Hai ngàn sáu trăm hai mươi ba năm trước Thế giới ba ngàn sinh diệt diệt sinh Cõi hồng trần kết bằng nghiệp tham ái sân si Triệu ngàn năm vắng bóng đấng từ bi Giờ xuất hiện hào quang ngàn hào quang sáng Mùng tám ngày rằm tháng tư mừng Phật đản Đức Từ-Bi vô lượng xuống trần gian Giờ phút thiêng liêng Huy hoàng cõi tục Địa cầu sáng ngời trong bạch ngọc Đóa sen hồng nâng bước đấng cha lành Lớp lớp trời người bao quanh chúc tụng Tiếng nói đại hùng thiên thượng hạ độc tôn Sinh già bịnh chết kỳ thị khổ đau Để thay bằng : Bình đẳng giải thoát giác ngộ đại từ bi Trái đất loài người, Bổng biến thành cái nôi của ba ngàn đại thiên thế giới Ma vương buồn gói túi "Dục" lang thang Dựng riêng một cõi thiên đàng Thiên đàng là cửa bên trong là tù Nhất tâm niệm Phật cho tù tiêu tan.
Kính bạch Thầy,
con có vài vần thơ để cảm tạ Thầy đã sách tấn và quan tâm giúp con
tìm được cái ảo tưởng về Cái Tôi mà Sư Viên Minh thường gọi là Bãn Ngã trong các mục hỏi đáp
Phải hồn nhiên thật chớ nên ....giả tạo
Tiếp nhận cuộc đời với một Tâm an
Tỉnh thức rằng mình đã được cho ban
Sống đúng thế......đừng mang thêm mặt nạ !!!
Kính bạch Thầy, con không thể làm ngơ khi người thân bên Mỹ đang đau khổ vô cùng , chợt thấy mình được chút duyên phước học Đạo biết thế gian là ảo .. Kính dâng Thầy bài thơ tả tâm trạng con khi được nghe và đọc quá nhiều Email từ Mỹ . Kính , HH
Ngẫm nhìn lại bao biến động trên thế giới !
Đại dịch chưa lành , bạo loạn khắp nơi,
Người biết sống ... nhìn đạo lý chói ngời
Nghiệm vạn pháp tuân đúng luật nhân quả !
Sự hiện hữu đột biến phản diện của một đóa mai đã đánh lay tâm thức của người đọc một cách bất ngờ, tạo ra một mối nghi tình cho hành giả, trong hai câu song thất kết thúc của bài kệ, mà thiền sư Mãn Giác đã trao cho những người đi sau, nhân lúc cáo bệnh thị chúng của ngài, chúng vẫn còn tiếp tục chảy không biết bao nhiêu bút mực để nói về sự hiện hữu của chúng.
Sắc sắc, không không, như bóng ngựa,
Trùng trùng, điệp điệp, tựa áng mây.
Mặt trời đông mọc, lặn tây,
Sớm còn chiều mất, cỏ cây nở tàn.
Cuộc đời như ngọn đèn trước gió,
Khi lu mờ khi sáng tỏ nay mai.
Con thuyền chèo lái đôi tay,
Qua bao chìm nổi, chuổi ngày trầm luân.
Ngày xưa, có ông lão cứ vui cười ca hát suốt ngày.
Thấy lạ, có người hỏi:
- Tại sao ông vui tươi mãi như thế?
Ông lão đáp:
-Trời sinh ra muôn loài muôn vật, trâu chó dê ngựa… Người là sinh vật cao nhất,
“Tối linh ư vạn vật”. Ta được làm người. Ấy là điều sướng thứ nhất.
-Trời sinh có người tàn tật, đui què. Ta được lành lặn, ấy là điều sướng thứ hai
-Người đời thường vì sự giàu có, danh vọng mà phải gian khổ. Ta có ăn đủ một ngày ba bữa,
không lo lắng gì cả. Ấy là điều sướng thứ ba - Còn như sinh lão bệnh tử là điều không ai
tránh được. Ta cũng như mọi người, việc gì phải buồn.
- Nghĩ tới ba điều sướng ta có được, ta vui ca cũng là chuyện thường tình, mắc mớ chi phải hỏi.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.