Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Những Bài Thơ Kính Tặng Thầy Tuệ Sỹ

10/12/201806:22(Xem: 10722)
Những Bài Thơ Kính Tặng Thầy Tuệ Sỹ



nha tho tam nhien 2
Thầy Tuệ Sỹ và tác giả Tâm Nhiên





MẶC NHƯ LÔI
  
Lên đỉnh Đề Thơ nhìn mây trắng
Lặng ngát đồi sương khói dị thường
Bỗng nghe tiếng hét gầm tịch mịch
Dậy sấm sét rền khắp muôn phương
 
Vang dội truông ngàn khe thung lũng
Bừng lên sinh khí hạo nhiên tràn
Tiếng sư tử hống làm rúng động
Khiếp vía kinh hồn cáo chồn hoang
 
Tháo chốt nhổ đinh rời tù ngục
Mở dây ràng buộc trói cột mình
Bước tiêu dao dạo vô sở trú
Đùa chơi hý lộng với tử sinh
 
Sinh tử có không như huyễn mộng
Sống chơi chết cũng vậy chơi thôi
Chơi không dính mắc vào đâu hết
Nên tự do đi cảm hóa đời
  
TUỆ SỸ IM LẶNG SẤM SÉT
 
 Những phương trời viễn mộng đi
Thi ca tư tưởng bước kỳ ảo qua
Đọa đày một thuở ta bà
Nỗi đau rực cháy thấy ra tột cùng
 
Ôi ! Giấc mơ Trường Sơn rung
Rúng hồn tim máu chợt bùng vỡ mơ
Kinh thiên động địa sững sờ
Đâu chân diện mục của Thơ với Thiền ?
 
Mặc như lôi ngồi tịch nhiên
Nghe ban sơ vọng ngân huyền diệu âm
Những điệp khúc cho dương cầm
Từ vô tận ý vang thâm thiết niềm
  
KHÔNG CÓ CÁI CHI LÀ TỰ NGÃ
 
Ngút tận mù khơi trời hoang đảo
Trèo lên tuyệt đỉnh núi lặng im
Im lặng lắng nghe mây ngàn hát
Vang vọng nghìn năm biết bao niềm
 
Nghìn năm sóng vỗ trào vô ngã
Rạt rào trên biển lớn mênh mông
Tứ đại phù du bèo bọt nổi
Sóng tan thành nước chảy theo dòng
 
Sóng nước tuy hai mà vốn một
Nên sinh hay diệt vắng mặt rồi
Cũng ngay ngũ uẩn thân mình đó
Phật tinh nhiệm huyền hiện hữu thôi
 
Trùng trùng duyên khởi muôn vạn pháp
Đủ duyên thì hiện hết thì tan
Không có cái chi là tự ngã
Hòa chung vũ trụ trỗi cung đàn
  
ĐẠI DƯƠNG CẦM
  
Đại dương như một cung đàn
Ngày đêm vỗ nhịp mênh mang sớm chiều
Dị thường hương vị cô liêu
Dưới ghềnh đá dội hải triều âm dư
 
Lẫn trong khói sóng bay mù
Trên đồi cao bóng hoang vu chạm trời
Thiên thu giữa cuộc lữ chơi
Đến đi như vậy thấy rồi như nhiên
 
Tân kỳ tri túc diệu huyền
Miên man sáng tạo cõi uyên mặc nào
Cung cầm biển hát nao nao
Vô cùng bất tận nghe rào rạt chi ?
 
 
ĐÔI MẮT TUỆ SỸ
 
 
Như Long Tượng mắt mở trừng sáng rực
Một hôm gầm sấm dậy khắp nhân gian
Làm chấn động cả sơn hà đại địa
Rền ngân vang tận rú thẳm non ngàn
 
Đôi mắt ấy cháy ngời xanh ánh lửa
Thiêu rụi tàn ngàn bóng tối u minh
Vô lượng quang sáng bừng lên trí tuệ
Đại bi tâm hàm dung chứa bao tình
 
Đôi mắt đó trầm sâu màu đáy biển
Hòa chan nhau máu lệ nỗi đau đời
Từ nhãn thị chúng sinh đầy thương cảm
Mà đọa đày trong cuộc lữ chao ơi !
 
Ôi đôi mắt lặng nhìn xuyên tam thế
Cõi tồn lưu huyễn mộng khói sương lồng
Lòng trăng hiện giữa đêm dài sinh tử
Thõng tay vào phố chợ bước dung thông
 
 ÂM HUYỀN XANH BIỂN NÚI
 
Ngoài hải đảo ngút ngàn vạn dặm
Giữa muôn trùng sóng vỗ mênh mông
Sớm mai bát ngát nhìn vũ trụ
Thấy càn khôn trong một giọt sương lồng
 
Trên tuyệt đỉnh rừng cao hùng vĩ
Thật không ngờ xuất hiện bóng Thiền sư
Cước căn điểm địa vang đầu gậy
Dội huyền âm rền tâm khúc đại từ
 
Từng nhịp bước vô công dụng hạnh
Rúng ngân dài trong gió ngàn thơ
Biển núi ngời reo theo sỏi cát
Chính nơi đây thành linh địa bây giờ
  
TRIẾT HỌC VỀ TÁNH KHÔNG
 
Lặng im nghe Tuệ Sỹ
Nói một mạch chiều nay
Thấy kinh thiên động địa
Chết đi sống lại này
 
Thời gian tan biến mất
Giữa vạn pháp bềnh bồng
Lìa đến đi sinh diệt
Bừng nụ cười Tánh Không
 
Thong dong về như thị
Vi diệu suối nguồn tâm
Rỗng rang vô quái ngại
Hòa âm khúc cung cầm
 
TRÊN TUYỆT ĐỈNH NGÀN CAO
  
Ra vùng biển lớn trùng dương
Lướt trên bão tố vô thường cuồng phong
Rỗng rang tận đáy sâu lòng
Vất đi hết những ngày long đong nào
 
Trèo lên chót vót đỉnh cao
Ồ mây trắng lượn bay trào cuộn dâng
Quá cùng tuyệt hảo vô ngần
Hoát nhiên bừng ngộ lẽ Chân tánh này
 
Ngó nhìn xuống cõi đời say
Dưới kia nhỏ bé đang dày xéo nhau
Lô nhô lúc nhúc loạn nhầu
Cứ tranh giành giật cứ xâu xé hoài
 
Chạnh niềm thương kiếp trần ai
Mãi còn hỗn độn đêm dài vô minh
Sao chưa thức dậy vươn mình
Ca bài giải thoát điêu linh phận người ?
 
TRĂNG NGÀN KHƠI
  
Trạm nhiên ngồi thiền định
Trên ghềnh đá hoang sơ
Dựa lưng triền núi biển
Bao giờ đến bao giờ ?
 
Mây trôi đồi tĩnh lặng
Tịch mịch gió huyền ngân
Dưới kia như huyễn vỗ
Sóng vô tâm nhập thần
 
Niềm chi vi diệu thở
Khi vắng bặt ta người ?
Hương vị cô liêu thoảng
Ngát trăng ngời muôn nơi
 
TỊCH KHÔNG
 
Cánh Đại bàng bay qua đại dương
Lượn vờn chao trào bọt sóng dị thường
Bên ghềnh biển tiền thân về thấp thoáng
Hát lời chi trong nắng tinh sương ?
 
Chợt cơn mưa vừa đổ ngoài hiên
Mà nghe vang pháp vũ mát trinh tuyền
Trên đồi xanh núi rừng cao ảo diệu
Đá tảng ngồi nhập thất an nhiên
 
Thiền tâm quán chiếu diệu vào trong
Thấy xưa nay mặt mũi hiện giữa lòng
Tịnh khẩu rồi trăng sao vô ngôn thuyết
Huyền gặp huyền thanh tịnh Tịch Không
 
BI TRÁNG MỘT HỒN THƠ
 
Hải đảo hoang liêu ngồi cô tịch
Nắng mưa lộng gió thổi đồi non
Công án tử sinh bừng chiếu diệu
Giữa khuya tuệ giác sáng rực hồn
 
Ngời hiện thiên thu vầng trăng tỏa
Mông mênh trên biển núi lặng trầm
Con mắt Hoa Nghiêm im lặng thấy
Toàn thể cuộc đời giữa diệu tâm
 
Từ ái hoài rung nguồn xúc cảm
Khi chúng sinh đầy nước mắt rơi
Thiên lý độc hành từng chứng kiến
Máu lệ thế gian thấm tận lời
 
Lời thơ bi tráng còn âm vọng
Trong cõi tồn sinh khiến giật mình
Vô thanh mà động hồn vạn cổ
Thương kiếp người ta quá điêu linh
 
TRÊN ĐỈNH TỊCH NHIÊN
 
Một mình tịnh khẩu sâu xa
Trên đồi cô tịch căn nhà pháp không
Dựa lưng vào núi mây lồng
Trùng dương trước mặt ngắm mông mênh trời
 
Mỗi ngày một bữa cơm thôi
Đủ cho điệu thở nhẹ vời rỗng rang
Hoang vu hiu quạnh thanh nhàn
Trang kinh vô tự thành trang thơ này
 
Viết lên dòng nước biển mây
Lời chi vi diệu hiển bày nhất nguyên
Sáng bừng thực tại hiện tiền
Trực tâm thầm nhận ngồi yên lặng cười
  
HÒA CÁT BỤI ĐỜI VỚI TỈNH MÊ
 
Xưa kia có lão thiền sư nọ
Phiêu hốt một ngày lên núi chơi
Tuyệt đỉnh cô phong gầm một tiếng
Lạnh cả không gian chấn động trời
 
Còn nay có bậc trượng phu ấy
Cũng bỏ lên rừng ngắm đồi hoang
Lấy mây khói quyện làm bút viết
Bài thơ biếu tặng nắng sương ngàn
 
Biếu tự do cho cây lá cỏ
Cho suối nguồn trôi tự tại kia
Tặng hết mênh mông tam giới mộng
Không còn chi giữ chẳng chi lìa
 
Xuống núi lại qua cùng thế sự
Hòa cát bụi đời với tỉnh mê
Huyễn hóa mà thôi cười thương hết
Nên bước tùy duyên rất cận kề
 
UỐNG TRÀ GIỮA BAO LA
 
Chén trà chứa cả đại dương
Ôi tình Thầy đó vô lường vô biên
Nâng ly sạch hết ưu phiền
Tan nghìn u tối bừng nguyên sơ này
 
Hương trà thoảng ngát đồi cây
Ấm lòng tỏa quyện hiển bày diệu tâm
Lời thơ trên mắt lặng trầm
Thầm nghe trực tiếp niềm thâm cảm nào
 
Tưởng chừng như lạc chiêm bao
Bàng hoàng ánh nguyệt chiếu vào sâu xa
Mới hay trong một chung trà
Hòa tâm diệu pháp reo ca giữa hồn
 
HƯƠNG VỊ CÔ LIÊU
  
Lên Ông Rồng hay lên Lô Sơn đỉnh
Núi rừng ơi ! Chạm bóng mây trời
Cao xanh lồng lộng bừng nhật nguyệt
Mắt tuệ ngời tỏa chiếu nghìn nơi
 
Trên chót vót ngàn cao nhìn xuống
Đẹp vô lường hương sắc thanh lương
Ba nghìn thế giới đều hiện rõ
Giữa lòng không mà tuyệt mỹ dị thường
 
Hương Chánh pháp cảm từ mạch máu
Từng tế bào vi tế tỏa ra
Vô ngần thần diệu thầm nhận biết
Tuyệt hồn nghe và thấy chan hòa
 
Hương vị đó cô liêu cuộc sống
Thưởng thức từ núi biển phiêu nhiên
Sớm nay hít thở đầy buồng phổi
Đồi sơ nguyên bàng bạc khí u huyền
 
 
ẨN CƯ GIỮA ĐẠI DƯƠNG
 
 
Gành đá tảng chập chùng ven triền đảo
Dưới huyền trăng ảo diệu chiếu bãi ghềnh
Sớm chiều tịch lặng trên đồi vắng
Một con người đã quên tuổi quên tên
 
Mưa rồi nắng giăng tràn sương gió
Cho rừng cao hoa lá trổ bao dung
Lòng như đại hải mênh mông chứa
Cả vô biên vô lượng cái tuyệt cùng
 
Trùng khơi hỡi bao la hòa sóng vỗ
Vỗ miên man cung bậc đại dương cầm
Âm ba có lúc rung thần khí
Lúc im lìm nín bặt lặng hồn câm
 
Trầm nhịp võng đong đưa thềm lục địa
Giữa hai đầu biển núi ngút mây bay
Bay bay bay hết không giữ lại
Chẳng còn chi ngoài diệu hữu phương này
 
 
TRỔ BÔNG DIỆU PHÁP LIÊN HOA
 
 
Suối truông ngập lá ven triền
Trèo lên dốc núi sơ nguyên chốn này
Ngút ngàn hoang đảo trưa nay
Bay nguyên sơ trắng một ngày mây trôi
 
Trời nghiêng khẽ chạm lưng đồi
Rêu xanh thạch động nghe hơi thở trầm
Đã vèo qua mấy nghìn năm
Mà rừng sâu vẫn còn thầm ngát hương
 
Hương chi thi vị lạ thường
Quyện cùng hương tích bay tương cảm hòa
Trổ bông Diệu Pháp Liên Hoa
Ngạt ngào thấm tận ruột rà thanh tân
  
THỞ BAO LA HÒA NHẬP CÕI ĐẠI HUYỀN
  
Gió thổi mạnh thành cuồng phong bão tố
Vô hình thôi mà dữ dội kinh hồn
Dưới gành biển sóng ầm vang chấn động
Vỗ nộ cuồng mưa lũ xối đồi non
 
Cơn phong vũ mịt mù tung khủng khiếp
Sấm sét rền chẻ bật gốc vọng tâm
Suốt ngày đêm thét gào bao rùng rợn
Những thanh âm của vũ trụ rú gầm
 
Ngồi chứng kiến  trận đất trời thịnh nộ
Vỡ bùng ra khối ngã chấp trào tuôn
Cuốn trôi hết thánh thần ma quỷ vật
Phật Chúa tiên cũng quét sạch theo luồng
 
Nguồn năng lượng thiên nhiên không cùng tận
Tạng thức này chứa vô lượng vô biên
Nên sống chết chẳng còn chi lo sợ
Thở bao la hòa nhập cõi Đại Huyền
  
NGỒI YÊN GIẢN DỊ ĐƠN SƠ
  
Về đây mây hải đảo nhòa
Xa xăm nghìn dặm thấy ra muôn trùng
Thẳm xanh ánh mắt viên dung
Đại dương nằm gọn trong vùng tâm tư
 
Về đây vui với bây chừ
Trút đi vạn kiếp bụi hư huyễn rồi
Ý nào chưa nói trên môi
Đã vang sóng vỗ thành lời thơ bay
 
Bay đi hết những nọ này
Chỉ còn điệu thở ở ngay bây giờ
Ngồi yên giản dị đơn sơ
Giữa ngàn khơi lộng không chờ đợi chi
 
 
TRÊN ĐỈNH NÚI ĐỀ THƠ
 
 
Núi Đề Thơ gập ghềnh lên tận đỉnh
Nhìn xuống sâu hun hút ngút đồi nghiêng
Hương trời đất lâng lâng vờn lan tỏa
Lồng trong mây trắng lượn khói sương huyền
 
Những tảng đá lạ lùng cao sừng sững
Đứng uy hùng xem lịch sử trôi qua
Gậy Thiền sư gõ trên đầu sử lịch
Mấy nghìn năm vang dội khắp sơn hà
 
Đá nhập định chuyển rung hồn xuất cốt
Bỗng nhiên nghe tiếng vỗ một bàn tay
Một tiếng vỗ vô thanh mà chấn động
Bùng vỡ ra diệu tuyệt hiển lộ bày
  
Tâm Nhiên
 
 
 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
18/09/2024(Xem: 418)
Sức tàn phá của thiên nhiên thật khủng khiếp. Chiến tranh và hận thù giữa con người với nhau đôi khi cũng có thể gây ra những niềm đau đáng tiếc. Nếu trận bão Yagi lưu lại những vết thương trên dải đất quê hương, thì chúng ta cũng cứ hãy dìu nhau trong gió trong mưa… Con người với nhau Thơ : Hoang Phong
18/09/2024(Xem: 546)
Bà cụ ngồi ôm gối Nhìn khắp nơi vùng đất lở Tay bà chỉ : Hướng trái, vớt được 9 xác người phủ bùn lầy Hướng phải, 2 chân người nhô lên Mắt xa xôi, Cầu mong tìm được xác người Bà không còn nước mắt! Tất cả đã đổ nát! Đằng xa kia người vớt được cánh tay, còn quờ quạng trong đám bùn lầy Chiếc quần Jeans nửa thân người
18/09/2024(Xem: 397)
Có Điều Gì Đất Trời Muốn Nói Mà ta vẫn vô tình chưa hiểu Ôi Katrina Ôi Rita Các nàng đến tự trời cao để bao gia đình khổ đau Đổ nát Và trên những xa lộ thênh thang miền Nam nước Mỹ Tìm về nơi đâu? Trú ẩn phương nào? Những con tim âu lo Vất vưỡng trong đêm tối Mịt mờ
14/09/2024(Xem: 547)
Hôm nay Thầy giảng về tâm Cái tâm loạn động tối tăm con người Bao nhiêu ác nghiệp trong đời Tích luỹ do bởi ta bơi xuôi dòng Như trâu ngựa hoang ngoài đồng Kéo ta lẩn quẩn trong vòng tử sanh
13/09/2024(Xem: 688)
Ảo tưởng là cơn mê ngày…rất nguy hiểm Đâu biết rằng: chính tự mỗi con người, phải hoàn bị trôi tròn Trách nhiệm , bổn phận thật chu đáo mỗi ngày hơn Với tất cả tâm thành trong nhân cách, tài năng đích thực! Và động lực xuất phát giá trị sâu xa ấy luôn được tiếp tục !
09/09/2024(Xem: 752)
Ngày nắng rồi lại ngày mưa Làm sao cho hết những mùa phôi pha Nhân hòa gió thuận triền xa Đầu non gánh nỗi ta bà khói sương Đượm buồn mắt lệ hoài thương Đồng hoang cỏ biếc vô thường chân mây
08/09/2024(Xem: 906)
Khởi đầu mới cũng là ngày kết thúc Chu kỳ tròn số bảy lúc khởi nguyên Trong tâm linh số bảy thật thiêng liêng Tôn giáo nào cũng dè kiêng như thế. Tây quan niệm ngày nghỉ ngơi thượng đế Xứ ta thì ngày để mọi người vui Nên đến chùa lễ Phật ngập tiếng cười Hay vào khóa tu cho đời huân tập.
08/09/2024(Xem: 864)
Nắng rọi, trời hồng trải mọi miền Lung linh hoa vẫn nét trinh nguyên Nồng nàn mùi đất nhiều năm trước Bước nhịp chuyển đều theo cách riêng Ước nguyện dù đường ngàn nẻo lối Bờ này, bờ kia đâu chẳng thiêng Tịnh độ trần gian khơi nguồn Đạo Thắp sáng chân tâm, dấu ấn Thiền!
05/09/2024(Xem: 559)
Kiếp người này ai chẳng đeo mang Ghét thương tham ái lắm buộc ràng Nút thắt ân tình luôn trói chặt Tìm đâu cửa thoát đến bình an. Đeo mang vì sở hữu thêm nhiều Ham muốn khiến lòng bị đốt thiêu Theo đuổi tìm cầu vì sợ mất Biết rằng tạo nghiệp cứ phải liều.
05/09/2024(Xem: 880)
Phật dạy phương pháp “Nhẫn Nhục” để đối trị lòng sân hận! Đấy cũng là phẩm chất đạo đức thể hiện của con người, Chịu đựng bức bách, hủy hoại mà vẫn mỉm cười Với tâm an tịnh, thong dong phá được mọi ưu tư phiền não (1)
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com