Vu Lan nhớ mẹ
Cô bé mồ côi sống ở chùa
Lâu nay xả bỏ những hơn thua
Nợ duyên còn vướng duyên tơ thắm[1]
Nghiệp chướng riêng mang chướng gió lùa[2]
Nương Phật cần tu từ thuở nhỏ
Kỉnh Tăng siêng học đến già nua
Ly hương sum họp cùng con cháu
Vui cảnh đoàn viên suốt bốn mùa
Giữa đêm khuya vắng vẻ
Mẹ vân vê vuốt nhẹ
Vào mái tóc mai con
Với tiếng ru nhè nhẹ
Ẵm nhẹ con vào lòng
Ru con giấc ngủ nồng .
Những lời ru của mẹ
Thấm sâu vào hồn con
Giúp con khi lớn khôn
Biết hiếu thảo làm người
Vu Lan lại đến vườn chùa,
Chư Tăng Phật tử nhớ mùa tạ ơn.
Công Cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra,
Em này sao nét xót xa,
Một thân lủi thủi, vạt tà héo hon,
Thưa rằng cha đã lên non,
Mẹ theo mây gió hết còn trần gian.
Vũ Trụ Chuyển Mình
Kheo sắc hương muôn hoa trong ngự uyển
Chim hót ca tung cánh khắp ngàn phương
Bình minh lên rực sáng vạn nẻo đường
Trời đất dậy xem rồng bay phượng múa
Cánh đồng vàng ngọt ngào thơm hương lúa
Hoa bướm vui tha thướt nhởn nhơ bay
Bên suối mơ nai vàng đứng thơ ngây
Ai hát đó đang say cung huyền diệu
Suối reo vui cùng nhịp hòa âm điệu
Thơ ai ngâm nghe thanh thoát đâu đây
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.