Hồi ấy ở Xá Vệ,
Trong vườn cây Kỳ Đà,
Chúng tôi cùng tá túc
Với Đức Phật Thích Ca.
Các chư tăng, đệ tử
Thường cho tôi là người
Có trí nhớ rất tốt,
Nên ngợi khen hết lời.
Họ bèn hỏi Đức Phật,
Kiếp trước tôi làm gì
Mà giờ thông minh thế,
Uyên bác chẳng ai bì.
Đức Phật kể câu chuyện,
Rằng ngày xưa, lâu rồi
Có một nhà sư nọ
Nuôi chú tiểu không tồi.
Nhưng ông này nghiêm khắc,
Bắt tụng kinh hàng ngày
Đúng giờ, đúng thời lượng,
Không, sẽ bị ông rầy.
Cái khó là chú tiểu
Phải khất thực hàng ngày.
Có hôm được, về sớm.
Cũng có hôm trắng tay.
Nên nhiều hôm chú đói,
Vì phải về đúng giờ.
Không về sẽ bị mắng,
Chú khóc, buồn ủ ê.
Lần nọ, một trưởng giả
Hỏi chú có chuyện gì
Mà buồn rầu, phải khóc.
Ta sẽ giúp, nói đi.
Chú đem chuyện ấy nói.
Ông bảo chú thế này:
“Tụng kinh phải đúng lúc.
Ta giúp chú - từ nay
Không phải lo ăn uống,
Để lo việc tụng kinh
Đúng giờ, đúng thời lượng.
Sư cụ khỏi bực mình.”
Và thế là từ đấy
Chú tiểu cứ đều đều
Tụng kinh rất chăm chỉ,
Được sư già thương yêu.
*
Kể đến đây, Phật nói:
“Sư là Phật Định Quang.
Còn ta là chú tiểu.
Ông trưởng giả cúng dàng,
Người biết lo chu đáo,
Chính là A Nan Đà.
Ông là người thông tuệ,
Nhớ hết lời của ta”
Chúng tôi nghe, hoan hỉ,
Ca ngợi thầy Thích Ca.
Rồi tất cả lễ phép
Cúi đầu chào, lui ra.