- Lời Giới Thiệu Của Nhà Xuất Bản Trong Lần Tái Bản
- Khi chết, không ai đem theo được bất cứ gì
- Tình thương và con người
- Bố thí, giúp đời là cách làm giàu vững chắc cho đời hiện tại và cả đời sau
- Có phải khi chết, không mang theo được gì hay không?
- Nghiệp là hậu quả của kiếp trước?
- Người chết chỉ mang theo “cái nghiệp” của họ để tạo quả cho kiếp sau
- Người chết có còn biết gì không?
- Sự nhận thức của người chết kéo dài được bao lâu?
- Sức mạnh của nghiệp lực
- Thần thức thoát khỏi thân xác từ vị trí nào?
- Nghiệp có nhiều loại
- Nguyên nhân hành động phát sinh mức độ nghiệp quả
- Nguyên nhân nào khiến ta phải đau khổ!!
- Một số thắc mắc về vấn đề nghiệp báo
- Luật quả báo
- Có những tội lỗi tích lũy mà nhiều người đã phạm phải
- Nếu lấy oán báo oán thì oán sẽ mãi chất chồng!
- Vấn đề gây thắc mắc cho nhiều người hiện nay
- Bác sĩ Ian Stevenson trả lời thắc mắc về sự nhớ lại tiền kiếp
- Ðại đức K. Dhammananda giải thích về sự nhớ lại kiếp trước của mình?
- Tại sao tuổi càng lớn, sự nhớ về kiếp trước càng giảm hay mất hẳn?
- Những chứng tích thu thập được trên cơ thể những hài nhi
- Dấu tích luân hồi biểu hiện qua những người liên hệ, thân thuộc - Luân hồi tái sinh giải đáp vấn đề hôn nhân
- Luân hồi tái sinh giải đáp vấn đề người thân thuộc
- Tìm hiểu vấn đề luân hồi tái sinh từ con trẻ
- Trường hợp cậu bé George Fild
- Trường hợp của bé gái Manju Sharma
- Theo chân những vị đại sư
- Hòa thượng Hư Vân với những bước vân du kỳ diệu
- Ðại sư Huyền Trang
- Ðiềm Triệu trong dân gian – Hình tư tưởng Ðiềm Triệu là gì?
- Những thí dụ thực tế trong dân gian Việt Nam
- Ðiềm báo trước của hai chai nước ngọt tại Ba Ðình
- Cửu tinh liên châu và các thảm họa
- Nhà tu trẻ tuổi nhất tại Singapore
- Những chu kỳ trên quả đất - Ảnh hưởng tới con người như thế nào?
- Sự chuyển đổi Ðại trường khí vũ trụ đã ảnh hưởng như thế nào tới vận mệnh thế giới
- Nhật Bản vào năm 2004
- Bắc và Nam hàn vào năm 2004
- Trung Quốc và Ðài Loan
- Việt Nam ra sao ở thời Hạ nguyên??
- Trường khí tốt của vũ trụ sẽ tới từ Ðông Bắc
- Trung Quốc sẽ có những thay đổi lớn lao
- Một vài tiên tri của chiêm tinh gia J.M. Lal Mahadjan
- Vấn đề dầu hỏa trên thế giới
- Ðức quốc và một số quốc gia ở Ðông Nam Á
- Ðức giáo hoàng John Paul II
- Việt Nam từ năm 2004 và những năm 3 tháng đủ liền
Khi chết không mang theo được gì
Khi chết, không ai đem theo được bất cứ gì
Nguồn: Đoàn Văn Thông
Tải MP3
“Tất cả lúa, đậu, tài sản, vàng bạc châu báu, tiền của, mọi vật sở hữu đều để lại hết khi người chủ của các thứ ấy chết đi. Người đó không mang theo được bất cứ thứ gì dù lúc còn sống người ấy ôm giữ từng giờ từng phút. Chỉ có cái đi theo người ấy lúc chết, đó là Thân, Khẩu, Ý và những gì người ấy đã làm lúc sống. Tất cả những thứ ấy đi theo để tạo Nghiệp báo cho đời sau mà thôi. Biết được vậy thì khi sống ta phải tạo việc lành, phải biết bố thí giúp người...” (Tương Ưng Bộ Kinh)
Bà Dianne Perry, sinh trưởng tại Anh quốc (người mà sau này trở thành Nữ tu Phật giáo nổi tiếng thế giới, người đã trải qua 12 năm tu khổ hạnh nơi rặng tuyết sơn của Hymalaya) lúc mới 12 tuổi đã có lần thấy một người vô gia cư chết bên gầm cầu. Cảnh sát lục lọi cái xách rách nát của người chết ấy chỉ thấy một cái bát một cái muống và vài đồng xu. Hôm đó trở về nhà, tuy nhỏ tuổi mà cô bé Diane Perry đã hỏi mẹ một câu đầy vẻ triết lý:
“Mẹ ơi! Tại sao người ta chết đi không đem theo được gì cả? Hôm qua con thấy một người chết bên gầm cầu, người ấy rất nghèo, chỉ có cái bát, cái muống và mấy đồng xu. Chỉ chừng ấy thôi mà khi chết người ấy vẫn để lại không mang theo sao?”
Bà mẹ của Diane ngạc nhiên vì câu hỏi lạ lùng ấy và đã trả lời con:
“Không con à! Khi chết không ai đem theo được bất cứ cái gì. Dù Vua chúa, người giàu sang hay kẻ nghèo hèn... một khi đã chết thì không đem theo của cải vật chất nào cả.”
Qua câu chuyện trên ta thấy rõ ràng trong thực tế có vô số người giàu có sống trên của cải nhưng khi họ chết đi, hai tay buông xuôi thì họ trở thành tay trắng vì không mang theo được dù một chút của cải vật chất nào. Sự kiện thực tế ấy từ lúc con người xuất hiện trên quả đất cho đến nay đều thấy rõ không ai chối cải. Ấy vậy mà từ xưa tới nay có biết bao người quyết chí làm giàu, lúc nào cũng mong tiền bạc đến với mình không dứt. Họ sống vì tiền, vui thú vì lo thu nhặt tiền bạc vào cho đầy túi nhưng không bao giờ chấm dứt được cái ham muốn ấy vì lòng tham quá mức. Đến khi xuôi tay thì tất cả tiền bạc của cải ấy đều để lại thế gian còn họ thì nằm dưới lòng đất lạnh. Có biết bao nhà triệu phú, tỷ phú sống trên của cải, có người hằng chục tỷ mỹ Kim, khi chết không mang theo được một cent nhỏ. Ngay khi đang làm giàu họ luôn luôn phải phấn đấu tranh dành, mưu lược để chống chọi lại với những gì bất lợi đến với mình. Do đó tâm hồn những người giàu có thường bất an hồi hộp, lo lắng mệt trí vì tính toán... không những thế họ thường keo kiệt không dám giúp đỡ ai vì sợ số tiền có được của mình hao hụt đi. Có người, ngay chính bản thân họ cũng không dám ăn tiêu huống hồ là nói đến chuyện giúp đỡ kẻ khác. Ngày nay cũng có nhiều đại phú gia, nhiều người giàu có, tất cả đều bị như thế nhưng không ai chịu tìm hiểu xem mình PHẢI LÀM GÌ LÚC ÐANG CÒN SỐNG TRÊN ÐỜI?
Vậy khi đang còn sống nên cõi đời nay thì ta nên làm gì?
Chúng ta có rất nhiều cách làm, nhiều cách hành động và suy nghĩ tốt lành nhưng vì quá bận rộn với cuộc sống đầy bon chen, đầy tham lam, đố kỵ mà ta không thực hiện được. Trước hết là cố gắng bỏ bớt dần “cái Ta” của mình đi. Vì cái Ta mà mình khổ, mà mình Tự ái, lo toan, ích kỷ, tự phụ, sân si, sầu hận. Cái Ta càng giảm thì tình thương bao la dễ nẩy nở. Tình thương đây không phải là tình thương đầy vị kỷ mà rộng rãi hơn, vị tha hơn. Đó là tình thương đồng loại thương người. Vì mỗi con người “đều là những kẻ đáng thương” - mà có khi còn đáng thương hơn mình nữa. Kinh Unanda có ghi câu “Ví dầu ai có đi khắp bốn phương trời cũng không thấy ai là kẻ đáng thương hơn mình. Ấy vậy là mình thương mình. Mình đã thương mình thì cũng đừng nên làm phiền người.” Ta không những không làm phiền người mà còn phải thương người nữa.
Nhờ “tình thương” mà thân tâm con người được an lạc. Khi ta mang tình thương đến cho người khác thì chính là tự mình mang “hạnh phúc” đến cho chính mình. Có thể lúc đầu vì “cái Ta” quá lớn nên ta không thể thực hiện và cảm nhận được điều đó vì khi cho, khi mang tình thương hổ trợ người khác ta thường hay nghĩ lại, hay tiếc rẽ, ân hận nên không cảm thấy được sự hạnh phúc vui sướng đến với mình. Chúng ta hãy theo dõi bài thuyết giảng dưới đây của Đức Đạt Lai Lạt Ma về Tình Thương: