰA
Tung bờm hí lộng đường xa
Vó câu gõ độp vườn nhà rêu phong
Thời gian in bóng ngựa lồng
Vụt đi hun hút chờ mong quay về.
CHỨNG
Từ vô minh bỗng sáng lòa
Bất nhị giải thoát vỡ òa hai vai
Tận cùng hải giác thiên nhai
Nghe chuông vọng tiếng khoan thai quay về.
Tâm Không Vĩnh Hữu