Mục Lục
Đôi Lời Giới Thiệu…………………………………………..trang 7
Lời Tâm Tình…………………………………………………trang 17
Một Cõi Thong Dong…………………………………… trang 18
Sanh Tử Vô Can……………………………………………trang 19
Nhìn Đâu Cũng Đẹp………………………………………trang 21
Tôi Muốn………………………………………………………trang 23
Tạ Ơn Đời………………………………………………………trang 25
Tìm Về……………………………………………………………trang 26
Xuân Mãi Còn Đây…………………………………………trang 28
Cảm Giao………………………………………………………trang 30
Tâm ………………………………………………………………trang 31
Hạt Bụi……………………………………………………………trang 32
Đêm Qua…………………………………………………………trang 34
Chú Tiểu…………………………………………………………trang 36
Viễn Ly……………………………………………………………trang 37
Một Kiếp Người………………………………………………trang 38
Tôi Yêu……………………………………………………………trang 39
Nhắc Nhở Chính Mình…………………………………….trang 40
Nhẹ Tựa Đường Tơ…………………………………………trang 41
Sương Mai………………………………………………………trang 43
Rồi Cũng Qua Đi………………………………………………trang 45
Hoa Đốm…………………………………………………………trang 47
Tu Chơi……………………………………………………………trang 49
Tỏ Tường…………………………………………………………trang 50
Mẹ Đi……………………………………………………………….trang 51
Sắc Son…………………………………………………………….trang 52
Hạ Mình…………………………………………………………..trang 53
Ra Đi………………………………………………………………..trang 55
Cực Lạc Nơi Ta…………………………………………………trang 56
Mẹ Là Cả Bài Kinh……………………………………………trang 58
Tắm Phật…………………………………………………………trang 60
Tự Cảm……………………………………………………………trang 61
Biển…………………………………………………………………trang 63
Cát Bụi…………………………………………………………….trang 64
Đố Ai……………………………………………………………….trang 65
Hương Lòng…………………………………………………….trang 66
Chơi…………………………………………………………………trang 67
Đừng Nương Tựa Ai…………………………………………trang 68
Tan Hòa Với Pháp Thân…………………………………….trang 70
Mẹ……………………………………………………………………trang 72
Hương Xuân…………………………………………………….trang 73
Bài Thơ Cuối Năm……………………………………………trang 74
Đói Ăn Xin Tự Tại…………………………………………….trang 75
Nẽo Về Cực Lạc……………………………………………….trang 77
Phật Vẫn Ngồi Yên……………………………………………rang 78
Ảo Ảnh……………………………………………………………trang 79
Liễu Tri……………………………………………………………trang 81
Chết Cũng Vui…………………………………………………trang 83
Một Nắng Hai Sương………………………………………trang 85
Mùa Xuân Bất Tận…………………………………………..trang 87
Tôi Vẫn Muốn………………………………………………….trang 89
Tình Già……………………………………………………………trang 90
Thắp Đuốc………………………………………………………..trang 91
Nhìn Giọt Sương Tan………………………………………..trang 93
Sám Hối…………………………………………………………….trang 94
Như Làn Gió Thoảng………………………………………….trang 95
Lặng Khóc………………………………………………………….trang 96
Máu Đã Lan Tràn……………………………………………….trang 98
Hư Huyễn…………………………………………………………trang 100
Một Thoáng Qua Rồi…………………………………………trang 101
Yêu Em………………………………………………………………trang 103
Về Với Chính Ta………………………………………………….trang 105
Uyên Nguyên……………………………………………………trang 107
Canh Bạc Cuối Đời……………………………………………trang 108
Như Một Vỡ Tuồng……………………………………………trang 110
Đầu Năm Mơ Ước………………………………………………trang 111
Một Thoáng Vu Lan……………………………………………trang 113
Ung Dung…………………………………………………………..trang 115
Mây Trắng Thong Dong……………………………………..trang 117
Vẫn Đẹp Tình Xuân…………………………………………….trang 118
Một Cành Mai…………………………………………………...trang 119
Chuyển Hóa…………………………………………………….…trang 121
Ta Còn Gì Để Mất……………………………………………….trang 122
Mây Trắng Đường Xưa……………………………………….trang 124
Thiền Khách…………………………………………………………trang 126
Đức Phật Ngồi Yên………………………………………………trang 128
Đôi lời giới thiệu
“Ta đến từ nơi cõi sắc không
Ngày về chẳng hẹn chẳng chờ mong
Như mây thoáng hiện rồi tan biến
Để lại trời xanh đẹp mát lòng.”
Tôi có duyên quen biết với nhà thơ Tánh Thiện khi tôi mới vừa đặt chân lên miền đất hứa, Thầy là người đón tôi từ phi trường Lax, để đưa về chùa Việt Nam ở Los. Thấm thoát đã mấy mươi năm trôi qua, nhưng tôi vẫn còn nhớ tâm trạng vui mừng của tôi lúc bấy giờ. Đến một nơi chốn mới toanh, lạ người lạ cảnh không kẻ thân sơ, mà có người đón mình thì thật là hạnh phúc biết bao.
Càng vui mừng hơn, khi được hân hạnh đọc tập thơ của tác giả và viết những dòng giới thiệu nầy, trong tôi cái cảm giác vui mừng năm xưa như có dịp sống dậy. Từng lời thơ từng con chữ cứ thế vây quanh bám cứng, quyện chặt vào hồn thấm vào tấc dạ, trãi dài miên man theo từng lối đi về đọng lại cảm xúc. Nó bùng lên soi sáng cuộc lữ, từng lời thơ chắp cánh tung bay trên từng nỗi thao thức. Cảm xúc sâu lắng thong thả từ tốn của nhà thơ từng bước đơm hoa hé nụ. Lời thơ, đâu đó dẫn ta rong chơi đến những chân trời mới lạ đẹp vô ngần, cứ thế tô điểm sắc màu trên từng nẽo đi chốn về, cõi xa xăm muôn thuở được kéo lại cận kề một bên trong từng nỗi lòng tấc dạ. Cái yên ấm an lành trong từng lời thơ cứ thế dạt dào thắm đượm tấm lòng tri ngộ của những tháng ngày trao ra gởi nhận, những ân tình sâu lắng cứ vậy thi nhau san sẻ sớt chia, nỗi lòng cảnh sống tràn ngập lý tưởng cao đẹp đạo đời.
Từng cảm xúc từng lời thơ từng nỗi niềm chung riêng, ôm trọn vào lòng tỏa lên sức sống diệu kỳ trong mỗi tâm thức, vang vọng điệp khúc bình sanh sánh bước thong dong lên đường tiến thẳng về phía trước, vượt chướng duyên nghịch cảnh, mở rộng tấm lòng phơi bày tỏ rõ nguồn cơn. Hùng khí ngất cao, hiên ngang trực diện với muôn ngàn biến động nổi trôi, bình thản an nhiên ngút trời ngập lối một thời hy sinh vì và cho lý tưởng giải thoát. Tâm đó người đó thơ đó, lúc nào và bao giờ vẫn thong dong dạo quanh cõi tử sinh huyễn mộng, mĩm cười với gió trăng, chốn đi nẽo về thênh thang lộng gió. Ở đó, nơi chốn ấy dư âm đó, vẫn đêm ngày tỏa sắc đọng hương trong lòng mỗi chúng ta.
Thơ Tánh Thiện đã từng góp mặt ở báo Phật Giáo Việt Nam, một tờ báo có từ lâu đời ở nơi hải ngoại những thập niên trước. Những bài thơ trong tuyển tập nầy, hầu hết cũng đã được tuần báo Bút Việt News vùng Dallas, tiểu bang Texas phổ biến, nay gom lại thành tuyển tập thơ để gởi đến bạn đọc như một “cách chơi” đẹp, lời tạ ơn tri ngộ.
Thơ Tánh Thiện thể hiện tấm chân tình dễ thương khiêm cung giản dị, hiện rõ trong từng cảm xúc từng lời từng chữ, một sự bình dị mộc mạc, đến độ như dốc hết nỗi lòng kể hết tấc dạ trao gởi cho nhau, to nhỏ với nhau cùng nói cho nhau nghe. Đôi khi, còn là lời nhắn nhủ thân thương chứa đầy cảm xúc tươi đẹp đạo đời, mà ít ra trong cuộc sống đầy dẫy bận rộn lo toan giành giật nầy, chúng ta cần một lời khuyên chơn chất, một lời nói thật một lời ngay thẳng, chứa đượm tấm chân tình hiên ngang rõ ràng.
“Ta ước gì nhẹ thoáng
Như mây trắng đường xưa
Thiền phòng đêm trăng chiếu
Rõ biết chẳng thiếu thừa.”
Điều đặc biệt ở nhà thơ, là khi cảm xúc trổi dậy ra sao như thế nào, thì hồn thơ cũng y như thế ấy, một sự trân trọng nâng niu không chèn ép thúc đẩy o bế ngữ ngôn. Cảm xúc và cái thấy của nhà thơ, nơi cảnh nơi người nơi tâm thức, như được hòa nhập cùng một khối quyện chặt với nhau, nguyên vẹn thuần khiết không méo mó biến dạng, không trau chuốc nhào nén, nên thơ của Tánh Thiện trong sáng lồng lộng, thong dong trong từng câu chữ ý tưởng. Từng lời từng chữ từng câu là cả một tấm lòng thủy chung gởi gấm trong ấy, dâng trọn cho đời cho đạo cho người và cho tất cả. Tấm lòng ấy tấc dạ đó, vẫn miệt mài đêm ngày phụng hiến cho lý tưởng cao cả, nỗ lực khắc ghi lời nguyền son sắc cho cuộc đăng trình tìm về sống với tánh Phật sẵn có trong mỗi chúng ta.
“Phật ở nơi nào Phật ở đâu
Bao năm tìm đến bạc mái đầu
Giờ đây nhìn lại lòng thấu hiểu
Phật ở tâm người tỉnh lặng sâu.”
Giữa chốn ba đào biến động trôi nỗi đó đây, của cảnh của người tâm thức, thì sự dừng lại để tư duy chiêm nghiệm, nhìn thẳng vào nội tâm gạn lọc chính mình, trở thành một sự tối cần cho cuộc sống vốn đã lung lay tả tơi tơi tả, âu đó cũng là điều thiết thực và cấp bách. Chiêm nghiệm và quán chiếu, để thấy mọi sắc màu có không nơi cõi đời tạm dung, không còn là nỗi ám ảnh lo sợ mất mát, mà là điều tự nhiên vốn dĩ như thế, thường tại như thế đến đi như thế, có gì để phải buồn vui được mất lo toan, bình thản hít thở cho đúng nhịp thì cõi lòng nhẹ tênh, có gì khác biệt ở đây ở đó ở đâu bao giờ?
“Ta có gì khác biệt
Nơi cõi đời tạm nương
Trăm năm một tia chớp
Liễu tri giấc mộng thường.”
Mấy câu cuối của bài thơ “Như Một Vỡ Tuồng” nhà thơ còn cho ta một khái niệm hết sức rõ ràng vào chính cái tâm cảnh mà ta đang đêm ngày đối diện lo lắng. Khi ta khổ đau buồn chán, cũng là lúc ta trôi nổi theo cảnh theo người, là khi ta chưa nhận biết được tâm của ta như thế nào và ra làm sao. Nó lăng xăng dao động hay bình thản ung dung, ta có làm chủ được nó hay để nó mãi đi hoang không hẹn ngày về, mãi quên mãi chìm mãi trôi dạt nơi sông mê bể khổ. Khi đối diện với bao biến động, ta có đủ dũng khí để vượt qua bình tâm để tồn tại, biết cách bỏ buông những nhọc nhằn lụy phiền, hay cam lòng mặc nhiên gánh trọn niềm đau nỗi khổ trên vai. Còn đó những trăn trở canh cánh chôn sâu trong lòng, cũng đến lúc phải buông xuống, và đây cái cách nhà thơ gợi ý cho ta.
“Ta về học lấy chữ Tâm
Càng đau càng phải tự mình bỏ buông
Cuộc đời như một vỡ tuồng
Tử sanh là gió vui buồn là mây.”
Trong bài thơ Hoa Đốm, nhà thơ Tánh Thiện còn dẫn lối cho chúng ta, bằng cách nào để tìm thấy Phật sống với Phật. Khi ta nhận biết nguyên lý của các pháp thường biến hóa không thật, luôn bị vô thường chi phối tác động. Một khi nhận biết rõ ràng, thì Phật ở ngay trước mặt ở tại đây không ở đâu xa, ở ngay trong tâm của mỗi chúng ta, không cần phải tìm cầu lung tung hướng vọng chạy đuổi theo bên ngoài.
“Phật ở trong ta khỏi phải tìm
Tìm mãi lâu ngày cũng phát điên
Nhìn xem vạn pháp như hoa đốm
Là thấy Phật ngay trước mặt liền.”
Và ở đoạn khác nhà thơ còn nhắn gởi, cái cung cách ta thường lạy lục van vái xin xỏ vốn không mang lại kết quả, bởi không hề có đấng tối cao nào đủ thẩm quyền để ban bố ân phước cho ta cả. Đức Phật cũng không ngoại lệ, Ngài chỉ là bậc đạo sư chỉ cho ta con đường chân thiện mỹ, đi hay không là quyền của mỗi chúng ta. Mọi tương tác đều do định luật nhân quả tác động, đây là nguyên lý công bình và sòng phẳng, ta tạo gì làm gì thì nhân đó quả đó, ai tạo nấy mang, tạo gì gánh nấy, rõ ràng là như vậy.
“Phật chẳng giúp gì nguyện với xin
Vườn thiền lá rụng đẹp nguyên trinh
Mãi mê tham vọng bao giờ hết
Nhân quả theo ta bóng với hình.”
Mẹ là tất cả là Phật hóa thân, là suối nguồn vi diệu, là lời thơ cao đẹp bất tận chảy mãi trong lòng, là bóng mát cây cao che chở giông tố cho ta trong cuộc đời nầy. Trên thế gian nầy có một thứ tình không gì có thể thay thế đổi thay được, đó là tình mẹ. Mẹ như vầng trăng sáng lồng lộng trên cao, soi đường ôm ấp vỗ về, dõi mắt theo từng bước ta đi, trông ngóng ngày ta trở về. Lòng mẹ còn là bến nước con thuyền đưa ta đến chốn bình yên, còn là biển cả bao dung độ lượng, âm thầm dưỡng nuôi, nhận vào tất cả mà không hề đắn đo than vãn, cầu mong cho ta vượt sông mê bể khổ. Tiếng mẹ vọng về như lời kinh nhắc nhở ta vững bước trên đường đời.
“Mẹ như bến nước con thuyền
Đưa ta đến chốn bình yên nắng vàng
Dù bao khốn khổ nguy nan
Mẹ mong ta vững bước sang biển trần
Lắng nghe tiếng hải triều âm
Như là tiếng mẹ âm thầm gởi trao.”
Ở đời, mỗi chúng ta còn có những ân tình khắt cốt ghi tâm, những ơn nghĩa không dễ gì đáp trả hay phai nhạt lãng quên. Những tháng ngày tương ngộ, những mong chờ cho và nhận, cảnh và người, ta và bạn trở thành nỗi niềm ray rức khôn nguôi. Tạ ơn đời ơn người ơn chúng sinh, tình người tình đạo, tấm chân tình đó, âu cũng là cái ơn cái nghĩa lớn rồi vậy, trong muôn vàn làm sao cho trọn cho phải, trả sao cho hết kể sao cho xiết. Sống cho thật đẹp thật tốt và có ý nghĩa, cũng là phần nào đáp đền trong muôn một.
“Kiếp sau xin lại làm người
Đừng xin làm tắt tiếng cười bên nhau
Lòng ta còn nhớ hôm nào
Tương chao cùng nếm, pháp mầu cùng chia.”
Trong chổ tình riêng và lòng chung với chừng đó, người viết xin được tạm dừng với hai câu “Giang tay ta đón bình minh, nguyện xin đền đáp chúng sinh khắp trời.” và trân trọng giới thiệu tập thơ Một Cõi Thong Dong đến với bạn đọc bốn phương.
Như Hùng
Mùa Xuân năm Bính Thân 2016
Lời Tâm Tình
Tôi thường tâm niệm rằng cuộc đời nầy là một cuộc chơi. Tập thơ nầy ra đời cũng là một cách chơi, nhưng tôi vẫn thích cách chơi của người có tâm hồn đạo vị. Hơn là những cách chơi mà nó không đem lại cho lòng mình an lạc và giải thoát. Xin hãy đọc tập thơ nầy và xem nó như một đám mây, như một cơn gió thổi, chẳng có gì quan trọng. Có quan trọng chăng là ta lặng yên trong vài phút tư duy, tỉnh lự để thấy rõ hiện tượng vạn pháp là không để ta có thể sống bình yên trước cơn mưa bão của cuộc đời. Đó cũng là cách chơi của tôi khi cho ra đời tập thơ nầy.
Kính cẩn
Xuân Bính Thân 2016
Tánh Thiện
Một Cõi Thong Dong_Tuyển Tập Thơ của Tánh Thiện