ĐỜI đang vui sao mãi hoài nhăn nhó !
Có phải chăng vì thọ nhận tứ tung
Đối Cảnh Vô Tâm tức thì an lạc
Vạn Pháp bản nhiên thanh tịnh vô cùng
ĐỜI đáng chán sao mà người tự tại !
Tràn gió mưa do tập khí tham si
Lệ rơi rơi...hỏi thầm ...mừng hay tủi ?
Nghiên cứu kịp không ...sách quý xếp hàng .
Mỗi tác phẩm ...tuyệt diệu khó luận bàn
Nguyện còn thời gian .....một lần thông duyệt
Hai giờ sáng nghe tiếng lòng chất vấn
Thực tại hiện tiền đã sống đúng tuỳ duyên ?
Ngỡ ngàng kiểm điểm ...bên dựa bên nghiêng
Khi cô đơn chống chèo trong bảo táp!
Quy ẩn, thế thôi !
(Viết để thương một vị Thầy, mỗi lần gặp nhau thường nói “mình có bạn rồi” dù chỉtrong một thời gian rất ngắn. Khi Thầy và tôi cách biệt, thỉnh thoảng còn gọi điệnthoại thăm nhau)
Hôm nay Thầy đã đi rồi
Sắc không hai nẻo xa xôi muôn ngàn
Ai đem lay ánh trăng vàng
Để cho bóng nguyệt nhẹ nhàng lung linh
Vô thường khép mở tử sinh
Rong chơi phù thế bóng hình bụi bay
Bảo rằng, bản thể xưa nay
Chơn như hằng viễn tỏ bày mà chi
Nắng lên cho ấm hương sầu
Gợi lên trầm bỗng tiếng cầu kinh xưa
Tình quê biết nói sao vừa
Đau thương máu lệ hay chưa hỡi người ?
Còn đâu câu hát tiếng cười
Lá xanh e úng hoa tươi nghẹn ngào
Tháng ngày mòn mỏi tiêu dao
Âm vang dậy sóng rạt rào hồn ai ?
Mẹ quê khóc mãi đêm dài
Da mồi tóc bạc hôm mai bơ phờ
Yến Phi em hỡi đâu rồi
Ai nghe tiếng nói tiếng cười Yến Phi
Mầm non đang độ xuân thì
Hiến thân Đạo Pháp cũng vì lầm mê
Trải qua sóng gió nhiêu khê
Còn đây, một mái ước thề nghe em
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.