Chạy Trốn Cái Bóng. “Chạy Trốn Cái Bóng” là một câu chuyện của Trang Tử, một hiền triết người Hoa của thế kỷ thứ ba trước Tây Lịch. Nhiều chuyện của Trang Tử rất ư là khôi hài nhưng đồng thời vạch rõ những cái nhìn thâm sâu vào tình trạng của con người. Câu chuyện sau đây chỉ là một ví dụ như thế.
“ Một thuở nọ có một người đàn ông bị quấy nhiễu rất nhiều bởi sự thấy cái bóng của chính mình và thấy rất khó chịu bởi các bước chân của mình đến độ ông ta quyết định loại bỏ cả hai thứ ấy. Phương pháp thoát ra của ông là chạy trốn chúng, vì thế ông đứng lên và chạy. Nhưng cứ mỗi lần ông đặt chân xuống thì lại có một bước chân khác và cái bóng của ông lại nhanh chóng đuổi theo kịp. Ông đổ tội cho sự thất bại của mình là không chạy đủ nhanh để thoát ly cai bóng. Do vì thế ông chạy càng lúc càng nhanh cho đến cuối cùng ông ngã lăn ra chết. Người đàn ông này không nhận thức được rằng nếu ông chỉ cần tìm ra một bóng mát nào đó thì cái bóng của ông sẽ lập tức biến mất, và nếu ông ngồi xuống một cách yên lặng thì sẽ không có bước chân nào nữa.”
Câu chuyện này minh họa một cách rất khôi hài sự kiện rằng tất cả mọi chiến thuật của chúng ta nhằm tìm sự thanh tịnh bằng cách bỏ chạy trốn mọi chuyện đều không hữu hiệu. Thiền định nghĩa là tìm ra cái chỗ có bóng mát, yên lặng ở đó chúng ta không còn phải bỏ chạy trốn những cái bóng và những bước chân nữa. Thật ra, '' tìm ra cái chỗ có bóng mát '' cũng chỉ là một lối nói, khi bạn thôi chạy trốn, nhận chân ra thực tại, bạnsống trọn vẹn với thực tại, đó là chính là sống thiền.
- Khi tâm an tịnh tức là nó đang ở trong điều kiện bình thường, một khi tâm giao động thì tư tưởng hình thành. Hạnh phúc hay đau khổ là một phần của loại tâm năng động này, bất an và tham ái cũng được hình thành như thế. Nếu bạn không hiểu rõ sự giao động của tâm, bạn sẽ luôn là cái bóng săn đuổi đàng sau tư tưởng. Tư tưởng hình thành, bạn đồng hóa với chúng theo thói quen và trở thành nạn nhân của chúng. Ta hoài chạy trốn chính mình Nên đà bao kiếp gập ghềnh sông mê.
__(())__
Trong Tầm Tay Có đâu miền giải thoát Ở phía bên kia đời. Bây chừ không an lạc Chắc gì mai thảnh thơi ?
Đâu có đời an vui Khi vùi trong tham muốn Trong vui chứa ngậm ngùi Hiểu ra, chừng đã muộn!
Sống một ngày không rộn Nếm.. giá trị một ngày Khi lòng không xáo trộn Là Sống từng phút, giây.
Sống hiền như cỏ cây Buông ưu phiền, oán hận Thoáng chốc hồn mây bay Rong chơi ngoài vướng bận.
- Người Trí nương kề cận Mồi thắp ngọn đèn tâm Mặc trăng tàn, nguyệt tận Bước về quê âm thầm.
Sống trả màu cho sắc Trả tiếng về âm thanh.. Trả muôn điều, vạn sự Cho các Pháp vận hành.
Cứ mở to đôi mắt Lòng tĩnh lặng hồ thu Tâm vẫn ngồi với cảnh Như ngồi nơi không hư..
Sống an vui, Tỉnh thức Trọn vẹn với hôm nay Là sống đời ý nghĩa Hạnh phúc trong tầm tay.
Thích Tánh Tuệ Bodhgaya INDIA - 2 2012
Hình ảnh khóa tu học hai ngày 20 & 21- Sept -2014 tại Trung Tâm Phật giáoChùa Vạn Phước Mira Mesa, San Diego, California.
Hàng ngay quả mượt mãi không già
Thoảng ngát ven làng ngõ rộ hoa
Tỏ nỗi mùa lên đầy khắp chợ
Tàn hương bẹ xả khuất quanh nhà
Xinh bày dãy kệ mơ nhà cưới
Lặng trải linh bàn cúng lễ ma
Đã nhận cùng quê tình nở thắm
Trầu cau cảnh ấy đẹp thương mà…
2020
Minh Đạo
Trái Đất là gia đình
Con sẽ luôn giữ gìn
Sạch trong và xinh đẹp
Con thương quý đất lành
Mến yêu môi trường xanh
Trân quý nguồn nước mẹ
Và hết thảy muôn loài.
Con là người bảo hộ
Hành tinh nuôi dưỡng con.
Nắm tay cùng bè bạn,
Nguyện gìn giữ Đất Này!
Từ vị trí đỉnh đồi chạm chân mây, không ít người phấn khích, một mình cất lên tiếng hú sảng khoái để âm hưởng của mình từ trên cao dội xuống thung lũng, từ vách đá này vang sang vách đá kia, và có thể làm lạnh cả vòm trời xanh lơ trên đầu.
“Hữu thời trực thướng cô phong đảnh
Trường khiếu nhất thanh hàn thái hư”
(Thiền sư Không Lộ)
Có khi lên tận đầu non quạnh
Cười tràn một chuỗi lạnh hư không.
Trên đỉnh Phù Vân
Đường lên Yên Tử mây dìu bước
Qua suối Giải Oan đá dẫn đường
Hoa yên dấu ấn thời Điều Ngự
Bảo Sát âm vang một cõi Thiền
Rừng tháp đây rồi lưu chấn tích
Mái chùa che cả một giang sơn
Chùa Đồng vang dội linh thiêng núi
Cột đá uy nghiêm đứng giữa dòng
Hàng tùng che mát lòng nhân thế
Gốc sứ nhả hương giữa bụi trần
Sỏi đá rêu phong còn biết nói
Người đời sao nỡ để ai quên
Khi trải qua một biến cố, dù biến cố gây ra bởi thiên nhiên hay con người đều đem đến ít nhiều hỗn độn, tan nát. Và rồi, ta trở về sự lắng đọng để suy gẫm việc đã qua. Tĩnh lặng – bắt đầu cuộc khám phá hố thẳm tư tưởng đầy thâm u và miên viễn. Miền tâm linh trỗi dậy với bao nỗi khát khao.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.