BÀI THƠ DÂNG NGƯỜI Kính tặng HT Thích Minh Tâm (Kỷ yếu 20 năm Khoá Tu Học Phật Pháp Âu Châu)
Rất ít người làm nên lịch sử Rất ít cuộc đời được viết thành thơ Trong số ấy, với tôi , người là một Vượt thời gian , người xây dựng cơ đồ .
Trời Paris có xanh màu hy vọng ? Thưở dừng chân cuối chặng cuộc đăng trình Nước sông Sein chắc có gì là lạ Hoa Anh Đào người bỏ lại sau lưng .
Rồi thấp thoáng thân gầy , manh áo bạc Khắp đó đây người gieo hạt , ươm mầm Tuyết có lạnh , vẫn không sờn chí cả Đêm vọng về , quê mẹ vẫn xa xăm .
Đôi vai nặng nghĩa sông Hằng , sông Cửu Vòng tay người ôm trọn dáng non sông Trang sử Việt đượm màu trang sử Phật Chuyện ngàn xưa giờ kết nối cầu vồng .
Tiếng chim hót , người gọi chim về Tổ Kể nhau nghe câu chuyện Đạo đong đầy Đây cõi Tịnh người gọi hồn dân tộc Tình quê hương ngời sáng giữa trời Tây .
Dòng thời gian vẫn còn trôi , trôi mãi Hai mươi năm cũng chỉ một chặng đường Khi tứ đại không theo thời gian nữa Chiếc thuyền nan ai lái vượt trùng dương ? Thích Kiến Tánh
BÀI THƠ DÂNG NGƯỜI Kính họa : Bài Thơ Dâng Người của HT Thích Kiến Tánh viết tặng HT Thích Minh Tâm
Cuộc đời ai dệt thành mây ? Làm nên lịch sử dựng xây cơ đồ Với tôi Người sống tràn đầy Thời gian nước chảy cũng đầy núi sông
Paris trời lạnh sang Đông Dừng chân ai hỏi mênh mông lộ trình Sông Sein phản chiếu bóng hình Anh Đào hoa nở đạo tình hiến dâng
Thân gầy thấp thoáng đường trần Người đem hạt giống gieo mầm Đạo ân Tuyết không lạnh thấm vai trần Màn đêm phủ kín xa xăm nhớ về
Hai tay nặng gánh sông Hằng Người ôm trọn cả vầng trăng sáng ngần Trang kinh Phật Việt tỏa dần Lưu truyền muôn thưở kết dần ánh dương
Tiếng chim líu lót bên đường Gọi nhau về tổ đạo trường Người xây Cõi trong thanh tịnh còn đây Hồn quê dân tộc trời Tây chiếu ngời
Thời gian vẫn cứ chơi vơi Hai mươi năm chẳn là nơi tạm dừng Rồi đây tứ đại cũng ngừng Con thuyền ai lái chập chùng sóng nhô ?
Chẳng may bị bỏng nước sôi
Ngâm vào nước lạnh một hồi khỏi ngay.
Chẳng may dầm đâm vào tay
Xà phòng đắp lại ra ngay vài giờ.
Vôi bắn vào mắt bất ngờ
Nước đường hãy nhỏ không chờ một ai.
Nhức răng cắn ngậm gừng tươi
Hoặc múi tỏi nướng ở nơi đau nhiều.
Khi bị xương hóc chớ kêu
Ngậm viên C, xương sẽ tiêu dần dần.
Viêm họng uống nước rau cần
Bỏ thêm tí muối vài lần hết đau.
Máu cam chảy, bày cho nhau
Cục bông tẩm giấm nhét vào hết ngay.
Trái nhàu chín vị thuốc hay
Đắp vào mụn cóc ít ngày sẽ thôi.
Cách chữa bỏng nước sôi hữu hiệu nhất là ngâm chỗ bỏng vào nước hoặc để dưới vòi nước chảy.
Nếu bị ong đốt nhớ bôi
Một viên aspirin vào vết đau.
Muốn lạc rang dầu giòn lâu
Phun ít rượu trắng bắt đầu trộn lên
Đợi cho khi lạc nguội thêm
Rắc một chút muối đã rang khô vào.
Cá nướng không muốn tróc ít da nào
Trước khi nướng, hãy xoa vào mặt da
Một lớp mỡ mỏng, nhớ nha
Lúc đầu đun lửa lớn, sau là lửa nhỏ hơn.
Cách khử mùi tanh của tôm
Khi luộc, cần nhớ thêm vào miếng quế t
Tu sĩ Richard Hendrick sống và làm việc ở Ireland (Ái Nhĩ Lan). Ông đã đăng tải bài thơ “Lockdown” (“Phong tỏa”) của ông trên facebook vào ngày 13 tháng Ba năm 2020. Bài thơ đã được rất nhiều người tán thưởng. Bài thơ muốn truyền giao một thông điệp mạnh mẽ về niềm Hy Vọng trong cơn hỗn loạn vì bệnh dịch “corona” (Covid-19) truyền nhiễm khắp nơi và nhà cầm quyền đang ban hành những biện pháp nghiêm ngặt để ngăn chặn bệnh lan truyền (a strong message of hope during the coronavirus pandemic).
Bài thơ đã trấn an nhiều triệu người trên khắp thế giới đang bị ốm đau, chết chóc, bị chia cách và phong tỏa bởi lệnh “trú ẩn tại chỗ” để tránh lây lan bệnh dịch này. Bài thơ khuyên nhủ là tuy có “Sợ hãi” và “Cách ly” nhưng đừng đưa tới “Hận thù” và “Cô độc”. Kêu gọi mọi người Nguyện cầu và Thương yêu, mong có sự lưu tâm và tích cực giúp đỡ lẫn nhau.
Tác giả tâm sự: “Chim vẫn hót, bầu trời vẫn trong xanh, tiếng hát ca vẫn vang lên. Ngay cả trong những biến cố tang thương vẫn nẩ
BÀI THƠ AI ĐIẾU
kính viếng hương linh đại huynh
Họa sĩ Thanh Hồ
LCNT
Cuộc vui nào cũng sẽ tàn
Tám mươi năm đã dọc ngang giang hồ
Cọ mềm vung vẩy sắc hoa
Cạn ly tửu hội hợp hòa nhân sinh
Lời ru bọt nước chưa dừng
Hoa cô độc hát trên rừng thông reo
Cát bụi mệt mỏi tan theo
Thơ đêm nguyệt động thăng vèo tuyệt luân
Mộng du trên đỉnh mùa xuân
NẮNG CÒN TRONG ĐÊM
"Còn Cha gót đỏ như son
Đến khi Cha mất gót con đen xì"
Câu ca trôi với tháng ngày
Ngậm ngùi nghiền ngẫm nhìn mây ngắm trời
Gọi thầm hai tiếng "Cha ơi!"
Trước đây khá lâu, trong site VietShare (site này bây giờ không còn nữa), một blogger, lấy ký hiệu là Tâm Nguyên (TN), có một ý kiến tuyệt vời : TN đề nghị mọi người cùng nhau viết một « Bài Thơ Liên Ngâm ». Chủ đề là « Quê Hương Yêu Dấu », và thể thơ là « Song Thất Lục Bát ». Mỗi người đóng góp 4 câu, và có thể đóng góp nhiều lần. Liên ngâm nghĩa là người viết sau phải tiếp vần với người viết trước.
Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filiser, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm. Khi cụ qua đời cô y tá dọn dẹp căn phòng của cụ và bất ngờ khám phá ra một mảnh giấy nhàu nát với những dòng chữ viết nguệch ngoạc. Đó là một bài thơ của cụ và đó là tài sản duy nhất, là cái vốn liếng quý giá nhất cho tuổi già cô đơn của cụ. Trong bài thơ cụ ghi lại những kỷ niệm gia đình, những nỗi nhớ về quãng đời mình đã trải qua và nhắn nhủ với người ở lại. Bài thơ khiến bao người cảm động. Bài thơ có tiều đề là “Cranky Old Man” (It was a poem written by Filiser. The poem “Cranky Old Man” is the only thing that has survived the old man after he left this world).
Tuổi trẻ chưa tường tỏ sắc không
Tâm xuân vừa đến trăm hoa lòng
Chúa Xuân hiện hữu thừa chân lý
Giường Thiền tĩnh toạ thấy hồng rơi. (Tâm Thường Định dịch)
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.