BÀI THƠ DÂNG NGƯỜI Kính tặng HT Thích Minh Tâm (Kỷ yếu 20 năm Khoá Tu Học Phật Pháp Âu Châu)
Rất ít người làm nên lịch sử Rất ít cuộc đời được viết thành thơ Trong số ấy, với tôi , người là một Vượt thời gian , người xây dựng cơ đồ .
Trời Paris có xanh màu hy vọng ? Thưở dừng chân cuối chặng cuộc đăng trình Nước sông Sein chắc có gì là lạ Hoa Anh Đào người bỏ lại sau lưng .
Rồi thấp thoáng thân gầy , manh áo bạc Khắp đó đây người gieo hạt , ươm mầm Tuyết có lạnh , vẫn không sờn chí cả Đêm vọng về , quê mẹ vẫn xa xăm .
Đôi vai nặng nghĩa sông Hằng , sông Cửu Vòng tay người ôm trọn dáng non sông Trang sử Việt đượm màu trang sử Phật Chuyện ngàn xưa giờ kết nối cầu vồng .
Tiếng chim hót , người gọi chim về Tổ Kể nhau nghe câu chuyện Đạo đong đầy Đây cõi Tịnh người gọi hồn dân tộc Tình quê hương ngời sáng giữa trời Tây .
Dòng thời gian vẫn còn trôi , trôi mãi Hai mươi năm cũng chỉ một chặng đường Khi tứ đại không theo thời gian nữa Chiếc thuyền nan ai lái vượt trùng dương ? Thích Kiến Tánh
BÀI THƠ DÂNG NGƯỜI Kính họa : Bài Thơ Dâng Người của HT Thích Kiến Tánh viết tặng HT Thích Minh Tâm
Cuộc đời ai dệt thành mây ? Làm nên lịch sử dựng xây cơ đồ Với tôi Người sống tràn đầy Thời gian nước chảy cũng đầy núi sông
Paris trời lạnh sang Đông Dừng chân ai hỏi mênh mông lộ trình Sông Sein phản chiếu bóng hình Anh Đào hoa nở đạo tình hiến dâng
Thân gầy thấp thoáng đường trần Người đem hạt giống gieo mầm Đạo ân Tuyết không lạnh thấm vai trần Màn đêm phủ kín xa xăm nhớ về
Hai tay nặng gánh sông Hằng Người ôm trọn cả vầng trăng sáng ngần Trang kinh Phật Việt tỏa dần Lưu truyền muôn thưở kết dần ánh dương
Tiếng chim líu lót bên đường Gọi nhau về tổ đạo trường Người xây Cõi trong thanh tịnh còn đây Hồn quê dân tộc trời Tây chiếu ngời
Thời gian vẫn cứ chơi vơi Hai mươi năm chẳn là nơi tạm dừng Rồi đây tứ đại cũng ngừng Con thuyền ai lái chập chùng sóng nhô ?
Mùa hạ mà hơi lạnh xông ướp cả gian phòng. Tắt điện, thắp lên ngọn bạch lạp cắm vào một quả thông, nhựa sống vẫn còn mơn man đâu đây, nồng nàn. Mấy mươi năm hiên ngang sừng sững, một cơn bão thổi qua, thông bật gốc ngã quỵ, vương vãi xác xơ. Có gì tồn tại mãi đâu! Rồi tất cả, cũng bị thiêu rụi như ngọn bạch lạp đang cháy dỡ…
Được sinh ra, lớn lên, đi vào trường học, đi vào trường đời, rồi dong ruổi muôn phương, và dù có ra sao, Quê Hương vẫn Còn Đó !
Từ thuở phôi sinh xuất hiện Lạc Hồng, Hùng Vương - Văn Lang, xuyên qua chiều dài lịch sử, cấu thành mảnh dư đồ Chữ S, với Bắc Nam Trung gấm vóc, với núi non hùng vĩ, biển rộng sông dài, với những tên gọi thân yêu Huế - Sài Gòn - Hà Nội, với từng thời kỳ dù có qua đi, không gian dù có biến đổi, và dù cho vật đổi sao dời, Quê Hương vẫn Còn Đó !
Người phương tây thường nói “trẻ ước mơ, già hoài niệm”, nhưng sau khi đọc xong tập thơ Hành Trình Quê Mẹ, tôi thấy tác giả, một nhà thơ ở tuổi tri thiên mạng, nhưng lại luôn ghi lòng tạc dạ, nâng niu trân trọng các giá trị được tài bồi bởi tiền nhân; tác giả còn hoài bảo, mơ vọng một hướng sống thiết thực cho người Việt Nam nói chung. Với Mặc Giang, hoài niệm và ước mơ nào có hạn cuộc bởi tuổi tác. Hoài niệm và ước mơ ấy đã trở thành chất liệu tài bồi cho dòng thơ với chủ đề Hành Trình Quê Mẹ tuôn chảy không mỏi mệt, để nguồn thơ của thi nhân vốn nhào nặn từ cuộc sống, trở lại phụng sự cuộc sống ấy, trở thành niềm tự hào kiêu hãnh của trào lưu thi ca hiện đại.
Qua năm mươi năm, tiếp bước tiền nhân tôi trót vào con đường khảo cứu lịch sử văn học dân tộc. Tôi đã đọc rất nhiều thơ và cũng làm được một số việc cho các thế hệ thơ ca.
Nhưng khi may mắn được đọc tập thơ Quê Hương Nguồn Cội (và khoảng 650 bài khác nữa) của nhà thơ Mặc Giang, một tập thơ chan chứa tình quê hương dân tộc, với tâm hồn bao la, sâu rộng bằng trái tim và dòng máu của người Việt Nam, tập thơ đã làm cho tôi hòa đồng trong tác phẩm không còn phân biệt được tâm tư và cảm giác của mình và chỉ còn là một con tim, một dòng máu chung của dân tộc trộn lẫn vào sự cấu tạo chung trải qua mấy ngàn năm lịch sử của núi sông.
Theo dòng diễn tiến của những cuộc du hóa qua những quốc gia trên thế giới, giàu và nghèo, Đông và Tây, chúng tôi đã từng thấy con người say sưa với niềm vuisướng, và những con người khổ đau. Sự phát triển của khoa học kỷ thuật dường như có đạt được thêm một ít đường nét, một số cải tiến; phát triển thườngcó nghĩa thêm ít nhiều những tòa nhà ở thành thị.
Em có về cồn phượng là tuyển tập truyện ngắn của nhà văn Hoàng Ngọc Hiển.(Tên thật Trần Ngọc Hiển) Sinh năm 1942 tại Phú Lý, Hà Nam. Di cư vào Sài Gòn năm 1954. Cựu học sinh Chu Văn An. Sinh viên Luật khoa (dở dang). Sinh viên ban Triết Tây, Đại học Văn Khoa (cũng dở dang). Tốt nghiệp khả năng Sư Phạm Trung Cấp, ban Văn Chương. Giáo sư văn chương các trường trung học Côn Sơn, Ngô Quyền, Minh Đức, Trí Đức Sài Gòn và Kỷ Thuật Biên Hòa.
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường, nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.
May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland, Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below, may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma, the Land of Ultimate Bliss.
Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600 Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old) Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ: quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.