Lời người dịch: Thành phố Melbourne vẫn còn trong thời kỳ hạn chế đi lại và tiếp xúc. Ngày 11/5/2020 sắp tới, Thủ Hiến tiểu bang Victoria sẽ có thông báo mới về lệnh cấm này. Hằng năm, vào giờ này nhiều nước trên thế giới đặc biệt là các nước phương Tây ắt hẳn sẽ rất nhộn nhịp và hân hoan mua sắm và tổ chức tiệc tùng để chúc mừng “Ngày Nhớ Ơn Mẹ”… nhưng các trung tâm mua sắm nơi đây vẫn im lìm, buồn bã, hình như ít ai còn tinh thần để mua sắm, ít người qua lại chẳng qua để mua vội những thứ cần thiết cho gia đình. Tuy nhiên, những người con, người cháu nơi đây vẫn âm thầm mua sắm online để tặng Mẹ, tặng Bà,… cho ngày này. Tình thương và lòng nhớ ơn dành cho Mẹ không chỉ là một ngày, hai ngày mà có lẽ cả cuộc đời này cũng không thể trả hết công ơn sinh thành dưỡng dục. Thời gian phong toả này đã cản ngăn những chuyến bay về thăm Ba Mẹ, thăm gia đình và cái ngày trở về sao mà xa vời vợi…QT xin chia sẻ câu chuyện của John P. Buentello như những tâm tình của mình dành tặng Mạ QT và kính tặng các người Mẹ trong ngày đặc biệt này, hãy bày tỏ và dành thật nhiều tình cảm cho Mẹ khi còn hiện hữu với mình trên cõi đời này. Kính nguyện Chư Phật gia hộ cho Mạ Nguyên Cần và cả nhà sẽ luôn được nhiều bình an, nhiều duyên lành và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình và hy vọng ngày hội ngộ nơi ấy sẽ đến thật gần…
Tôi đã phải đương đầu với nhiều thảm kịch trong cuộc đời mình, nhưng không có cái mất mát nào khiến tôi đau đớn như sự ra đi của Mẹ. Mẹ đã từ giã cõi đời cách đây vài năm, và cuộc sống của tôi đã không còn như trước kể từ đó. Nhưng từ sự mất mát đó, tôi nhận thức rằng tôi đã không nghĩ điều đó xảy ra quá nhanh đối với tôi. Tôi thật sự không mất Mẹ một chút nào cả.
Mẹ đã bị bệnh nặng cũng khá lâu, nhưng bà là một phụ nữ can đảm, có tính cách mạnh mẽ bên trong và một cái nhìn lạc quan, cho phép Mẹ có những năm tháng tuyệt vời với con cháu và chắt hơn là các bác sĩ đã dự đoán. Những ký ức tuyệt vời và những giây phút đau thương đã xảy ra trong những năm đó, và tất cả chúng tôi đều rất trân quý những điều này.
Nhưng sự ra đi của Mẹ đã để lại một lỗ hỏng lớn trong cuộc đời tôi, một lỗ hỏng mà dường như khó có thể che lấp được. Vợ chồng tôi đã chăm sóc cho Mẹ nhiều năm, chia sẻ những ngày vui và giúp Mẹ vượt qua những ngày tồi tệ. Chúng tôi học được, khi bạn thật sự thương yêu ai đó, hãy ở bên họ như thế nào khi họ cần chúng ta nhất, đó cũng là lý do mà tất cả chúng ta tồn tại ở trái đất này. Khi Mẹ không còn nữa, dường như như thể một phần trái tim tôi bị tan nát.
Tuy nhiên, Mẹ tôi luôn sống vui vẻ và hạnh phúc. Mẹ đã không bao giờ buồn dù trong giây lát khi có một lý do tuyệt vời để vui trong cuộc sống. Trong hàng tá tấm hình tôi có của Mẹ chụp chung với gia đình, bạn bè của Mẹ và những người mà Mẹ quen biết và yêu mến trong cuộc đời, trong hầu hết những tấm hình, Mẹ đều toát lên nụ cười chân thật và chân thành. Mẹ đã dạy tôi tìm thấy cái tốt trong cuộc sống, trong con người và trong tất cả những gì chúng ta thấy.
Chẳng bao lâu sau khi Me ra đi, các anh chị em, vợ tôi và các con, và mọi người trong gia đình chúng tôi bắt đầu dành nhiều thời gian cho nhau. Chúng tôi vẫn luôn gần gũi nhau, nhưng bây giờ dường như đó là sự cần thiết lớn lao để hiểu nhau tốt hơn. Điều đó như thể chúng tôi đã nhận ra có một sự trống vắng to lớn trong cuộc sống chúng tôi, và chúng tôi quyết định để thể hiện sự kính trọng kỷ niệm về Mẹ và tình thương dành cho nhau bằng cách nói về những gì Mẹ đã thường làm trong quá khứ.
Lần đầu tiên chúng tôi đánh dấu kỳ nghỉ mà không có Mẹ, tôi nghĩ chắc là buồn lắm. Không có Mẹ ở đó, làm sao đi chơi mà vui được?. Nhưng sâu thẳm trong tôi, tôi dường như nghe tiếng Mẹ cười, và cảm giác được niềm vui của Mẹ khi tất cả chúng tôi cùng họp mặt với nhau để chung vui trong cuộc sống cùng nhau. Tôi nhận thức Mẹ sẽ không bao giờ muốn để ký ức mình đầy những đau buồn, mà là tình thương và hạnh phúc mà thôi. Khi tôi nhìn những khuôn mặt của gia đình tôi thương yêu, tôi bất chợt thấy gương mặt Mẹ trong tất cả họ. Chúng tôi đã ăn mừng cái ngày ấy với sự hiện hữu đầy đủ của Mẹ.
Không lâu sau đó, tôi viếng thăm mộ Mẹ. Chị tôi đã trồng những chồi hoa trên mặt đất chung quanh phần đầu ngôi mộ vào mùa đông rét giá, chúng đã phát triển qua lớp đất đóng đá. Những bông hoa đâm chồi nảy lộc trong ánh nắng, màu sắc tươi sáng và vui tươi phản chiếu sự hạnh phúc, tôi biết Mẹ ắt sẽ có cảm giác rằng gia đình mình vẫn sống gần gũi với nhau. Ký ức về linh hồn đầy yêu thương và thú vị của Mẹ đã chỉ lối soi đường cho chúng tôi.
Thậm chí có những ngày khi chúng tôi nhìn quanh và nhớ tiếng cười của Mẹ và thấy nụ cười của Mẹ nhìn các con và gia đình cùng ở bên nhau, cũng tiếng cười ấy được nghe thấy từ các cháu, các chắt của Mẹ. Tôi biết rằng tình yêu hân hoan và vị tha của Mẹ đã chia sẻ với chúng tôi trong suốt cuộc đời Mẹ sẽ sống mãi với gia đình.
Mẹ vẫn ở gần, dõi theo và yêu thương chúng tôi. Linh hồn Mẹ sẽ luôn là một phần trong tôi, hướng dẫn và chỉ cho tôi cách chăm sóc những người mình thương tốt hơn. Tôi biết rằng mỗi khi tôi muốn có cảm giác như cánh tay Mẹ choàng lấy tôi một lần nữa và làm tôi có cảm giác tất cả đều ổn ở thế giới này, tất cả tôi phải làm là choàng cánh tay của mình quanh những người thương, và chăm sóc cho họ với niềm vui và hạnh phúc như Mẹ vẫn luôn chia sẻ với tôi.
Dịch theo: “An Enduring Love”, John P. Buentello. Chicken Soup for the Soul, My Amazing Mom, 2018, Amy Newmark. USA.