Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Tịnh độ là lòng trong sạch, Di Đà là tính sáng soi

20/02/201204:18(Xem: 6191)
Tịnh độ là lòng trong sạch, Di Đà là tính sáng soi

Không phải ngẫu nhiên, Phật hoàng Trần NhânTông, trong Cư trần lạc đạo phú, hộithứ hai, Ngài viết: “Tịnh độ làlòng trong sạch, chớ còn ngờ hỏi đến Tây phương; Di Đà là tính sáng soi, mựaphải nhọc tìm về Cực lạc”[1].
a%20di%20da%20%2814%29

Ý Ngài muốn khẳng định rằng thế giới Tịnh độ chính là tự tâm thanh tịnh của mỗi người, không cần phải hỏi rằng có haykhông có cõi Tịnh độ ở Tây phương. Phật A Di Đà chính là tự tánh sáng soi của chính lòng mình, không cần phải nhọc công tìm về cõi Cực lạc ở đâu đó nữa. Đây cũng chính là quan điểm của Thiền phái Trúc Lâm về tư tưởng Tịnh độ nhân gian được phổ biến rộng rãi trong tâm thức người dân Đại Việt vào thời Trần.

Thực tế cho thấy, vào đầu thời Trần, kểtừ khi Quốc sư Viên Chứng đưa ra lời khuyên cho vua Trần Thái Tông trong cuộchành trình lên núi Yên Tử mong cầu làm Phật được ghi trong Thiền tông chỉ nam tự: “Trong núi vốn không có Phật, Phật ởtrong tâm, chỉ cần lòng lặng mà biết, đó chính là chân Phật”;hệ quả, mộtquan điểm mới về Phật thể được hình thành. Trong một bối cảnh đất nước Đại Việtđang xây dựng và phát triển trên mọi lĩnh vực, nhất là khẳng định bản sắc vănhóa dân tộc Đại Việt, ắt hẳn nó sẽ tạosự tác động lớn vào tâm thức con người và đời sống xã hội.

Mỗi khi tư duy Phật thểthay đổi thì nội dung sinh hoạt Phật giáo thay đổi hẳn. Ta chẳng ngạc nhiên gì,các nhà lãnh đạo Phật giáo và lãnh đạo quốc gia đời Trần lấy Thiền tông làm hệtư tưởng chính, thế nên mọi tông môn, pháp môn tu tập truyền thống như niệmPhật, bái sám, trì kinh… đều được quy hướng theo sắc thái thiền trong các danhlam, thiền đường, chùa chiền bấy giờ. Mục đích cuối cùng là vận dụng mọi phápmôn tu tập vào trong cuộc sống đời thường, khiến cho mọi người đều kiến tánhthành Phật, tức là thành Phật ngay giữa cuộc đời này.

Rõ ràng, Phật giáo Thiền tông bấy giờ đãnhìn nhận Đức Phật luôn hiện hữu ở ngay trong tâm thức, chỉ cần lòng lặng màbiết thì ai cũng trở thành Phật. Một quan điểm như thế đã tác động chi phốitoàn bộ lịch sử tư tưởng Phật giáo Đại Việt, điều đó cũng có nghĩa nó cũng cóảnh hưởng tương tác với lịch sử tư tưởng dân tộc từ đó trở về sau. Trong bài NiệmPhật luận,Trần Thái Tông đã phát biểu một cách dứt khoát: “Thân ta tứclà thân Phật, không có hai tướng”.Tuệ Trung Thượng sĩ trong Thượng sĩngữ lụccho rằng: “Khi mê không biết ta là Phật”.Trần Nhân Tôngtrong Cư trần lạc đạo phú thì tuyên bố:“Bụt ở cong nhà, Chẳngphải tìm xa,Nhân khuấy bổn nên ta tìm Bụt, Chỉn mới hay chínhBụt là ta”.

Rõ ràng, các thiền gia chứng ngộ đời Trần đã nói rõ Phật vàchúng sanh không khác. Đó chính là giá trị nhân sinh của một tinh thần Thiềnhọc như là lời giải đáp tại sao chúng ta hiện hữu trên cõi đời này.

Thế nên, trong cương vị là Tổ khai sángdòng thiền Trúc Lâm, cũng là người đứng đầu quốc gia Đại Việt, Phật hoàng TrầnNhân Tông khao khát xây dựng dựng thế giới Tịnh độ nhân gian ngay tại cuộc đờinày, cũng nghĩa là xây dựng cõi Tây phương ở chốn trần thế đầy bụi bặm trongtinh thần Cư trần lạc đạo. Sự thật nàykhông phải ngẫu nhiên mà thiết lập được, nó là một quá trình thể nhập chuyểnhóa nội tâm qua những phương thức tu trì lâu dài của cả cộng đồng người dân ĐạiViệt được diễn ra kể từ đạo Phật du nhập vào nước ta cho đến nay.

Rõ ràng, trên tinh thần của bản kinh Vô lượng thọ, còn gọi là Đại vô lượng thọ, thế giới Tây phươngđược kiến lập bởimột hình thức trangnghiêm của cung điện vàng ngọc, cây báu,… ở đó còn có đức Phật A Di Đà đangthuyết pháp cùng với 48 lời nguyện được mọi người dân Phật tử hướng nguyện.Trong 48 lời nguyện này, có lời nguyện rằng tất cả chúng sinh, nếu ai niệm PhậtA Di Đà thì khi lâm chung sẽ được Ngài tiếp dẫn đưa về thế giới Tịnh độ thanhtịnh, đẹp đẽ. Tại đây, tự thân người đó không còn bị đau khổ sinh tử trầm luân nữa.Đích thực là tự mình được diện kiến Phật A Di Đà và được Ngài dạy bảo, sau đólà đợi ngày thành Phật.

Rõ ràng, tư tưởng và tín ngưỡng mong cầu đạt đến mộtthế giới Tây phương Tịnh độ để thành Phật là thế. Việc con người sống trong thếgiới hiện thực khổ đau này luôn mong ước tìm cầu, hướng niệm được diện kiếnhình ảnh đức Phật A Di Đà ở cõi Tây phương, hẳn nhiên là một nhu cầu có thật vàcấp thiết. Ngay trong bản kinh A Di Đà(Đại 12 - 354), một bản kinh nhật tụng hàng ngày của người Phật tử, cũng đã môtả lộ trình về cõi Tây phương rất là sống động, thu hút biết bao người dân, mọithành phần trong xã hội nỗ lực hành trình về miền Tịnh độ: “…Hành giả đi về phía Tây quá mười vạn ức Phật độ, có một thế giới Cựclạc của đức Phật A Di Đà”.

Phật A Di Đà chính là vị Phật biểu trưngcho một Phật thể có thọ mạng vô lượng, trí tuệ vô cùng, công đức vô biên (Vôlượng thọ, Vô lượng quang, Vô lượng công đức). Cho nên vấn đề đặt ra cho ngườihọc đạo phải thiết lập Tín - Hạnh - Nguyện trong cuộc hành trình về miền đất anlạc. Nghĩa là một người tu tập pháp môn hướng niệm về Cực lạc, trên cơ sở khởilòng tin bất động có một thế giới Tịnh độ ở Tây phương do đức Di Đà làm giáochủ mà thực thi hành trì niệm Phật, thể nhập hạnh nguyện của mình vào để cầuvãng sinh “Lâm chung Tây phương cảnh,phân minh tại mục tiền”.Nó lý giải tại sao vào thời kỳ Phật giáo du nhập,tín ngưỡng Tịnh độ đã được người dân nước ta thực thi hành trì, mong cầu trongsuốt cả cuộc đời, ít nhất là khi nhắm mắt xuôi tay, giã từ cuộc đời có thể diệnkiến Phật, cụ thể là thấy được đức Di Đà tiếp dẫn về cõi Cực lạc ở Tây phương.

Và thực tế đã minh chứng cho thấy, ngay từthế kỷ V, tư tưởng Tịnh độ và phương thức niệm Phật đã đã được hành trì tạinước ta. Rõ nét nhất là sự kiện sư Đàm Hoằng đến Giao Châu tu hành theo giáo lýTịnh độ, chỉ tập trung hành trì theo bản kinh Vô lượng thọ Thập lục quánvới một ước mong duy nhất là được vãng sinh về thế giới Cực lạc phương Tây[2]. TheoVãng sinh Tịnh độ truyện (q.Thượng tờ112a22-b7) do Giới Châu biên soạn vào năm 1068-1077, thì Đàm Hoằng đã sống vàtu hành như sau: “Thích Đàm Hoằng, ngườiHoàng Long, hoặc có sách nói là người Cao Bưu của Quảng Lăng, trong khoảng TốngVĩnh sơ, nam du Phiên Ngung, dừng ở chùa Đài, sau đến chùa Tiên Sơn, Giao Chỉvào khoảng năm 425. Ngoài việc nhang đèn, hoàn toàn không làm gì khác, chỉ tụngVô lượng thọ và Thập lục quán (Quán kinh) không biết bao nhiêu lần. Hoằng mỗilần niệm nói: Một thân muôn nối, niệm chính khó giữ, có thể nương niệm chính,mới sớm thấy A Di Đà”.

Điểm đáng nói của sự kiện sư Đàm Hoàngtrong tiến trình tu tập pháp môn Tịnh độ là sư đã minh chứng cho giới Phật tửbấy giờ có niềm tin để thực hiện hoài bão thấy Phật là một sự thật. Đó cũng làhình ảnh sư đã tự thiêu cúng dường Tam bảo và hóa thân sắc vàng, cỡi con naivàng đi về Tây phương như trong Cao Tăngtruyện (q.12 tờ 405c 19-28) lược ghi: “Vàonăm Hiếu Kiến thứ 2 (455), sư nhóm củi trên núi, lén vào trong củi lấy lửa tựthiêu. Đệ tử đuổi kịp, ôm giữ đem về, thì nửa mình đã cháy, trải tháng mới biếtchút ít. Sau đó, xóm gần có hội cả chùa đối phó. Hoằng vào ngày ấy, lại vàohang núi tự thiêu. Dân xóm đuổi tìm thì mạng Hoằng đã dứt. Do đó họ chất củithêm, đốt lửa ngày hôm sau mới tắt. Ngày hôm đó, dân xóm đều thấy Hoằng thânvàng, sắc vàng, cỡi một con nai vàng đi về phía Tây rất nhanh, không nghỉ hỏihan. Tăng tục mới hiểu sự thần dị, cùng lượm xương tro, để dựng tháp thờ”.

Cũngtừ đó, phải chăng giới Phật tử Việt Nam thời bấy giờ lại có thêm niềm tin vềhình ảnh Phật thể A Di Đà để niệm Phật mọi lúc mọi nơi cho đến nhất tâm bấtloạn, mà ta có thể thấy bản kinh A Di Đà ghi: “Hành giả nhất tâm niệm Phậttromg một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày, sáu ngày, bảy ngày chođến khi nhất tâm bất loạn…”. Đó là lúc mà tự thân người tu trì diện kiến đứcPhật A Di Đà ở cõi Tây phương Tịnh độ, giải thoát mọi khổ đau.

Sách Thiềnuyển tập anh[3],cũng ghi nhận ngoài việc thiền sưKhông Lộ tôn trí tượng Phật A Di Đà để phụng thờ, còn đề cập đến việc thiền sưTịnh Lực, học trò của Đạo Huệ, thuộc thế hệ thứ 11, dòng Vô Ngôn Thông. Ông đãvâng lời Đạo Huệ dạy: “Tâm ấn chư Phật,người đã có sẵn, không cần theo ai mà được”.Sư thưa: “Đã được thầy chỉ dạy, nhưng nay nên trụ nơi nào?”.Đạo Huệ bảo: “Chẳng cần đi đâu xa, ở tại Vũ Ninh là tốt”.Sư lên thẳng núi, cất am cỏ, ở tu. Kết quả, qua 12 năm tu hành, chứng đắc pháp “niệm Phật Tam muội”nhờ công phu niệmPhật mà được đại định.

Điều quan trọng là sư đã dạy các môn đồ của mình khôngnên tìm cầu Phật bên ngoài mà đạt được và nếu muốn diệt trừ các ác nghiệp thìnên áp dụng phương pháp niệm Phật bằng cả tâm lẫn miệng cho đến khi nào để thấytự tính Di Đà (thấy tánh mà thành Phật). Vậy là pháp môn Niệm Phật tam muội màThiền sư Tịnh Lực chứng đắc và phổ biến trong các thiền đường ở nước ta vàothời Lý cho mọi người tu tập, thực chất là phương pháp thiền định bằng cáchniệm tưởng (nghĩ nhớ) đến Phật, căn cứ trên bản kinh Vô lượng thọQuán kinh.

Đến thời Trần thì quá trình hình thành hộinhập và phát triển đã hội tụ đầy đủ các tông Thiền, Tịnh, Mật trong diễn trìnhsinh hoạt tâm linh của cộng đồng người dân nước Đại Việt. Với quan điểm Phật tại tâm, phương thức niệm Phật theoThiền phái Trúc Lâm là loại bỏ niệm xấu thay vào đó là niệm tốt để tâm trở nêntrong sạch hoàn toàn. Mục đích cuối cùng mà Phật hoàng mong muốn là làm hóahiện thế giới Tịnh độ ngay giữa cuộc đời bằng cách mỗi người dân Đại Việt tutập thành tựu được cái tâm thanh tịnh, trong sạch, không có sự cấu bẩn của bụitrần (Tịnh độ là lòng trong sạch).

Do đó, mỗi người dân Đại Việt bấy giờ, sốngtrong một xã hội đầy biến động, việc cần xác định trước tiên, là biện tâm, tẩyrửa tâm để tâm thanh tịnh. Mỗi khi tâm thanh tịnh thì Tịnh độ mới xuất hiện ởcõi lòng. Nói như trong Khóa hư lục, bảnkinh nhật tụng đời Trần, qua bài NiệmPhật luậnlà tâm người học đạo luôn phải khởi niệm thiện, khi niệm thiệnkhởi thì niệm ác không có cơ duyên hiện khởi. “Tâm khởi điều thiện tức tức là điều thiện. Niệm thiện khởi thì thiệnnghiệp báo ứng lại”. Để có những niệm thiện, những niệm tốt, ý nghĩ lànhthì không cách gì hơn là mỗi người nên niệm Phật.

Niệm Phật nhằm có khả năng xửlý những sai lầm, ngõ hầu dập tắt ba nghiệp thân khẩu ý: “Trong lúc niệmPhật thân thẳng ngồi ngay, không làm việc tà, như vậy là tắt được nghiệp thân.Miệng tụng lời chân chính, không nói điều xằng bậy, thế là tắt được nghiệpmiệng. Ý chăm chú ở sự tinh tiến, không nảy sinh ý nghĩ tà, thế là tắt đượcnghiệp ý”[4].

Trong tinh thần niệm Phật theo sắc tháithiền đó, niệm Phật trở thành phương thức tu tập loại bỏ tập khí dần dần, hướngđến thuần thục để tâm trở nên tịch tịnh. Đối tượng để tu tập là nhớ nghĩ vềPhật. Tập trung nghĩ vào một đối tượng là một hình thức “chỉ”.Sâu hơnnữa thấy rõ tâm thức ấy biểu hiện những hành động gì, có sai trái thì phải nỗlực hối cải, tẩy rửa tâm thức, đây là một hình thức “quán”.Mỗi khi hànhgiả đã quán thấy rõ sự vật, tỉnh thức với những việc sai trái thì sẽ điềuchỉnh. Đây là một phương thức “chỉ quán song tu”,thực chất là nhữngbước đi đầu tiên của thiền.

Việc vận dụngpháp môn niệm Phật vào việc hành thiền, chứng tỏ Thiền phái Trúc Lâm kế thừa vàtùy duyên hướng dẫn quần chúng bước vào nếp sống đạo thiền đi từ thấp đến cao,chú tâm hướng nội, tìm lại Phật thân. Phật thân đó, ta có thể tóm tắt ngắn gọntôn ý của Phật hoàng: “Tịnh độ là lòngtrong sạch, Di Đà là tự tính sáng soi”.Đây là kết quả biến đổi từ một nộidung mang màu sắc tư tưởng Tịnh độ sang sắc thái “thiền”mà thiền TrúcLâm nỗ lực thiết lập và vận dụng vào đời sống tu tập thực tiễn.

Chủ trương nàyđã hóa thành hiện thực, nó lý giải tại sao vào đời Trần - Phật giáo Đại Việt cóhình ảnh Phật hoàng Trần Nhân Tông ra đời, và quan trọng hơn mọi người dân nướcViệt có thể kiến tạo Phật quốc trong lòng mình bằng nếp sống đạo Thiền “Cư trần lạc đạo”,đúng như trong Thượngsĩ ngữ lụccủa Trần Tung mô tả qua bài kệ Thị tu Tây phương bối [5]:

Thân báu Di Đàtại đáy lòng,

Bốn phương thân pháp tỏa mênh mông.

Cả trời chỉ thấy vừng trăng quạnh,

Đêm lắng vàothu vũ trụ trong.

Thích Phước Đạt

1-Thơ văn Lý Trần, tập 2, quyển thượng, Nxb. KHXH, HN, 1989, tr. 505.

2- Lê Mạnh Thát, Lịch sử Phật giáo Việt Nam, tập 1, Nxb Thuận Hóa, Huế, 1999.

3- Lê Mạnh Thát, Nghiên cứu Thiền uyển tập anh, Nxb TP. HCM, 1999, tr. 223.

4- Viện văn học, Thơ văn Lý Trần, tập 2, quyển thượng, Nxb. KHXH, HN, 1989, tr.84.

5- Viện Văn học, Thơ văn Lý - Trần, Sđd, tr. 242.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
18/04/2012(Xem: 11222)
Đầu tiên cần nhớ lại định nghĩa về nghiệp xấu – bất cứ hành động nào mà kết quả là khổ đau, thông thường là một hành động thúc đẩy bởi sự ngu dốt, gắn bó hay thù ghét.
18/04/2012(Xem: 10006)
Ban cho với lòng vị tha có ý nghĩa rèn luyện từ chiều sâu của trái tim trong một thái độ rộng lượng chẳng hạn mà chúng ta không tìm cầu bất cứ một phần thưởng hay kết quả nào cho chính mình. Hãy nghĩ về hành vi từ thiện và tất cả những lợi ích của nó như chỉ hướng đến lợi ích của người khác. Mặc dù từ thiện có thể được tiến hành bởi những ai tìm kiếm lợi ích cho chính họ, chẳng hạn như ai đấy hiến tặng từ thiện nhằm để trở nên nổi tiếng, bố thí vị tha hoàn toàn không liên hệ đến lòng vị kỷ.
18/04/2012(Xem: 5808)
Giống như năm yếu tố của môi trường vật chất - không, đất, nước, lửa, và gió - là vô giới hạn, vì thế chúng sinh mà con người vị tha tìm cầu để hướng dẫn ra khỏi khổ đau tới thể trạng giác ngộ là vô giới hạn trong con số. Sức mạnh trái tim của Bồ tát là như thế, các ngài cam kết với nhiệm vụ này trong việc hổ trợ tất cả chúng sinh - mà không có bất cứ giới hạn nào của thân hay thù, quốc gia hay chủng tộc - từ mỗi một loại khổ đau.
18/04/2012(Xem: 5272)
Một khi đã phát sinh thái độ vị tha đặc biệt là tự chúng ta phải mang đến lợi ích cho tất cả chúng sinh bằng việc giải thoát họ khỏi khổ đau và nổi kết họ với hạnh phúc, chúng ta phải lượng định chúng ta có khả năng để hoàn thành điều này hay không trong tình trạng hiện tại. Hầu hết chúng ta thường sẽ quyết định rằng chúng ta không có. Thế thì tiến hành như thế nào?
14/04/2012(Xem: 5382)
Cùng với từ ái, bi mẫn là khuôn mặt của lòng vị tha. Đấy là một cảm giác từ chiều sâu của trái tim mà chúng ta không chịu đựng nổi khổ đau của người khác mà không hành động để giải thoát. Khi bi mẫn được lớn mạnh hơn, ý chí của chúng ta cũng lớn lên tương ứng để chính mình cố gắng vì ợi ích của tất cả chúng sinh, ngay cả nếu ta phải làm việc ấy đơn độc.
13/04/2012(Xem: 14630)
Hiện tại chúng ta niệm Phật là niệm tự tâm. Vì tự nơi mỗi chúng sanh ai cũng có Phật nhân, mà, khi đã có Phật nhân thì liền có Phật quả - là thành Phật...
12/04/2012(Xem: 3982)
Về nhà chỉ có một lối, nhưng phương tiện thì có nhiều ngã. Đức Phật dạy có nhiều pháp môn tu, nhưng chuyên tu một pháp nào cũng đều được liễu ngộ cả.
12/04/2012(Xem: 5421)
Phật Pháp Cao Siêu Khó Nghĩ Bàn Là Người Học Đạo Lắm Gian Nan Siêng Tu Tịnh độ Đúng Chân Lý Quyết Được Vãng Sanh Đến Lạc Bang. Ánh hào quang của Đấng Điều Ngự Thích Ca Mâu Ni tỏa ra vô vàng tia sáng chiếu khắp vũ trụ nhân sinh. Lúc ấy đã biểu hiện được lòng từ bi bao la của Đức Phật, xoa dịu bao vết đau thương của tất cả chúng sanh và ban nguồn an vui bất tận cho muôn loài. Giáo lý của Đức Thế Tôn quả là cao siêu tuyệt diệu, có đủ năng lực đưa người từ bến mê sang bờ giác, từ sanh tử đến quả vị Niết bàn an vui tự tại, nếu ai thực hiện tu theo giáo pháp của Ngài đã thuyết.
07/04/2012(Xem: 5171)
Lời Khai Thị Của Ấn Quang Đại Sư Bất luận là người tu tại gia hay xuất gia, cần phải trên kính dưới hòa, nhẫn nhục điều người khác khó nhẫn được, làm những việc mà người khác khó làm được, thay người làm những việc cực nhọc, thành tựu việc tốt cho người. Khi tĩnh tọa thường nghĩ đến điều lỗi của mình. Lúc nhàn đàm đừng bàn đến điều sai trái của người. Lúc đi, đứng, nằm, ngồi, ăn mặc, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, chỉ niệm Phật hiệu không để gián đoạn: hoặc niệm ra tiếng, hoặc niệm thầm. Ngoài việc niệm Phật, đừng dấy khởi một niệm nào khác. Nếu khởi vọng niệm, phải tức thời bỏ ngay. Thường có lòng hổ thẹn và tâm sám hối. Nếu đã tu trì, phải tự hiểu là công phu của ta hãy còn nông cạn, chẳng nên tự kiêu căng, khoa trương. Chỉ nên chăm sóc việc nhà mình, đừng nên dính vào việc nhà người. Chỉ nên nhìn đến những hình dạng tốt đẹp, đừng để mắt tới những hình dạng xấu xa bại hoại. Hãy coi mọi người đều là Bồ Tát, mà ta chỉ là kẻ phàm phu. Nếu quả có thể tu hành được như những đ
06/04/2012(Xem: 6963)
Chúng ta phải biết rằng: Nếu người học đạo mà chưa hiểu thấu rõ cái nguồn cội của tự tâm và vạn pháp thì không thể nào rời Phật ra được.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]