Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chương 15

18/03/201201:08(Xem: 8169)
Chương 15

BỤI ĐƯỜNG

tức Phương Trời Cao Rộng 2

truyện dài của Vĩnh Hảo

Chiêu Hà xuất bản tại California, Hoa Kỳ năm 1995, tái bản năm 1996

oOo

CHƯƠNG MƯỜI LĂM

Lão già từ đâu không biết, đột nhiên xuất hiện ngay trong phòng tôi, tự tiện kéo ghế, ngồi vào bàn viết. Lão ngồi hướng ra phía cửa sổ. Tôi đang nằm ở đi-văng, chỉ nhìn nghiêng thấy được một nửa khuôn mặt của lão chứ không rõ được mặt mũi chính diện của lão ra sao. Tôi ngồi bật dậy, dụi mắt nói:

“Chào bác, bác… kiếm ai vậy?”

“Tôi đó à? Tôi có kiếm ai đâu. Chỗ nào có cậu thì chỗ đó có tôi, cần gì phải kiếm tìm chứ.”

Lão quay mặt lại, tôi giật mình. Cái mặt lão thấy mà khiếp, lại xuất hiện vào ban đêm, khiến tôi không sao khỏi rùng mình. Một cái mặt đầy những thẹo và vết nám. Giống như một vùng đất bị cây phá bởi bom đạn. Đôi mắt tinh ranh liếc tôi một cái rồi nhếch một nụ cười nham hiểm.

“Cậu tưởng tôi già lắm sao? Cậu bao nhiêu tuổi thì tôi bấy nhiêu năm, hà cớ chi phải gọi tôi bằng bác nghe khách sáo quá!”

“Ồ, thực vậy sao? Anh bằng tuổi tôi thôi à?”

“Vậy mà trông tôi già quá, phải không? Ừ thì tôi không được may mắn như cậu. Ở đâu cậu cũng được người ta quý chuộng, ưu đãi, yêu thương, nên cậu vui vẻ, tự tin, tự hào, tự tôn, tự cao, tự đắc, tự mãn, vênh mặt lên, mặt cậu phải trẻ trung, sáng sủa, còn tôi hả, ôi, có ai thèm ngó tới đâu. Người ta chỉ muốn nhìn những còn người có cái bề ngoài dễ nhìn như cậu thôi. Rồi người ta đẩy tôi vào bóng tối, sống như một con chó hoang ghẻ lở, Ngay cả cậu nữa, không phải cậu đã giật mình khi nhìn cái bản mặt gớm ghiếc của tôi sao!”

“Ồ, đừng nói vậy… thực ra, đó cũng chỉ là bề ngoài, tính chất bên trong mới quan trọng.”

“Cậu chỉ nói cho có, nói để an ủi, chứ thực ra, ngay cả cái gọi là tính chất bên trong của tôi cậu cũng khinh thường nốt. Cậu chỉ biết có cái tâm Phật, chỉ biết tìm kiếm và kính trọng cái tâm Phật mà thôi. Thôi, tôi không cần lời an ủi, khích lệ gì của cậu đâu. Chẳng thà cậu cứ nói chuyện với tôi một cách thành thực.”

“Thành thực đến mức nào anh mới vừa ý đây?”

“Mức nào à? Thành thực mà cũng có mức độ nữa sao?”

“Ý tôi không muốn nói vậy. Anh bắt bẻ từng chữ thì làm sao có thể trao đổi, có thể hiểu nhau được chứ!”

“Ha ha ha. Cần gì phải trao đổi mới có hiểu biết! Chẳng phải tôi tỏ biết cậu từ tận nguồn căn đến những ngọn ngành chi li của đời cậu sao?”

“Tôi không biết anh là ai, sao anh lại biết tôi?”

“Cậu không biết tôi à? Cậu biết đấy chứ. Đã nhiều lần cậu trông thấy tôi rồi mà. Cậu từng xua đuổi tôi rồi mà. Có điều cậu chỉ thấy cái gáy, cái lưng của tôi, còn xua đuổi thì cậu chỉ xua đuổi cái bóng của tôi mà thôi.”

“Hừm, nói gì khó hiểu quá. Thực ra anh là ai, anh muốn gì?”

“Còn phải hỏi! Tôi đến đây là để mặc cả với cậu cái chuyện ấy.”

“Chuyện gì? Tôi không quen chuyện buôn bán hay mặc cả gì đâu nha.”

“Hứ, cậu không quen với cậu không biết, mà thực ra, cả đời cậu là một cuộc mặc cả liên tục với những giá trị hảo-ố, thanh-trọc, vinh-nhục, đắc-thất, thiện-ác, chân-giả, thực-mộng, phật-ma, thiên đàng-địa ngục, niết bàn-sinh tử…”

“Ừ thì những người xuất gia như tôi ắt phải biết phân định được những giá trị sai biệt của những thứ đó chứ.”

“Phân định để chọn lựa, chẳng phải là một cuộc mặc cả hay sao? Cho nên, tôi mới gặp cậu để thương lượng cái chuyện ấy.”

“Chuyện gì? Nói thẳng đi, không cần phải úp mở.”

“Ô là là, bình tĩnh, đừng có vội vàng hấp tấp. Cái chuyện đó nói ra cả tôi và cậu đều khoái. Nhưng để trong lòng, đừng nói thẳng ra thì còn khoái hơn.”

“Đừng có điên, chuyện gì thì nói ngay, đừng làm mất thời giờ tôi như vậy.”

“Còn chuyện gì nữa! Cái chuyện mà hiện nay cậu ngày đêm suy nghĩ, tưởng nhớ, mộng mơ, thèm khát, mong đợi và muốn chiếm hữu đó!”

“À, chuyện giải thoát giác ngộ…”

“Không, không phải, cậu đừng có vờ vĩnh, cậu đừng có tự dối lóng như thế. Đối với cậu bây giờ, giải thoát giác ngộ đâu có nghĩa lý gì chứ. Cậu chỉ muốn hưởng thụ những cảm giác êm đềm của tình ái, của dục lạc mà thôi.”

“Nói bậy! Thực ra anh là ai? Anh muốn gì?”

“Tôi muốn nói chuyện với cậu về Như Như.”

“Hả? Anh… biết cô ta à?”

“Hố hố, giờ này cậu mới biết hỏi câu đó thì có muộn lắm không! Trong khi cậu hãy dè dặt như một anh chàng quân tử trượng phu phong nhã lịch sự từng bước ngại ngùng và ngập ngừng bước đến với nàng thì tôi đã chạy vù đến ngay cái đích cuối cùng của khát vọng chiếm hữu.”

“Nghĩa là… nghĩa là sao? Anh đã làm gì cô ấy?”

“Làm gì ư? Cậu không tưởng tượng được nổi sao? Cậu kém nhạy cảm đến vậy sao? Ồ, cậu tiếc rẻ, phải không? Ha ha, rõ ràng là vừa nghe vậy là cậu tiếc ngẩn, tiếc ngơ. Này nhé, tôi nói cậu nghe, cậu hiểu chiếm hữu là gì chứ hả? Ừ, tôi đã chiếm hữu nàng. Tôi đến gần nàng, không nói một lời tán tụng xưng dương, không cần phải tập trung thiền định, không cần phải đếm hơi thở ra vào, không cần phải nhắm mắt nhắm mũi niệm Phật, tôi vuốt tóc nàng, tôi hôn lên đôi mắt sáng như sao của nàng, tôi hôn lên đôi môi màu hồng non của nàng, rồi tôi cởi chiếc áo dài trắng của nàng, rồi tôi cởi bỏ hết những gì nàng đeo mang trên người ra, rồi tôi xiết chặt lấy nàng, rồi chúng tôi hòa nhập với nhau làm một. Hừ, cậu đừng có cười khẩy với tôi như vậy. Cậu không tin à? Cậu tưởng rằng tôi xấu xí như vầy thì Như Như không chấp nhận tôi sao, và cậu tưởng rằng nàng có thể thể từ chối sự hòa nhập đồng nhất với tôi sao? Cậu lầm rồi. Thực ra, Như Như không phải chỉ là người yêu của cậu thôi đâu. Cô ta còn là người yêu của tôi từ những tiền kiếp xa xôi lắm rồi. Khà khà, tóm lại là cuối cùng, chúng ta cũng là người đồng cảnh, chúng ta đã có cùng một đối tượng, thú vị quá, phải không? Chỉ có một điều khác thôi là tôi đã chiếm hữu nàng, còn cậu thì hãy còn bận bịu đóng vai trò quân tử, bụng thì muốn mà ngoài mặt thì làm bộ nghiêm trang, mực thước, phấn đấu dằn co với ba cái lý lẽ và hoài vọng cao xa.”

“Vậy bây giờ anh muốn gì?”

“Thấy chưa, chính cậu tự mở miệng mặc cả với tôi rồi đó.”

“Tôi đâu cần mặc cả, tôi chỉ hỏi anh đến đây kể những chuyện đó cho tôi với mục đích gì, và chuyện đồng nhất giữa anh và nàng có can hệ gì đến tôi mà anh phải nói chứ?”

“Can hệ chứ sao không? Chẳng phải cậu cũng yêu Như Như và muốn được đồng nhất với nàng hay sao? Cậu trả lời đi, ở đây chỉ có cậu và tôi thôi, không cân phải e dè sự bàn tán, dị nghị của thiên hạ, hãy nói một chữ thôi, cậu muốn được thể nhập và Như Như, muốn cùng với Như Như làm một, có không?”

“Có.”

“Vậy thì đây là yêu cầu của tôi: chốc nữa Như Như đến đây, ở lại đêm với cậu, và sẽ ở mãi cho đến tối hôm sau, phải vậy không? Trả lời đại đi, rồi tôi mới nói tiếp, tôi biết hết rồi mà giấu giếm gì. À, phải, cậu đã gật đầu công nhận. Nàng đến một thân một mình như thế lại chịu ngủ đêm ở đây chứng tỏ rằng nàng sẵn sàng chấp nhận chuyện đồng nhất với cậu làm một rồi. Cậu đừng có bào chữa. Thực ra, cậu cũng biết là nàng chỉ lấy cớ được gần cậu để nói chuyện, nhưng nếu cậu làm điều gì xa hơn cái mục đích đó thì nàng cũng chấp nhận thôi.”

“Đủ rồi, anh nói tiếp đi, đừng nói vòng vo làm gì.”

“Này nhé, nàng đã tự nguyện hiến dâng và cậu cũng muốn tiến đên sự thể nhập toàn vẹn với nàng, vậy thì, tôi nhắc cậu, ngay từ phút nàng đặt chân đên, cậu phải tự động gác bỏ hết mọi thứ, lột bỏ hết mọi thứ, không những chỉ lớp áo quần ‘thô sơ ma bố’mà cậu từng hãnh diện khoác mặc mà ngay cả những thứ gọi là giá trị tinh thần mà lâu nay cậu mặc chồng lên từng lớp trên người, cũng phải lột hết, vứt hết: nào là niềm tự trọng, nào là sự hổ thẹn, nào là ý hướng thanh cao, nào là phạm hạnh thanh tịnh, nào là lý tưởng xuất trần, nào là chí nguyện đạp đất vá trời, nào là tư tưởng dấn thân cứu đời, nào là hoài bão giải thoát… Có vất hết những thứ ấy thì cậu mới có thể có được sự đồng nhất với nàng.”

“Tưởng gì chứ phương cách để đồng nhất, để thể nhập thì tôi biết.”

“Cậu nói cậu biết à? Không, cậu không biết gì cả. Cậu chỉ học được phương cách thể nhập trên lý thuyết thôi. Và cái khát vọng thể nhập đó vì được nuôi lớn và tràn ngập trong cậu nên đôi lúc cậu đã tưởng rằng cậu có thể để nhập vào bất cứ cái gì cậu muốn. Mà thực ra, trên thực tế, cậu chưa hoàn toàn thể nhập vào bất cứ cái gì cả. Bởi vì tâm cậu còn đeo mang nhiều thứ lắm. Cậu có quá nhiều lý tưởng, quá nhiều hình ảnh, quá nhiều biểu tượng, quá nhiều những ngôn từ và ý niệm chọn lọc. Đi đâu cậu cũng mang theo cả lô những thứ ấy. Chúng bò lổn ngổn, lảng ngảng trong cậu. Vướng bận như thế thì làm gì có sự đồng nhất, làm gì có thể thể nhập vào Như Như!”

“Nhưng... tại sao anh lại khuyến khích tôi làm chuyện ấy? Tôi làm chuyện ấy thì có lợi gì cho anh? Và tại sao tôi lại cần thiết phải thể nhập làm một với Như Như mà anh đã từng chiếm hữu, từng thể nhập?”

“Xí, cậu rõ là một thằng ngốc. Cậu nhìn lại mình xem, tôi nói có sai đâu, cái đầu của cậu đầy ắp những ý niệm phân biệt, chọn lọc. Cậu hãy còn tôn thờ sự băng trinh, ghét bỏ sự ô uế. Cậu hãy còn khao khát cái quyền ưu tiên, đố kỵ sự thừa hưởng muộn màng. Ý niệm về thời gian và không gian hãy còn xếp hàng từng lớp từng dãy trong đầu cậu. Cậu tưởng rằng có kẻ nào thể nhập với Như Như rồi thì nàng sẽ hết trong sạch sao? Cậu tưởng rằng có kẻ nào thể nhập với nàng trước thì cậu sẽ là người đến sau sao? Đã nói là thể nhập thì làm gì còn có sạch-dơ, trước-sau, còn-mất! Cậu là một thằng ngu! Cậu chỉ biết chìm đắm trong những ngôn từ rỗng! Còn cậu hỏi nếu cậu thể nhập với Như Như thì tôi có lợi gì đâu mà đến đây khuyến khích? Thì đây, tôi xin trả lời: tôi để ý cậu bao năm rồi, thấy cậu chưa bao giờ thực sự hạnh phúc. Cuộc đời cậu đấy à, từ nhỏ đến giờ, không, phải nói là từ vô lượng kiếp đến giờ, chỉ đuổi bắt ảo ảnh, và đạt được những cái ảo ảnh. Có khi chính cậu cũng biết chúng là ảo ảnh, nhưng rồi cậu cũng không tìm được cái gì chân thật để thay thế. Trước mắt cậu là cả một vũ trụ mộng huyễn vô thường. Chính vì vậy mà cậu vừa hăm hở tìm kiếm mà cũng vừa khăng khăng chối từ bất cứ cái gì có được trong tầm tay. Như vậy làm sao có được hạnh phúc chứ! Mà cậu tưởng cái hạnh phúc của cậu không ảnh hưởng gì tới tôi sao? Thế thì cậu cũng chưa hiểu được một tí gì về cái lý nhân duyên, về tương-sinh tương-diệt, tương-tức tương-nhập cả. Cậu cứ thể nhập trọn vẹn với Như Như đi, cứ hạnh phúc trọn vẹn với Như Như đi, thì tôi và cả vũ trụ này sẽ hạnh phúc ngay.”

“Được rồi, anh nói nhiều quá. Bây giờ anh về đi cho tôi được yên.”

“Cậu đã hứa gì với tôi đâu mà bảo tôi về?”

“Anh muốn tôi hứa gì chứ?”

“Chính tôi là người tìm kiếm và đem Như Như đến cho cậu. Cậu chỉ có một cơ hội này thôi để chụp bắt lấy cái gì cậu từng mơ ước. Cho nên, cậu phải hứa với tôi là sẽ vứt bỏ hết tất cả ngôn từ và ý niệm nào không dính nhập đến Như Như để có thể hòa nhập với nàng làm một. Như vậy mới không bõ công tôi sắp đặt và tạo dựng. Cậu phải biết rằng nàng là một thực thể. Tôi nhắc lại, MỘT THỰC THỂ. Cái thực thể đó là thực thể CHỈ KHI NÀO CẬU ĐỒNG NHẤT TOÀN VẸN VỚI NÓ. Không có sự đồng nhất ấy thì cả vũ trụ này đều là mộng huyễn chiêm bao. Cậu nên nhớ điều ấy. Như Như đến với cậu đêm nay là thực. Thôi, tôi đi. Như Như sắp đến rồi đó. Cậu tắt đèn trước đi, như vậy tốt hơn.”

Khong chờ tôi hành động, hắn tự ý vói tay, tắt đèn rồi lủi thật nhanh, thoắt cái đã mất dạng trong bóng đêm. Tôi thở phào. Nói chuyện với hắn sao mệt quá. Hắn làm thần kinh tôi căng thẳng, nhức nhối, và tim tôi đập mạnh một cách bất thường. Tôi định đứng dậy đi rửa mặt thì Như Như mở cửa bước vào. Trong bóng tối, tôi nhận ra ngay đó là nàng với chiếc áo dài trắng hôm dự lễ Phật Đản.

“Như Như, em đến thật đó sao?”

“Chứ còn gì nữa. Anh không mong đợi em à?”

“Có. Nhưng… có khi anh ngờ đó chỉ là một giấc mộng.”

“Em là thực đây, để em đóng cửa lại rồi mình nói chuyện há.”

“Em có gặp ai trên đường đến đây không?”

“Không, không ai cả.”

“Em đến đây. Đưa tay em cho anh.”

“Anh vẫn chưa tin là em đến thực à?”

“Anh tin rồi, em đến thực. Em là Như Như.”

Nàng ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc đi-văng. Tôi choàng nhẹ cánh tay lên vai nàng, kéo nàng vào sát vào mình. Da thịt nàng mềm, mịn qua lớp lụa trắng. Nàng ngoan ngoãn tựa đầu vào vai tôi. Tóc nàng ngai ngái mùi hoa sứ với sương đêm. Tôi khẽ hôn lên mái tóc ấy. Nàng nắm lấy bàn tay tôi, nói:

“Anh có nhớ là anh còn nợ em ba chữ chưa nói ra không?”

“Nhớ.”

“Em muốn nghe anh nói. Bây giờ là thời điểm đúng nhất, thích hợp nhất để anh trả nợ em đó.”

Tôi cười:

“Ba tiếng ấy đâu cần phải nói ra nữa, hở em. Thực ra, sự có mặt của em không có bất cứ ngôn từ hay ý niệm nào có thể vói đến được.”

“Anh nói câu ấy em có cảm tưởng như đã từng nghe qua từ một người nào. Hay là chính anh đã nói với em câu ấy rồi, phải không?”

Tôi không trả lời, tự nghĩ: “Chắc là hắn. Hắn cũng đã nói với nàng như thế.” Một nỗi ghen tuông nhỏ mọn nổi dậy trong lòng khiến tôi mất vui, đánh mất ngay hứng thú được ôm nàng trong vòng tay. Tôi buông nàng ra, đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn ra trời đêm. Nàng bước đến sau tôi, vòng hai tay ôm lấy tôi từ phía sau, dựa sát mặt và người nàng vào lưng tôi.

“Nếu anh và em không có thực thì màn đêm bên ngoài cũng không có thực, cái bàn này cũng không có thực, cả vũ trụ cũng không có thực. Anh nghĩ đúng không? Thực tại luôn có mặt. Nó chỉ là mộng huyễn khi chúng ta chối bỏ nó mà thôi. Tình yêu cũng vậy. Nó là một thực tại.”

Tôi quay người lại, ôm lấy nàng. Và chúng tôi hôn nhau trong bóng đêm. Rồi chúng tôi dìu nhau đến chiếc đi-văng. Nàng tự nguyện nằm xuống, chờ đợi. Tôi lần mò trong bóng tối, tìm con đường thể nhập. Cởi bỏ hết, vứt bỏ hết những gì không dính nhập đến Như Như. Chỉ trong khoảnh khắc cúi mình xuống, tôi lập tức tan nhanh vào nàng. Chúng tôi trở thành một khối pha lê trong suốt như được kết tinh từ những hạt sương ảo diệu của đêm tối trần gian. Nhưng chỉ một lúc ngắn ngủi sau đó, tôi lại quay trở về với sự phân hai, với thế giới nhị nguyên muôn thuở của con người để rồi giật mình biết rằng tôi đã xúc phạm nàng.

“Như Như, em có sao không?”

“Không, Khang ơi, em yêu anh. Em tự nguyện mà. Thực ra em có mất gì đâu. Muôn đời em vẫn thế. Anh không biết rằng anh với em chỉ là một thôi sao?”

“Ôi, em chỉ biết nói theo hắn. Hắn lừa chúng ta đó. Em với anh chỉ là một trên mặt bản thể thôi; còn trên thực tế, sắc thân của em, sắc thân của anh, tâm tưởng của em, tâm tưởng của anh, vẫn là hai. Em không thể nào là anh, anh không thể nào là em được. Chúng ta là những hạt sương, là những hạt bụi riêng lẻ, vô thường, bay lãng đãng trong vòm trời hữu hạn… Và anh, ôi, anh thật là xấu hổ, anh đã nghe lời xúi dục của cái tên vô lại gớm ghiếc kia để chiếm đoạt em, hủy hoại em… Như Như, tha thứ cho anh… Anh đã đánh mất nơi em cái gì đáng ra phải được trân trọng gìn giữ…”

Tôi vừa nói ngang đó bỗng thấy gã thanh niên khi nãy bước đến, đứng chình ình ngay trước mặt, bên cạnh đi-văng. Tôi ngồi vùng dậy, mặc vội áo quần vào. Trong khi đó, Như Như vẫn điềm nhiên bất động, không chút xấu hổ phơi mình lồ lộ trước sự hiện diện của nhân vật thứ ba. Tôi hét lên:

“Anh đi đâu vào đây?!” rồi tôi lấy quần áo che đậy cho Như Như. Hắn xấn tới, dùng hai tay kéo tôi nằm sấp lên người Như Như rồi còn đẩy mạnh sau lưng tôi, vừa đẩy vừa hét lớn:

“Thể nhập! Thể nhập! Cái tên quân tử ngốc nghếch! Cậu phải là một với Như Như. Vứt hết, đừng suy nghĩ gì hết! Hãy bước sâu vào, bước đến chỗ tận cùng kỳ ảo của thế giới nhất nguyên bất nhị mà lâu nay cậu tìm kiếm! Nó ở đây, ngay trước mặt cậu đó. Mau thể nhập!”

Tôi vùng vẫy, quay ngược lại, đẩy Như Như sát vào phía vách, hối thúc nàng mặc áo quần, rồi tôi đưa tay nhứ một quả đấm trước mặt hắn, hăm dọa:

“Đừng quá đáng nghe! Tôi không nhịn nữa đâu.”

Hắn không sợ, còn đưa khuôn mặt gớm ghiếc tới gần sát mặt tôi, nói chế giễu:

“Cậu sẽ chẳng bao giờ là người hạnh phúc vì lúc nào cậu cũng quay lưng, chối bỏ thực tại, và làm điều gì cậu cũng suy nghĩ kỹ, cân nhắc lợi hại, hoặc chuyện làm xong lại hối hận ăn năn. Không có cái gì được gọi là toàn vẹn trong cả cuộc đời cậu cả. Ôi trời, sao cậu ngốc quá vậy! Cho đến nước này mà cậu cứ phân định rạch ròi cái biên giới giữa cậu và Như Như sao? Vậy thì ăn nói làm sao về con đường dấn thân, thể nhập, cứu độ chúng sinh một cách viên mãn. Cậu chỉ biết học nói, học suy nghĩ theo kinh điển, theo sách vở chứ chẳng bao giờ học được con đường hành động. Mà thể nhập là con đường hành động. Cậu không biết vậy sao? Cậu không thể làm được chuyện đó sao? Vậy thì cậu mất toi hết trơn rồi. Cậu không có khả năng đồng nhất được với nàng thì để tôi.”

Nói rồi hắn đẩy tôi qua một bên, leo lên đi-văng, nằm chụp lên người nàng. Tôi túm lấy cổ hắn, kéo ngược lên:

“Đi, ra ngoài! Không được xúc phạm cô ấy!”

Hắn cười lên một tràng, nói gằn từng tiếng trong kẽ răng:

“Tôi muốn cho cậu thấy rằng cả cậu và tôi đều có thể đồng nhất trọn vẹn với Như Như. Chỉ tại cậu phân biệt quá mà thôi. Ôi trời, biết đến bao giờ cậu mới chịu làm theo ý tôi đây. Tôi nói cậu nghe điều quan trọng này nữa: thực ra, không phải chỉ có cậu hay tôi thể nhập làm một với Như Như mà ngay cả giữa cậu và tôi cũng không có bất kỳ một sự cách ly nào cả.”

Nói rồi hắn rời Như Như, quay qua tôi, dí cái mặt thẹo của hắn sát vào mặt tôi, hai tay ôm quàng lấy cổ tôi, đè tôi xuống đi-văng. Hắn sắp sửa cúi xuống hôn và muốn trở thành một với tôi, tan biến vào trong chính thể xác và tâm hồn tôi.

Tôi kinh hãi thét lên một tiếng, tỉnh giấc. Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi. Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy trời hãy còn chóa nắng. Chưa phải ban đêm. Nhánh hoa hậu với hai cái hoa tím vẫn còn đong đưa sát khung cửa lưới ở cửa sổ. Nắng chiều lay lắt xuyên qua kẽ lá, đùa giỡn. Tôi vùng dậy, bước ra khỏi phòng: “May quá, nãy giờ chỉ là một giấc mộng.” Tôi lấy áo quần đi tắm.

Ô

Tắm xong, tôi thấy thật tỉnh táo và tươi mát trong lòng, không còn sợ hãi hay ớn lạnh cái giấc mộng kinh tởm vừa qua. Ngang qua phòng khách của viện, thấy đồng hồ chỉ năm giờ chiều, tôi nhớ đến giờ hẹn bảy giờ tối nay với Như Như tại phòng. Cái hẹn này, là một sự thực, không phải là mộng nữa. Nó sắp đến với tôi rồi. Tôi phấn khởi về phòng, lau quét, dọn dẹp sơ. Rồi tôi leo lên gác trên, kiểm tra lại xem nơi đây còn cần gì nữa không, vì đêm nay, Như Như và tôi sẽ ngồi nói chuyện bên nhau, sau đó tôi xuống đi-văng để nàng ngủ trên gác này hay ngược lại. Mà cũng có thể là hai đứa nằm chung trên gác. Gác này đâu có bàn ghế hay vật dụng gì nên rộng rinh, đứa góc này, đứa góc kia, có sao đâu. Nằm nói chuyện suốt đêm, suốt ngày. Đói, tôi đi kiếm thức ăn. Có thể hai đứa ăn chung một tô cơm, uống chung một ly nước. Chẳng gì thú vị bằng.

Xong xuôi mọi sắp đặt cần thiết cho cuộc gặp gỡ thơ mộng trên căn gác, tôi ra ngồi chơi ở cột cờ. Nơi đây, đã lâu rồi, từ khi nghe thầy Tuệ Sỹ đọc câu thơ trong Đằng Vương Các Tựcủa Vương Bột, tôi đã không còn ngồi nhìn ngắm, theo dõi những con cò trắng bay qua cánh đồng rộng mỗi chiều. Lúc đó, tôi sợ hãi cô đơn, muốn trốn chạy cô đơn. Câu thơ ấy, hình ảnh con nhạn lẻ ấy, làm tăng thêm nỗi cô đơn trong tôi, thúc đẩy tôi tìm kiếm những gì tôi không nên tìm kiếm. Bây giờ, tôi biết tôi sắp có Như Như đêm nay, tôi không còn biết sợ cô đơn là gì. Tôi mạnh dạn ngồi đây, chờ đợi những đàn cò và con cò nghịch ngợm cô lẻ lúc nào cũng bay muộn màng phía sau. Bao rộn rã bừng dậy làm tươi mát trái tim khắc khổ vì nếp sống kinh viện của tôi, tràn lấp hết mọi hãi sợ. Tôi sẽ có Như Như đêm nay. Trong vòng hơn một giờ đồng hồ nữa, khi màn đêm buông xuống, nàng sẽ đến bên tôi. Tháp trống kia, cái tháp cổ gần trăm năm phơi mình giữa nắng sương để lắng nghe ngàn lần kinh kệ sớm chiều kia, đêm nay sẽ là nơi tình tự của đôi trẻ, sẽ như cái chuồng bồ câu, hay nư cái tổ của một cặp uyên ương…

Vừa nghĩ đến đó, bất chợt, một nỗi rạo rực kỳ lạ bốc dậy trong tôi. Tôi rùng mình, nhớ lại giấc mơ ban nãy, Ôi, cái gã thanh niên vô lại xấu xa kia, hắn là ai, sao lại đến quấy phá tôi trong giấc mộng vậy kìa? Cai mặt hắn thật là đáng sợ. Ngôn ngữ hắn thật táo bạo. Nhưng… hình như hắn có nét gì phảng phất giống tôi. Ừ, phải rồi, đôi mắt hắn, cái mũi hắn, cái miệng hắn, giống tôi y hệt, chỉ khác là da mặt hắn nhăn nheo, đầy thẹo và hắn hay liếc dọc liếc ngang, khịt mũi, nhếch miệng, bĩu môi, liếm môi… Hắn là ai vậy? Phải chăng tôi đã bắt gặp hắn ít nhất một lần trên đời nên mới trông thấy hắn rõ ràng trong giấc mộng? Tôi không sao nhớ nổi đã gặp hắn lúc nào và ở đâu. Thôi, không cần nghĩ đến hắn nữa, Như Như sắp đến rồi. Và, ô kìa, tôi nhớ rồi, tôi thật xấu hổ nhớ lại là trong giấc mơ ấy, tôi và Như Như đã làm cái chuyện bậy bạ ấy… Ồ, không thể được! Không thể được! Tôi vùng đứng dậy, quay vào trong. Đi đi lại lại trước thềm chánh điện. Không thể để cho chuyện ấy xảy ra được. Điều đó, không phải chỉ vì vấn đề giới luật, mà còn là một lý do khác nữa: để giữ cho cái mộng kia không bao giờ có thẻ trở thành sự thực. Như Như cứ đến, vâng, dù sợ hãi, tôi vẫn muốn nàng đến với tôi đêm nay, nhưng tôi sẽ cố gắng giữ sao cho cuộc gặp gỡ này là một sự thực trôi trên một giấc mộng đẹp, sẽ không có gì quá đáng và phàm tục xảy ra.

Tôi bước trở lại về phía cột cờ.

Hay là, tốt hơn hết, Như Như đừng đến. Như Như, xin đừng đến. Em sẽ bị trở ngại và em không đến được. Vậy đi, vậy sẽ tốt hơn cho chúng ta. Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé. Ô, nắng chiều sắp tắt và đàn cò trắng đang bay ngang cánh đồng ruộng xanh ngắt. Và kìa, con cò ương ngạnh, kiêu kỳ, một mình bay sau kéo theo cả một khung trời cô tịch xám ngắt.

Như Như ơi, hãy đến, vâng hãy đến. Anh không chịu đựng nổi niềm cô đơn khủng khiếp này. Hãy đến, Như Như. Em đã hẹn và anh cũng đã chờ đợi ba ngày rồi. Đêm nay sẽ là đêm quan trọng nhất, quyết định cái chung cục của cuộc tình chúng ta. Anh sẽ trả lời với em ngay trong đêm nay những gì em mong đợi. Anh cũng sẽ nói với em ba chữ mà anh mắc nợ em. Tất cả sẽ được trả lời, được quyết định trong đêm nay mà thôi. Vậy thì em hãy đến. Có thể anh được em, em được anh, có thể chúng ta sẽ chia tay mãi mãi để anh lại tiếp tục vỗ cánh trên vòm trời mênh mông hiu quạnh của đời anh. Đến đi Như Như, vì dù sao, cả anh và em đều sẵn sàng chấp nhận bất cứ cái giá nào cho cuộc gặp gỡ đêm nay.

Còn một giờ đồng hồ nữa nàng sẽ đến. Tim tôi đập bấn loạn. Lật một cuốn kinh, tôi xé trang cuối có hình vị hộ pháp, đem lên gác, dán lên vách. Tôi chắp tay bái ông hộ pháp một cái, rồi cười nói: “Ngài phải canh chừng nhắc nhở giùm tôi đó nha. Nếu có chuyện gì đáng tiếc xảy ra nơi tháp này thì khổ cho tôi suốt đời, nhưng ngài cũng chịu trách nhiệm một phần đó.”

Còn nửa giờ đồng hồ nữa nàng sẽ đến.Tôi bắt đầu run. Như Như ơi, có phải em sẽ đến với anh đêm nay không? Phải, em sẽ đến. Anh nhớ rồi, em đã sắp đặt mọi thứ, và em nhất quyết sẽ đến, trong chốc lát nữa thôi. Rồi chúng ta sẽ nói gì, chúng ta sẽ làm gì, suốt một đêm và một ngày kế tiếp? Chúng ta sẽ ôm nhau, sẽ hôn nhau, như những cặp tình nhân mông muội của trần gian, như trong giấc mộng ban trưa mà anh đã thấy. Sau đó, chúng ta sẽ dìu nhau đến chiếc đi-văng này. Và rồi chúng ta nghe lời cái tên lưu manh kia, quấn lấy nhau, thực hiện khát vọng đồng nhất bằng xúc cảm nhục dục. Không, không thể được. Như Như, chưa bao giờ anh hiểu được anh như lúc này. Anh hiểu được rằng, anh sẽ không có một chút sức lực hay ý chí nào để cưỡng chống lại cơn đói khát dục vọng điên cuồng của anh. Anh sẽ không thể nào kềm chế được anh đâu. Nhất là trong một hoàn cảnh thuận lợi như thế này, sẽ không sức nào ngăn cản được anh, dù có cả ngàn vị hộ pháp dán đầy trên bốn vách…

Hốt nhiên, trong một khoảnh khắc bừng sáng của trí tuệ, tôi sực hiểu, sực biết rằng, cái gã mặt thẹo nham nhở kia, thực ra, chẳng phải ai xa lạ: hắn chính là tôi, là dục vọng của tôi, là cái bản ngã của tôi mà thôi. Tôi kinh hãi chộp vội cái đãy, vơ quần áo và tấm ca-sa, cây bút và tập thơ, hấp tấp nhét cả vào. Rồi tôi đóng cửa, khóa lại. Chạy.

Như những người vượt biên, trốn khỏi đất nước dưới sự kềm chế của một thế lực mà mình không đủ sức chống lại, tôi trốn ra khỏi một cuộc tình mê muội của mình. Tôi không muốn chuốc lấy thất bại. Tôi cũng không cần sự chiến thắng vinh quang nào trong cuộc tình ấy cả. Tôi chỉ muốn tồn tại.

Và tôi chạy thục mạng trên con đường Hoàng Hôn ngoằn ngoèo giữa lưng đồi Trại Thủy. Màn đêm lúc ấy đã buông. Con đường đá lởm chởm làm tôi suýt vấp té mấy lần. Khi đã cách xa căn gác của mình gần nửa dặm chim bay rồi , tôi mới dừng chân đứng lại giữa lưng đồi, thở hồng hộc.

Từ vị trí này, tôi có thể nhìn thấy ngôi chùa Linh Phong xa xa phía trái, ẩn mình dưới những cây me cổ thụ, và cùng một khoảng cách ấy ở phía phải là ngôi chánh điện Hải Đức với hai cái tháp vươn lên giữa những tàng cây sứ. Một trong hai cái tháp quét vôi trắng ấy là căn gác nhỏ của tôi, sáng lên nhờ nhờ trong bóng đêm. Tôi bỗng bật cười lên một mình. Vô trú. Đi về phương Nam. Tiếc thay, cái nhỏ nhốt cái lớn!Chẳng phải thầy tôi đã từng ngấm ngầm dạy tôi thực hiện con đường thoát ly qua những ẩn ngữ ấy sao? Trên thực tế đời sống cũng như trong áo nghĩa của con đường giải thoát, nếu đứng dừng lại một chỗ tất sẽ có chỗ vướng mắc. Không cần thường trú, không cần tạm trú. Phải vô trú.

Giã từ ngôi viện Hải Đức thân yêu với thầy bổn sư, người cha uy nghiêm đạo hạnh đã dẫn dắt tôi từng bước trên đường học đạo và mở cho tôi con đường vô trúđêm nay.

Giã từ ngôi chùa Linh Phong và vị Bồ tát mật hạnh Trừng Hùng đã từng bảo vệ tôi, nuôi lớn chất liệu nhẫn nhục trong tôi bằng bao thử thách và sự nghịch ý.

Và em nữa, Như Như, vĩnh biệt tình em. Nếu em hiểu rằng con đường dấn thân của anh không thể khởi đầu bằng một đêm chìm đắm, có thể em sẽ tha thứ cho anh. Riêng anh, mỗi khi nghĩ đến nỗi đau khổ tột cũng của dân tộc, của chúng sinh, anh sẽ không bao giờ quên rằng đã nhiều lần anh cam tâm làm khổ em, và bỏ em đứng lại trên đồi Trại Thủy đêm nay mà không một lời giã từ hay giải thích…

Tôi vừa dợm chân bước thì tự dưng nhớ sức rằng vì Như Như đã nghịch ngợm bắt tôi phải mắc nợ nên đến tận giây phút này, tôi hãy còn ba chữ chưa kịp nói ra với nàng. Bây giờ, quyết định rời bỏ thành phố Nha Trang, tôi sẽ không sao có thể trả được cái nợ ấy. Tôi tần ngần đứng yên một lúc. Cuối cùng, hướng về phía ngôi tháp cổ, căn phòng nhỏ của tôi mà có lẽ giờ này Như Như đang tiến đến, tôi bụm hai tay lên miệng gọi lớn:

“Như Như ơi…!”

Gọi xong, tôi bắt đầu cất bước. Và khi bước đi, tôi có cảm tưởng là tiếng gọi ấy đã dội mạnh trong lòng tôi làm rung cả phần ngực phía trái. Tôi ôm ngực, lầm lũi bước vào đêm đen. Sau lưng tôi, âm hưởng của tiếng gọi ấy va vào vách núi, lan đi qua lá cỏ cây rừng như những đợt sóng trùng trùng nối tiếp nhau, lấn xô nhau, xé toang màn đêm mịt mùng để rồi vỡ nát và tan vụn dần thành những hạt bụi li ti, lãng đãng rơi vào vô cùng.

North Hills, California, 1995.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567