''Vào cửa Phật từ bi hỷ xả Ra thế gian vô ngã vị tha'' Vui Xuân ta sống chan hoà Luôn tu huệ phước, đại gia thái bình Xuân về ta đón ta nghinh Chúc nhau hạnh phúc, đẹp xinh cõi lòng Việc làm, lời nói chánh trong Nụ cười hoan hỷ, khoan dung độ người Muốn tài, sức khoẻ, vui tươi Tự ta tạo lấy, đất trời chứng tri Lòng này không đắm, không si Thân tâm an lạc, ca thi giữa đời Xuân về ta sống thảnh thơi Hạ qua như thế, hòa thời Thu Đông Nếu ai thường nói không nói có Cứ 'thế à' suy ngó lại mình Xưa nay vạn vật chúng sinh Đổi thay, thay đổi tên hình, chớ mê! Nghe lời nói giọng khen chê Biết kia huyễn tạm, bốn bề giả duyên Dùng phương tiện khéo làm thuyền Vượt qua biển khổ, về miền Lạc Bang An vui giải thoát thanh nhàn Tâm Xuân trọn sống, thiên đàng là đây./.
Lớn lao thay Bài Ca Chứng Đạo! Ngài Huyền Giác đã nói lên được những gì ngài thật tu thật chứng trong bài ca này. Nói là bài ca là vì mỗi lời mỗi chữ đều là Trí Tuệ Bát Nhã xuất phát từ Chân Tâm của ngài, nên thông suốt vô ngại và an vui tự tại. Vui trong cảnh giải thoát, vui trong cảnh Niết Bàn, hân hoan mà thốt lên những lời này, không biết gọi nó là gì, nên tạm gọi nó là Bài Ca Chứng Đạo vậy!
Ngài Huyền Giác đã bài trừ tất cả sự chấp có, không, cũng có cũng không, không có không không (tứ cú), để nêu ra cái Bản Thể Tuyệt Đối Chân Tâm. Người giác ngộ được Bản Thể Chân Tâm này là người “tuyệt học, vô vi, an nhàn vô sự”. Xưa nay nó vốn không một vật mà lại thường đầy đủ muôn pháp không thiếu sót. Khi chưa giác ngộ thì thấy biết bằng vọng thức nên mới có muôn ngàn sai biệt. Khi giác ngộ được Bản Tâm thì thấy biết bằng trí tuệ Bát Nhã nên tất cả là Bất Nhị, Như Thị, và Không.
Tạ ơn Mẹ cho còn dòng sữa ngọt
Tình bao la như lượng của đất trời..
Dạy con sống cho đi hơn là nhận
Biết thương người còn bất hạnh, đơn côi.
Tạ ơn Cha đã cho con cuộc sống
Lúc vỗ về, khi giáo huấn nghiêm minh
Tình Cha đó, tựa sơn hà cao rộng
Con trưởng thành trong đức độ, hy sinh.
Ngự hàn lẫm liệt thuở bình Nguyên
Vang dội đông tây tam pháp quyền
Phi tướng buông ngôi tìm gốc đạo
Vô tâm thấy tánh dụng nguồn thiền
Đầu đà* bất động xa trần tục
Khổ hạnh chơn thường vượt cõi tiên
Rừng trúc sơ khai trăng bát nhã
Truyền đăng vô tận chấn non Yên.
Sống chết là lẽ Vô thường
Ai ai cũng phải trải qua đường này.
Ai ơi nhớ niệm Phật ngay,
Để được Phật rước về Tây Phương Đàng.
Xa lìa kiếp sống khổ nàn,
Luân hồi xoay chuyển Ta Bà trầm luân.
Niệm Phật, Phật thưởng hồng Ân,
Sự đời được mất rõ vô thường,
Cội gốc sân si vốn khó lường.
Chuyện đến tùy duyên không vướng mắc,
Việc qua cởi bỏ chẳng còn vương.
Trí bi đầy đủ bày nhân cách,
Phước tuệ tròn tu vạch lối đường.
Qui hướng Phật Đà nương giáo pháp,
Dung thông tự tại ánh vầng dương.
Thoạt sinh ra đã tìm về huyệt mộ
Từng sát na biến chuyển xác thân nầy,
Vô thường từng phút từng giây
Trẻ thơ rồi đến cái ngày diệt vong.
Đời người chỉ thoáng qua như giấc mộng
Tỉnh giấc rồi vạn sự giai không
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.