THÍCH NỮ TRÍ HẢI
NGỌA BỆNH CA
(Tập 2)
Ghi lại những ngày nằm bệnh từ 15/03/2003 đến 15/4/2003
MỘT – THĂM BỆNH CA
TÔN NỮ HỶ KHƯƠNG
ĐỨC DANH TỎ RẠNG
Ni sư quả lạ lùng
Đang bệnh tình trầm trọng
Tâm thức vẫn lắng trong
Gieo vần thơ cảm hứng
Như mạch suối tuôn dòng…
An vui và tự tại
Nhìn đời với nụ cười
Tâm sáng ngời ánh đạo
Trí nhẹ nhàng, thảnh thơi
Nhớ thương từng khuôn mặt
Đặc biệt của mọi người
Viết câu thơ mến tặng
Gửi đi - về khắp nơi
Quý thương biết mấy ai ơi!
Đức Danh tỏ rạng cho đời mến yêu.
(Cảm xúc sau khi đọc Ngọa Bệnh Ca I của Ni sư Thích Nữ Trí Hải do cô Tuệ Dung gởi qua lúc chiều, đêm 11.04.2003)
BÁC SĨ BÌNH
ĐẠI DƯƠNG VÀ HẠT CÁT
Trí mênh mông như biển
Thân hạt cát nhỏ nhoi
Ví như không hòa hợp
Thân ắt phải quỵ thôi.
BÁC SĨ ĐỒ HỒNG NGỌC
CÓ KHÔNG
Có có không không, có có không
Không không có có, có không không
Âm vang một tiếng hư không lạnh
Lấp lánh ngàn hoa nguyệt ánh lồng
Tuyết cũ năm nao còn lắng đọng
Hương xưa dạo đó đã mênh mông
Áo ai thấp thoáng bên bờ giậu
Vẫn có mà không chút bụi hồng.
HUỆ LIÊN
GẶP SƯ
Gặp sư chỉ mới vài lần
Mà sao con thấy muôn phần kính thương
Giữa dòng biến chuyển vô thường
Mà tâm Sư mãi sáng dường ánh trăng
Lòng từ chẳng quản nhọc nhằn
Vì hàng hậu học ni tăng quên mình
Trọn đời sống với kệ kinh
An nhàn trong cảnh tịnh minh chơn thường.
TUỆ NHÃ
THĂM BỆNH
Thăm bệnh như đang bệnh
Thấy đời thực vô thường
Rập rình như ra lệnh
Tu đi, chớ coi thường!
Hầu chuyện bên giường bệnh
Mới hay pháp nhiệm mầu
Thân bệnh tâm không bệnh
An lạc chẳng âu sầu.
Tích tắc, tích tắc cứ trôi qua
Hơi thở hết vào rồi lại ra
Mấy ai thấu được đời nhân thế
Mạng sống vô thường trong sát na.
Gẫm lại thấy mình hạnh phúc thay
Được thầy dạy bảo tỏ lẽ ngay
Học đâu cho lắm ngay tầm mắt
Thấu lẽ vô thường quý hóa thay.
THẦY TÔI
Thầy tôi vui đọc sách trồng hoa
Sở thích không chi bằng uống trà
Tiếng kệ lời kinh vang sớm tối
Chuông chùa ngân đổ thoảng bay xa
Lòng Từ bao phủ tình chan chứa
Gieo rắc Bi tâm ý đậm đà
Khắc khoải lo toàn đàn hậu duệ
Lời vàng giáo huấn mãi ngân nga.
KHỔ
Khổ vì mãi chạy theo vật chất
Mai thứ này mốt lại thứ kia
Chẳng bao giờ bằng lòng hiện tại
Thất điên bát đảo vẫn không lìa.
HỌA VẦN
Đã bao lần về chơi thôn Vỹ
Viếng cảnh chùa xưa ngắm trăng lên
Hàng cau xanh ngắt cao vun vút
Bát ngát bao la ruộng với điền
Từ nhà đến đó đường rất xa
Chùa xưa đổi mới vẫn nhìn ra
Chuông chùa thoang thoảng ngân trong gió
Cảnh cũ người xưa thêm đậm đà
Hương trầm quyện tỏa tựa khói mây
Tín tâm bền vững chẳng lung lay
Mai sau dù có đi xa mấy
Vẫn nhớ chùa xưa cảnh cũ này.
(Cảm hứng sau khi đỏc: Họa vần bài thơ “Đây thôn Vỹ Dạ” của Sư phụ)
HẠNH CHƠN
PHÁP ÂM
Âm vang tiếng pháp nhiệm mầu
Từ nguồn thanh tịnh làu làu khai thông
Tâm con như thể lòng sông
Đón dòng suối pháp mát trong dịu hiền
Ni sư như Bụt hiện tiền
Truyền trao chánh pháp tâm truyền dĩ tâm
Hay thay đâu chỉ pháp âm
Pháp thân bất diệt thậm thâm tỏa thiền.
Giả thân ngũ uẩn đau thương
Cũng là chân lý bình thường duyên sinh
Riêng tâm luôn giữ chánh minh
Vầng thơ đạo pháp đậm tình từ bi.
LÊ HÀ THĂNG
NHƯ VẦNG TRĂNG TỎ
Kính tặng Ni sư Trí Hải (22.04.2003)
Một tấm lòng rộng mở
Bao la ánh mặt trời
Lợi danh không vướng bận
Chỉ mong người an vui
Ước là con sông nhỏ
Hòa trộn cùng biển khơi
Ước làm vầng trăng tỏ
Soi khắp nẻo cuộc đời
Nhưng rồi thầy ngã bệnh
Sau những ngày đi xa
Góp niềm vui nho nhỏ
Cho em bé cụ già
Từ Lộc Ninh, Bình Phước
Đến thôn nghèo Sóc Trăng
Cả miền Trung miền Bắc
Đèo dốc chẳng băn khoăn
Vẫn biết câu vô thường
Đời không không sắc sắc
Thầy là một tấm gương
Con soi vào trầm mặc.
NHỚ MẸ TA XƯA
Chiều buồn ngồi nhớ mẹ xưa
Bỗng dưng thèm tiếng hát đưa nôi buồn
Dù đi trăm núi ngàn sông
Làm sao hiểu thấu nỗi lòng mẹ yêu
Ầu ơ … chim vạc kêu chiều
Gian nan đời mẹ bao điều đắng cay
Lưng còng tóc bạc răng lay
Mẹ hy sinh cả những ngày xuân xanh
Cho con cơm áo học hành
Cho con cả ước mơ xanh bầu trời
Con đi gần trọn đời người
Vẫn không nhớ hết những lời mẹ khuyên
Giang tay ôm mọi ưu phiền
Đổi cho mẹ chỉ một niềm vui thôi.
25.04.2003