Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Mùa xuân đi qua ý xuân ở lại

24/02/201306:47(Xem: 11393)
Mùa xuân đi qua ý xuân ở lại
canh dep
MÙA XUÂN ĐI QUA Ý XUÂN Ở LẠI

Như Hùng

Cứ mỗi lần chia tay với nàng Xuân là mỗi lần khúc dạ vấn vương, thương nhớ miên trường. Có ray rứt nào hơn khi pháo hoa rộn ràng vang vọng, để rồi trở nên im vắng trống trải lạ thường, ngàn hoa khoe hương sắc bay về đong ngập lối, để rồi lững lờ vụt đi về miền xa thăm thẳm. Đóa hồng hé nụ, mai vàng chớm nở, cành đào khoe sắc, cảnh đó người đây, người đó tôi đây, cõi đó bờ đây, tất cả quyện lấy không gian, nhập vào lòng người, tô thắm khung trời hội củ, thổn thức cùng xuân trong đêm trường tịch lặng, tâm thức ẩn dấu trên từng bặt ngôn trọn ý.

Bước chân trinh nguyên lên đường làm cuộc lữ thứ, em đi lễ chùa đầu năm mai vàng khép nhụy, tà áo em bay đượm cả một trời xuân, e ấp trong tay sen búp dâng lời ước nguyện, mắt lệ mờ hương trầm bay lan tỏa, đấng từ bi thương xót cõi nhân sinh. Mấy độ quan sang, gió mây đành khép lại, quan hà mấy nhịp tiếng vọng đầy vơi, trần gian khung trời cũ năm ấy, xuân mới bây giờ mãi còn lạc bước tìm nhau. Bốn mùa luân chuyển đợi mong, đất trời thi nhau nối nhịp, đến rồi đi, đi rồi đến, có rồi không, không rồi có, cứ thế bám cứng vào nhau không một kẽ hở. Không còn là sự ngẫu nhiên, bất chợt tình cờ, mà trở thành quy luật tự nhiên, hẳn nhiên, không cơ may thương lượng, đổi chác, mặc cả trả giá. Tìm đâu điểm dừng, trong cuộc rong chơi với vô thường lữ thứ?

Giữa lúc mọi người hân hoan đón chào nàng xuân khoe sắc, nhà thơ Xuân Diệu phán một câu như sấm nổ bên tai.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua.
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già.
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất”.

Cõi lòng tái tê hụt hẫng, không còn dịp cùng nhau thưa hỏi, không một phút giây nào dừng lại, để thở, để cười, để cau có. Dù trông thấy được sự vô thường biến đổi, thi nhau đến đi, thi nhau thay áo, thi nhau khoe sắc, thi nhau tướt đoạt, chưa nở vội tàn, chưa gặp đã phân ly, chưa về đã lỗi nhịp, vẫn là sự đơn điệu nghiệt ngã của thời gian, tâm thức nổi trôi, dòng đời bất định, số phận mong manh lạnh lùng, vô tình khép lại.

Trong sự bẽ bàng cô liêu, ngang trái phủ đầy ngập lối, ta vẫn làm kẽ lữ hành cô độc, trong đi về của mọi cuộc lữ, quán trọ thời gian, tâm thức đợi mong, vẫn cứ lững lờ trôi trên dòng sanh diệt. Giấc mơ có đẹp là khi vẫn còn ở trong mơ, một khi bước ra là cả khung trời giá lạnh đang chờ đón, hạnh phúc cho dù có xót xa cũng vẫn là một thứ xa xỉ, về đâu đêm nay khi mưa bay giăng đầy ngập lối, khi dòng đời nghiệt ngã, khi cõi lòng tái tê? Mấy độ xuân sang, mấy mùa hoa nở, vẫn phải khóc cười một mình đơn độc, ai đi ai về, ai nhớ ai mong?

Cuộc lữ thứ mờ mờ nhân ảnh, đường thênh thang nhưng không có lối để vào, quá khứ tương lai, hiện tại bây giờ, vẫn đêm ngày réo gọi, vẫn mịt mùng trao đổi, vẫn đắn đo, do dự. Giọt nắng đầu sương, đóa hoa chợt mình nở nộ, chiếc áo trinh nguyên phủ trùm lên bóng thời gian, đọng lại trong tận cùng tâm thức, tô thắm cả một trời không, không còn cũ mới, mà là sự quán chiếu liên tục bền bỉ, đẩy bung cái cũ văng xa, tái tạo và hoán chuyển làm mới thế vào, lấp đầy khoảng trống đơn côi, lạnh lẽo, bằng sự nở hoa của an lạc, hạnh phúc miên trường. Thiền sư thi sỹ Huyền Không từng nói:

“Sáng nay thức dậy choàng thêm áo
Vũ trụ muôn đời vẫn mới tinh.”

Cõi lòng nhẹ tênh bừng sống dậy, bao nhiêu vương vấn mộng mị, bỗng vỗ cánh vụt bay. Ừ nhỉ! vẫn tinh khôi như ngày nào, mới toanh như thuở ban sơ, chưa một lần thay da đổi thịt, nhẹ nhàng và bất tận, khoác lên tâm thức chưa hề vơi, trao gởi đến nhân gian sự an bình thuần nhất. Kẻ lữ hành và cuộc lữ, không có chốn để đi, nẽo đểvề, từng bước nở hoa, xóa mờ mê lộ, một vì sao tô thắm khung trời hội tụ. Ở đó là cả một không gian rộng mở, tươi đẹp vô ngần, an tịnh phủ vây trong từng hơi thở. Hương quyện của đất trời, sắc màu của trần gian, hai bờ của phân ly, hai ngã của mê ngộ, một sự thảnh thơi nhẹ bước, không hành trang mộng mị lôi kéo, không tâm thức đợi mong đón chờ, buông bỏ tự bao giờ, an nhiên sống giữa mưa buồn nắng quái, giữa bất hạnh thương đau, có không một nẻo thong dong đi về.

Trong sự biến động, ngút ngàn tái tê của kiếp nhân sinh, đâu là lằn ranh định mức, quay đầu là bờ, bên này lối kia, vượt thoát tử sinh? Khi nào, và lúc nào mới nhận ra được sự linh hiện phủ vây, không có khởi đầu và chung cuộc, tìm đâu giữa chốn phong ba dị biệt? Thực tại thường hằng là lúc ta tỉnh thức trên từng biến động, buông bỏ và xả ly tất cả mọi ý niệm, xóa nhòa mọi biên cương, phá vỡ mọi giai tầng, đạp đổ mọi thành trì ngăn cách. Sống và thở trong sự thể nhập vào tận cùng mọi hiện tượng, từ thân đến tâm, từ nội giới đến ngoại giới, trong sự phủ vây tròn đầy của giác ngộ, của vô sinh bất diệt, thường hằng của tự tánh. Một sự miên viễn của chân thường trong cõi vô thường, sự an tịnh tuyệt diệu trong dòng trôi nổi.

Chờ rồi đợi, nhớ rồi thương, buồn rồi vui, không còn là sự dẫn đưa của ý thức, tìm về chốn xưa phố cũ, lời ước hẹn ngày ra đi không trở lại. Lời nguyện cầu chưa trọn, cõi xa xăm chưa có dịp lại gần, cơn lốc của vô thường,vẫn âm thầm đứng đợi, chờ dịp lấn tới, không để cho ta còn dịp kêu gào mời gọi, xua đuổi khước từ, lắc đầu trốn chạy. Dù bằng lòng chấp nhận hay phản đối, cứ thế nó lầm lũi hiện hữu, ngang nhiên lấn bước. Chỉ có đối diện bằng tất cả hùng lực dũng cảm, thay đổi thói quen tật xấu, sống trọn trong sự hoan hỷ cùng tuyệt.

Thỉnh thoảng trong ta nhận biết sự mong manh của vô thường,nhưng làm sao có đủ năng lực vượt qua, hiên ngang tồn tại, quyết lòng tiến về phía trước, sống trong sự phủ vây của tâm lành an lạc? Ta trôi theo dòng thời gian,nổi chìm ẩn hiện, tâm tư đong đầy vô minh, khoắc khoải lụy phiền, nên mãi lang thang luân hồi đưa đẩy, chưa tìm ra cách sống, sự sống cho thật trọn vẹn với chính mình, hít thở năng lượng an lành, nỗ lực tìm phương vượt thoát. Lấy gì, có gì, tìm gì, được gì, để nuôi sống huệ mạng.

Xuân đã đi qua tự lúc nào, những mùa xuân ấy ta mải rong chơi miền hỗn độn, đếm thời gian qua ánh mắt tiếc thương, chiếc áo mới ngày xưa nay đã sờn vai đứt chỉ, đợi mong nay cũng đã nhạt nhòa, hãy lấy hoa cỏ nhân gian làm hành trang lên đường đổi mới cuộc lữ. Ý xuân, hương xuân, tình xuân, mãi đượm thắm cả nhân gian và lòng người, trong niềm hoan lạc không hề vơi. Ở đó, ở đây, bây giờ, mai sau, vẫn là một mùa xuân an lành miên viễn, trọn ý bặt ngôn, đạt tình thấu lý, bằng lòng đi chúng ta hãy cùng nhau sống với những mùa xuân bất diệt.


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
17/10/2020(Xem: 6366)
Chợt thảng thốt nhận ra mình lạc lõng! Giữa biến động thế gian lắm nỗi bi ai Tuồng chính trị, đại dịch lại đến thiên tai, Chỉ phàm phu dân nghèo đang lãnh đủ?
16/10/2020(Xem: 6599)
Núi giận hờn rùng mình tạo nghiệp Nước cuốn theo đất sạt đá long Ùn về Sơn Thượng Huyền Không Dập vùi tịnh thất, tràn dòng hoa viên...
16/10/2020(Xem: 8447)
Con ngồi đây trong phút giây hiện tại, Giữa những hoang tàn đổ nát Dòng thời gian cũ vẫn còn đây Hình ảnh người xưa trong căn nhà ấy Hạnh phúc tràn đầy trong mái ấm tình thương
15/10/2020(Xem: 8869)
Xin gửi tặng độc giả xa gần hai bài thơ của nữ thi sĩ người Mỹ Louise Glück (1943-), vừa đoạt giải Nobel Văn chương, ngày thứ năm vừa qua, 08.10.20.
15/10/2020(Xem: 5524)
Hương ngàn thoảng ngát cả trời đông Vạn kiếp duyên vần đã thỏa mong Mở lối sông thiền yên tánh lặng Khơi dòng biển giác rạng tâm không
15/10/2020(Xem: 8858)
Miền Trung mưa gió tơi bời. Nước dâng ngập lối, cuốn trôi cửa nhà, Đập thủy điện, xả nước ra, Lũ chồng lên lũ, thật là hiểm nguy Xin hãy mở lòng từ bi, Chung tay góp sức, cứu nguy đồng bào.
14/10/2020(Xem: 6861)
Họa dập dồn, lũ dâng lụt lớn Tiếng kêu gào ai oán thê lương Xót xa dòng chảy vô thường Nhìn trông lưu thủy mà thương quê nghèo
13/10/2020(Xem: 9882)
Thương quá quê mình ! Mùa mưa lũ nhấn chìm bao tất cả Hỏi trời xanh ngất lịm nát cang trường Bờ yêu thương con thơ đang đợi mẹ Nước ngập tràn liếm cả mái tranh xiêu Thương hai em đường đời luôn tất bật Quang gánh bôn ba nước ngập vội quay về Có ai ngờ nước bốn bề như quỹ dữ Trắng xoá một vùng chìm khuất tấm thân em . Trong tuyệt vọng níu tay chồng gào thét. Buông em ra mình còn đứa con thơ Không em ơi ! Anh đây không thể nỡ
12/10/2020(Xem: 6863)
Tiếng hát Hà Thanh trong “Sám Hối“ Bao nhiêu tội lỗi cũng do Tâm! Chiêm nghiệm thắm thía lại thâm trầm... Liễu tri cuộc đời, nào có KHỔ!
12/10/2020(Xem: 6013)
Người xưa ở Nhật đi đêm Bà con qua lại thường đem đèn lồng Đèn dùng tre nứa làm khung Dán ngoài giấy bóng, gắn trong đèn cầy.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]