VỀ BÀ CON THÂN HỮU
LỚP TRUNG BỘ KINH
Các vị tăng ni trẻ
Trong lớp Trung Bộ kinh
Sáng nay đã đến thăm
Đọc những thơ mới làm
Thầy Nguyên Hiệp hát tặng
“Quê hương tôi miền Trung”
Sư Minh Liên vọng cổ
Những vần kinh Pháp Cú
Và sư em Thánh Tâm
Giọng cải lương mùi mẫn
Các Sư Cô Chú khác
Cũng góp phần ca ngâm
Tóm lại là rất vui
Chia tay hơi ngậm ngùi
Cầu Phật độ chư vị
Dõng mãnh trên đường dài
DIỆU DUNG VÀ DIỆU THANH
Diệu Dung và Diệu Thanh
Đến thăm từ Cam Ranh
Gặp Sư đang chóng mặt
Chỉ nhìn rồi ra nhanh
THIỆN LAI
Ưu bà tắc Thiện Lai
Tuổi đời trên bảy hai
Vừa quy y Tam Bảo
Lo niệm Phật đêm ngày
Từ bỏ vui ngũ dục
Chuyên hướng Liên Hoa Đài
Thân đang sống giữa đời
Tâm an vui cõi tịnh
THẦY NHỰT TRUNG SÓC TRĂNG
Mong ân Tam Bảo gia trì
Ơn thầy Thượng Tọa trú trì Khánh Sơn
Lại nhờ Phật tử mười phương
Khánh Anh tu viện sớm thành lập nên
Một ngôi chánh điện trang nghiêm
Một trường dạy những con em nhà nghèo
Nhà nuôi các cụ gieo neo
Việc đời việc đạo thầy đều đảm đương
Xây cầu, khoan giếng, sửa đường
Mỗi ngày thêm đẹp cảnh quan quanh chùa
Phòng riêng mái rách phên thưa
Tấm gương tu sĩ đại thừa sáng trong
PHẬT TỬ CHÙA KHÁNH ANH (st)
Phật tử chủa thầy thật dễ thương
Nữ lo nấu nướng bày trai soạn
Rất đỗi vui lòng khách thập phương
CHÙA ĐẠI GIÁC SÓC TRĂNG
Đại Giác nguy nga một cảnh chùa
An cư quy tụ chúng về tu
Công ơn sư trưởng Thích Như Liễu
Vận động lo toan khó chẳng vừa
HẠNH PHẬT
(tặng cháu Ti)
Hạnh hiếu là hạnh Phật
Lời người xưa không ngoa
Tu hành đâu chỉ có
Mình khoác áo cà sa
GẶP LẠI NGƯỜI THÂN
(tặng bốn cháu Tú của Dì)
Thứ hai mồng bảy tháng tư
Ty về thăm lại quê xưa một lần
Nỗi mừng biết lấy chi cân
Dì đang nằm bệnhcũng dần khoẻ ra
Bao nhiêu bà con gần xa
Ty đều nhớ hết thật là dễ thương
Người xưa bế cháu, chị Lan
Bà cô đốc Nhựt vẫn thường cưng Ty
Nhớ mùa loạn lạc phân ly
Nhớ thời măng sữa những khi mẹ bồng
Cắn từng miếng mía cho con
Nhịn cơm thà đói để con no lòng
Bây giờ ấm lạnh quạt nồng
Bốn con hiếu thảo quây quần mẹ vui
Dù không nói được nên lời
Tấm lòng con mẹ muôn đời không quên
CÓ AI
Có ai đang lo mẹ
Lại còn nghĩ đến Dì
Xa xôi về thăm lại
Nhớ cả đến đường đi
Thăm qua làng xóm cũ
Cảnh người xưa còn chi
Bao sao dời vật đổi
Lòng con vẫn khắc ghi
Vẫn nhớ hoài Quảng Trị
Nơi mẹ sống một thời
Thăm ân nhân Hoàng Ngũ
Chi xiết nỗi mừng vui
PHƯỢNG ANH
Giúp Ti tròn hiếu đạo
Còn nhờ có Phượng Anh
Một người vợ chí tình
Một nàng dâu hiền thảo
DOÃN NGUYỆT MINH
Qua Diệu Liên quen Doãn Nguyệt Minh
Người con yêu dấu của Hà thành
Thấy em thấy cả trời Hương Tích
Trăng sáng Hoa Yên mạch suối lành
BÁC SĨ HOÀNG XUÂN TÀI
Vị lương y đức độ
Chuyên chữa bệnh kẻ khó
Binh sĩ và sinh viên
Trước thời gian “bỏ ngỏ”
Sau một cuộc đổi đời
Ông bị bắt học tập
Dân gửi đơn tới tấp
Yêu cầu thả ông ra
Thoát xong nhà tù nhỏ
Ông thoát luôn nhà to
Toàn gia đi trót lọt
Mừng ông được tự do
MINH PHÚC
Minh Phúc - Triệu Phước Vinh
Với đạo rất nhiệt tình
Một lòng lo phổ biến
Băng niệm Phật giảng kinh
Anh lại còn lo toan
Giáo dục đàn trẻ nhỏ
Khuyến khích chúng vào chùa
Tụng kinh và công quả
Đối với nhà Như Lai
Anh đặc biệt hậu tình
Dốc hết cả tiền túi
Sắm đủ thứ linh tinh
Nào tivi đầu máy
Cho trẻ em xem hình
Và nghe băng giảng pháp
Một người thật chí tình
Anh ở nhà Như Lai
Mới chỉ có vài ngày
Mà đi ai cũng nhớ
Bọn trẻ khóc lai rai
BẾN DÃ VIÊN
(Kính tặng thầy cũ Tôn Thất Hanh, dạy Anh văn)
Năm mươi năm lẻ đã trôi qua
Hình ảnh sông xưa chẳng nhạt nhòa
Có phải tuổi thơ nhiều ấn tượng
Một lần in dấu dễ phôi pha
Nhớ một trưa hè trên bến sông
Chị em chèo một chiếc xuồng con
Lướt dưới vòm cây in bóng mát
Lên tận Dã Viên cồn cát trong
Thuyền đổ dưới vòm cây si cong
Long lanh đáy nước mảnh trời hồng
Bốn bề bát ngát lòng thư thái
Tự hỏi nhà ai bến mát trong
Trên kia vườn lá cây xanh um
Bỗng hiện bà tiên còn trẻ măng
Cười đón chị em lên nhà nghỉ
Thì ra đây bến nhà thầy Hanh
Thu Ba, tên của bà tiên nữ
Hiền hậu nhu mì của thầy tôi
Thầy và hai em cùng đi vắng
Mình cô thui thủi ở nhà thôi
Cô nấu cơm mời hai chị em
Ăn xong đưa tập ảnh cho xem
Những cảnh gia đình vui đầm ấm
Trong khu vườn đẹp tợ non tiên
Tin cô tử nạn chốn trời Tây
Nghe dường như sét đánh ngang tai
Vô thường là lẽ thường như thế
Lẩm cẩm lòng con vẫn tiếc hoài
Đôi vần kính gởi đến thầy xưa
Ơn thầy dạy dỗ chẳng phai mờ
Âm dương đời đạo dù hai ngả
Vẫn đượm lòng ai một cõi thơ
VŨ CHẦM
Nguyên Đào và Nguyên Lạc
Thấm nhuần đạo giải thoát
Giữa dòng đời bôn ba
Thường hành chân diệu pháp
QUÂN – TRANG
Nằm bệnh có Quân – Trang đến thăm
Biết hai con ổn định Sư mừng
Quân thì dạy toán, Trang học vẽ
Con cái lớn khôn lại giỏi giang
NGUYỄN TRỌNG HIẾU
Bác tài Nguyễn Trọng Hiếu
Có chiếc xe nhà riêng
Thường chở các cô đi
Tính tiền giá “hữu nghị”
Khi còn là bé trai
Suốt mười bốn năm dài
Bác chỉ có đi biển
Và ở tù lai rai
Cuối cùng bác đến được
Một đảo ở Nam Dương
Khi các nước Tây phương
Hết đón nhận khách hàng
Bác cùng hàng ngàn người
Vẫn kiên trì ở lại
Suốt sáu bảy năm ròng
Không nước nào đoái tới
Cuối cùng họ bị đuổi
Lệnh cưỡng bức hồi cư
Từng đoàn lên phi cơ
Ai mô về nhà nấy
Mỗi khi lái xe đi
Bác kể chuyện ly kỳ
Trong thời gian ở đạo
Nghe rất là lâm ly
“Người ta chết thiếu gì
Suốt thời gian ở đảo
Vì đánh nhau, bạo bệnh
Tranh giành của, lắm khi
“Con làm đủ thứ nghề
Chăn nuôi rồi chài lưới
Ấp vịt và trồng cây
Cá nhiều đem ướp muối
“Khi có lệnh hồi hương
Mọi người rất hoang mang
Làm sao đem hài cốt
Về quê những người thân
“Vì người ta xét kỹ
Hành lý của từng người
Nếu có bình tro cốt
Tức thì bị bỏ rơi
“Ban đêm ra cồn mồ
Đào bới những xương khô
Những gì còn sót lại
Bỏ vào lon ghi gô
Phải là lon sữa mới
Đục khoét từ dưới đáy
Đổ sữa bỏ xương vô
Rồi lấy keo dán lại
“Có những thi thể mới
Người ta phải lóc thịt
Trước khi đốt ra tro
Để mang về đóng gói”
Những người về cuối cùng
Được ưu tiên đi trước
Theo diện O.D.P.
Nên bác Hiếu rất mừng
Oái oăm thay bác Hiếu
Bị xếp vào hạng bét
Trên đường đi định cư
Bác hơi rầu một ít
Chiến tranh Mỹ -
Thường nổ trên xe hơi
Mỗi khi bác kể chuyện
Khen Bush không tiếc lời
SƯ CÔ TỊNH NGHIÊM
Sư trưởng chùa Tịnh Nghiêm
Nghe bệnh vội đến thăm
Từ Mỹ Tho cách trở
Đạo tình thật thiết thâm
Tuổi đời trên năm mươi
Đệ tử cả trăm người
Phước Thành và Quảng Phước
Sư còn thêm hai nơi
Rất tinh nghiêm giới luật
Hạnh hoan hỷ tươi cười
Ni chúng nhờ ân đức
Sống đời tu tuyệt vời
SƯ CÔ NHẬT KHƯƠNG
Sư Nhật Khương, Huệ Nghĩa
Đến lúc vừa hừng đông
Khen cảnh chùa quá đẹp
Vườn Tịnh thất Diệu Không
Ngồi kể những chuyện vui
Trong thời gian lao lý
Những ngày em cùng chị
Bị ở chung người đời
Chị được mở cửa gió
Nhưng cũng bằng như không
Vì kẻ ở tù chung
Đứng hoài nơi cửa gió
Còn em lúc ngồi thiền
Bị kẻ kia chơi hỗn
Bỏ cam quýt trên đầu
Một trò chơi khùng điên
Vừa bạn tu bạn tù
Tình thân thêm thắm thiết
Dù gặp nhau ít dịp
Đạo tình chẳng phai đâu
SƯ CÔ HUỆ NGHĨA
Hơn ba chục năm trời
Cô lúc nào cũng vậy
Vẫn một nụ cười tươi
Hèn chi trông trẻ mãi
Bẩm chất cô rất hiền
Xưa có người tiên đoán
Chỉ một mình cô Nghĩa
Còn ở lại cửa thiền
Và quả đúng như lời
Trong số người làm chung
Nhiều cô đã bỏ đạo
Sau một cuộc đổi đời
DƯƠNG HIẾU THẢO
Tâm Hương, Dương Hiếu Thảo
Phật tử chùa Thiền Quang
Em sư cô Tuệ Nghiêm
Là người rất mến đạo
Anh tự động quyên góp
Xây dựng nhà Như Lai
Chánh điện khang trang này
Nhờ mười phương thí chủ
ANH CHỊ BỬU PHU
Bà con phủ Tuy Lý
Có anh chị Bửu Phu
Tính tình rất vui vẻ
Thường lui tới thăm chùa
Đổi đời nhiều mất mát
Anh chị vẫn thong dong
Nay ở khu An Lạc
Ngày xưa ở Lâm Đồng
Các con đều đi xa
Riêng Vĩnh Hưng ở nhà
Sớm tối thường thăm viếng
Anh chị vui tuổi già
HỒNG TUYẾN
Hồng Tuyến học chung từ tấm bé
Bao năm tình bạn chẳng phai phôi
Từ trường Thế Dạ lên Đồng Khánh
Kỷ niệm còn đây lắm chuyện vui
Tôi nhớ có lần bạn với tôi
Cùng bàn tán việc tày trời
“Té ra thầy Đãi cũng đi tiểu
Vào chỗ vệ sinh như mọi người”
Bởi vì thầy ấy rất nghiêm trang
Thầy chẳng bao giờ cười hé răng
Cả lớp giờ thầy như nín thở
Trả bài ai cũng đọc băng băng
PHÚC BÌNH
Phúc Bình Văn Xuân An
Xa quê đã nhiều năm
Ước mơ nhìn thấy lại
Một lần cuối Việt
Khi rời khỏi xác thân
Chắc anh đã ngộ rằng
Đâu cũng là cõi tạm
Đâu cũng là quê hương
Xã thân rồi thọ thân
Trải qua vô số lần
Ta vào sinh ra tử
Nơi nào chẳng đặt chân?
Thân và hoàn cảnh sống
Như ốc mang theo vỏ
Hai thứ không rời nhau
Do thành trì bản ngã
Ở đông, chấp Đông Phương
“Nhiều tia hồng nắng ấm
Vùng tây kia ảm đạm
Cõi miền của tịch dương”
Đập tan cái vỏ ốc
Thì đâu còn Đông Tây
Ta hóa thân cùng khắp
Đâu cũng nước non này
CHÓ CHÙA
Từ lúc đổi đời cho đến nay
Nuôi nhiều mèo chó lạ lùng thay
Thấy bao người kẻ không bằng chó
Và cũng vì tạm trú khỏi khai
Lâu nhất ở chùa bác chó Su
Hơn mười năm đã, có căn tu
Hai buổi sớm khuya biết đáp kệ
Người ta niệm Phật chó gâu gâu
Cả bốn anh kia cũng họa theo
Tu đi chú chao cao lêu nghêu
Anh Cún Bắc Kinh pha nòi giống
Anh Bờm lùn tịt mắt trong veo
Chị Bộng chó Nhật lông trắng đẹp
Ngược với anh Bờm đen mượt mà
Cả năm anh chị đều thái giám
Tụng kinh niệm Phật rất vui nhà
Nhà Bè có anh Babilac
Anh đến từ cao nguyên xa xôi
Lông vàng đuôi xoắn đôi mắt đẹp
Ai thấy cũng xin đem về nuôi
Anh có đạo tâm nhưng hơi dữ
Cắn cả thú y đến chích ngừa
Khiến ông nhảy thót lên bàn tránh
Từ đấy trở đi hết đến chùa
Lại có mồ ma chị Tu lanh
Vừa mới qua đời bịnh xơ gan
Nghe tin chị mất Sư thương lắm
Chị đã ở chùa trên tám năm
Nhà Bè còn có chị Bi lu
Chân què nhưng sóng mắt hồ thu
Chị lết đến chùa nằm ở cổng
Cô Tuệ Khai thương tình bế vô
Cả người Bi lu đầu ghẻ lác
Đôi mắt long lanh nhìn lên Sư
Sư bảo em này suy dinh dưỡng
Cho ăn đầy đủ không sao đâu
Quả nhiên sau đó chân hết đau
Chị nhảy tót lên ngồi xích đu
Nửa đêm nghe võng đưa kẽo kẹt
Mở cửa xem ra là Bi lu
Chị nổi danh đệ nhất thủ môn
Ném đồ ăn chị đớp trúng boong
Chở chị đi xe ai cũng ngó
Và khen mắt chị đẹp ghê hồn
MÈO CHÙA
Mèo thì trước nhất có Na Tra
Tên đặt theo phim truyện Tây Du
Mười năm nhập chúng ni Tuệ Uyển
Khi chết mọi người khóc lu bu
Kế Na Tra là chị Kity
Trắng muốt bộ lông đẹp diệu kỳ
Mới sinh ai vứt ngoài bờ giậu
Sư bảo đem vô chùa nuôi đi
Mèo chưa mở mắt mà rộng họng
La toáng lên đòi sữa không thôi
May nhờ Lan Phiên có mèo đẻ
Mang về bú ké sữa mẹ nuôi
Lại có mồ ma chị Tu bi
Tam thể bộ lông đẹp cách chi
Xin theo đại chúng từ tấm bé
Chị chết Tuệ Nguyên khóc li bì
Nhà Bè trước hết có Na, Nu
Tam thể sinh ra đã bị mù
Bà chủ toàn vùi trong đống rác
Ông chồng bất nhẫn mang vào chùa
Lại có chị mèo tên Bi bo
Nhị thể bụng trắng lưng xám tro
Bộ lông đặc biệt chưa từng thấy
Chị đi cả chùa tiếc ngẩn ngơ
Số là chị bỗng sinh một con
Vì chưa am hiểu cách nuôi con
Tối ngủ chị đè con bẹp dí
Các cô chôn xác mèo chết non
Tỉnh dậy vì không tìm thấy con
Kêu thương bà mẹ đi tìm con
Bứt dây chị bỏ đi mãi mãi
Biết bao giờ thấy lại màu lông
Nhà Bè còn có Somalie
Khi mới vô chùa bé tí ti
Dơ xương ốm đói dơ lông lá
Mèo nhà ai đẻ đem vứt đi
Các cô săn sóc mèo cô nhi
Bồi dưỡng cho ăn chẳng thiếu chi
Bây giờ mập ú như
Hết đáng mang danh Somalie
Somalie biết coi tivi
Biết mở tủ lạnh lấy vật gì
Lục khắp để tìm hộp phó mát
Được rồi cu cậu ngồi nhâm nhi
Tiểu bạch xuất thân nhà giàu sang
Mới về nhỏ xíu bằng búp len
Lông trắng đốm đen xinh đáo để
Sư đeo vào cổ một chuỗi tràng
Tiểu bạch lớn lên thành nữ quái
Chuyên môn ăn vụng nhà láng giềng
Có bận vắng nhà luôn mấy buổi
Cả chùa cứ tưởng đã quy tiên
May thay chỉ độ mấy ngày sau
Nóc nhà vọng xuống tiếng meo meo
Mèo chùa người ta không nỡ bắt
Vì thấy cổ em có chuỗi đeo
Em trai Tiểu bạch là Metta
Vô chùa từ lúc mới sinh ra
Mấy cô tẩm bổ cho ăn uống
Mèo út nghiễm nhiên đẹp nhất nhà
Được cưng chiều em rộng họng la
Giờ ăn đứng tại chỗ kêu ca
Chờ được một cô lên bồng xuống
Bữa ăn mèo chó đã dọn ra
Tiểu bạch, Metta hai chị em
Thường thường biến mất vào ban đêm
Sáng ra mang về chiến lợi phẩm
Vậy mà hàng xóm vẫn lặng ên
Thỉnh thoảng còn qua thăm các em
“Từ lúc mèo chùa vắng hơi tăm
Chuột vào phá phách kho hàng hóa
Nên vẫn nhớ ơn hai chị em”
Từ đấy hai mèo được mệnh danh
Là đi “ở đợ” để kiếm ăn
Vì chùa không có đâu cá thịt
Nên nỗi hai con phải nhọc nhằn
Còn nữa biết bao nhiêu mèo chó
Sống chung đại chúng một thời gian
Kẻ đến rồi đi kẻ đang ở
Tất cả thầy xin gởi tấm thương