Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Truyện Ngắn: Lời Ru Của Trái Tim

14/10/201806:22(Xem: 3804)
Truyện Ngắn: Lời Ru Của Trái Tim

loirutraitim_manduonghong

TRUYỆN NGẮN

 LỜI RU CỦA TRÁI TIM

 

Sức chịu đựng của tôi thuộc loại ghê gớm lắm. Tôi có được, luyện được sức chịu đựng ấy là nhờ học từ chữ Nhẫn của đạo Phật. Nhẫn là chiến thắng. Nhẫn là thành công. Nhịn nhường là bản lĩnh, là dũng cảm. Nhịn nhường là cao thượng, là bao dung. Tôi đã từng ngồi im cả tiếng đồng hồ để lắng nghe bà chị Hai chửi vì cái tội coi lén nhật ký của bả. Tôi đã từng nín thinh, để nghe chị Ba chửi về chuyện bả ngờ tôi lấy tiền của bả để dưới gối đầu giường, mà thực sự thì chính thằng Út em tôi nó chôm để mua mấy cuốn sách mảng đề tài “tâm hồn cao thượng”. Tôi cũng đã từng trừng mắt lên, đứng bất động như pho tượng gỗ, khi bị thằng Út hỗn láo mắng nhiếc vì tôi đã tố cáo nó cái tội “trốn đi học thêm để vào quán Net chơi game online” trước ba mẹ và các chị…

Vậy mà chẳng hiểu sao, tôi lại không chịu đựng nổi sự quấy rầy của Nhạc, bạn cùng lớp 12A4, ngồi ngay sau lưng tôi. Có lẽ trời xui đất xúi, sắp đặt cho tôi phải ngồi trước mặt một kẻ quấy rối để có dịp thử thách tính Nhẫn Nhục mà tôi từng tự hào có được dồi dào. Rõ ràng là Nhạc đã cố tình muốn chọc cho tôi phải quay đầu lại, để hắn nhìn cho rõ dung nhan diện mạo của tôi trong cự ly thật gần. Muốn làm quen kiểu ấy chỉ làm cho tôi thêm ghét. Hắn hết hỏi cái này, lại nhờ cái khác, mượn cái nọ khoe cái kia, đủ thứ chuyện trong trường ngoài phố…

Sáng hôm ấy nhằm tiết Toán, Nhạc hết mượn thước, lại mượn compa, rồi bút đỏ. Đến khi hắn chồm lên lần nữa để mượn thướ\c êke, tay khoèo khoèo vào vai tôi mấy cái, tôi chịu hết nổi, gằn giọng:

“Thôi dẹp đi. Mượn, mượn, mượn hoài. Mệt quá!”

Hắn tấn công ngay:

“Ích kỷ dữ vậy, Hồng?”

Tôi sùng gan, cộc cằn:

“Đi học mà không sắm. Lớp 12 rồi chớ bộ lớp 1 à?”

Cô giáo nghe xì xào, nhìn xuống hỏi:

“Gì đó, Hồng?”

Tôi đứng phắt dậy, làm mặt chùng bùng:

“Thưa cô, cho em đổi chổ ngồi. Em không thể ngồi chỗ này lâu được ạ!”

 “Lý do?”, cô giáo nghiêm giọng.

  Tôi thưa:

 “Bạn Nhạc ngồi sau thường quấy rầy em trong giờ học, thưa cô!”

 Cô bước xuống bên tôi nhỏ nhẹ:

 “Nhạc quấy rối thế nào?”

  Tôi thành thật:

  “Bạn ấy … mượn dụng cụ hoài, hết thứ này đến thứ khác. Lại còn hay khoèo vào mình em nữa ạ!”

“Phải vậy không Nhạc?”, cô trợn mắt hỏi hắn.

Tôi không nhìn, nhưng nghe được hắn trả lời:

“Em không có, nên phải mượn. Khi mượn phải khoèo, khoèo ở vai, vì sợ lên tiếng sẽ ồn, cô la ạ!”

Cô giáo nhìn chăm chăm Nhạc, rất lâu mới nhìn tôi, nói:

 “Em hơi khó tính đó, Hồng à. Bạn không có nên mới mượn chứ!”

Tôi đỏ mặt, nói ngay:

“Không phải chỉ bữa nay, những buổi học khác đều xảy ra chuyện mượn, chuyện khoèo này ạ. Bạn ấy cố tình quấy rối em. Tại sao không mượn bạn khác, mà cứ mượn em nhỉ?”

Cô giáo mím môi hỏi Nhạc:

“Tại sao vậy nhỉ?”

“Tại em thích. Hơn nữa, các bạn kia cũng thiếu như em, chỉ có bạn Hồng là đầy đủ, nếu không muốn nói là dư ạ!”

Cô giáo phì cười, đặt tay lên vai tôi, nói:

“Thôi, em hãy thông cảm cho bạn. Chuyện này không nên ồn ào, giúp đỡ nhau trong học tập mà, mượn qua mượn lại chứ mất mát gì. Lúc này, em chưa mượn Nhạc thứ gì, nhưng biết đâu sau này sẽ đến phiên em phải mượn bạn thứ gì đó!”

Lời cô giáo như một đoạn triết lý về “nhân quả vay mượn” đã bất ngờ ập vào tâm trí đang nhảy nhót lung tung của tôi.    Tôi hơi lúng túng, nhưng rồi tôi lấy lại được bình tĩnh:

“Em sẽ không mượn bạn Nhạc thứ gì hết, thưa cô!”, tôi dứt khoát, rồi bồi thêm, “Mà nếu có mượn thì sẽ mượn một bạn nào khác, chớ nhất định không chịu mượn của bạn Nhạc!”

“Đừng nên nói vậy. Lời nói bay ra chụp lại không kịp, em ơi!”, cô giáo nghiêm sắc mặt.

Tôi vẫn khăng khăng:

“Cô cho em đổi chổ ngồi ngay ạ!”

Cô cười nửa miệng, giọng vẫn nghiêm:

“Điều quan trọng không phải đổi chỗ ngồi, mà là đổi tâm tính của con người. Em có đổi đi nơi khác, đi bất cứ nơi nào, mà vẫn mang tính tình ấy, thì luôn luôn gặp những người bạn quấy rầy em. Em hiểu ý cô chứ?”

Lại là một bài học mang tính minh triết. Tôi mím môi, gục đầu. Cô giáo tiếp:

 “Hết giờ học em hãy đến gặp cô. Cô sẽ nói chuyện này cho em nghe, vì là chuyện tế nhị nên không thể nói ra ở đây được!’.

Tan học. Tôi gặp cô giáo. Cô cười cười, nói:

“Em phải thông cảm cho bạn Nhạc, đừng khó khăn như vậy kỳ lắm!”

  Tôi nủng nịu:

“Cô cứ bênh vực cho các bạn trai, nữ sinh tụi em bị ăn hiếp hoài!”

 Giọng cô giáo bỗng chùng xuống:

“Em không hiểu. Cô biết rõ về gia cảnh của Nhạc. Nhà Nhạc bi đát lắm. Nói gọn là rất nghèo. Đi học được đã là một chuyện phi thường đối với Nhạc rồi. Dụng cụ học tập thiếu là lẽ đương nhiên. Muốn có đủ thứ như em, chắc Nhạc phải nhịn đói nhiều ngày. Em nên giúp đỡ, đừng so đo tính toán, và không chỉ giúp bạn Nhạc, mà còn nhiều bạn khác cũng cần những sự giúp đỡ tuy nhỏ nhoi, nhưng lại rất to tát, đầy ý nghĩa đối với một người bạn nghèo!”

Tôi nghe lời cô giáo, vì cô là một người nhân hậu, là một Phật tử thuần thành, đã từng sáng tác nhiều truyện ngắn được đăng trên các tờ tạp chí của Phật giáo trong nước. Nhưng tôi vẫn mang ác cảm với hắn, tên Nhạc ngồi phía sau lưng tôi ở lớp.

         … Hết tiết, tôi theo các bạn ùa ra sân chơi, đang thơ thẩn, chợt tôi nghe những tiếng cười khúc khích phía sau, nhìn lại, thấy các bạn nhìn mình, chỉ chỏ, bụm miệng cười khoái trá. Con nhỏ Thuý Vi đằng sau sấn tới, níu tôi lại, nói:

        “Đứa nào ghi gì trên tà áo mi kìa!”

       Tôi tái mặt, nắm tà áo lên xem. “ I love you”, chữ mực đỏ bút nguyên tử. Tôi giận run lên, nghĩ ngay đến hắn. Không còn ai khác, chính hắn ngồi sau lưng tôi mới viết được. Tôi không chần chừ, đi thẳng đến phòng giám hiệu. Gặp thầy giám thị, tôi cáo trình sự việc. Nhạc được ban trật tự mời lên phòng giám hiệu ngay sau đó. Ban đầu hắn chối leo lẻo. Sau, khi thầy giám thị hăm:

         “Nếu em không nhận, tôi sẽ bắt cả lớp quỳ suốt cho đến khi tìm ra thủ phạm!”

         Hắn phải gục đầu nhận tội. Thầy giám thị ra lệnh:

        “Hai em theo tôi ra giếng nước!”

        Thầy nắm vành tai hắn, vặn một cái, kéo hắn đi. Tôi lẽo đẽo theo sau, ra đến giếng nước. Thầy gằn giọng:

         “Tẩy cho sạch, làm cho khô trước giờ vào lớp. Không thì quỳ luôn ở đây cho đến … hết ngày!”

         Thầy bước đi ngay. Còn lại hai đứa bên giếng nước. Hắn nhìn tôi. Tôi nhìn hắn. Hắn phì cười, lấy gàu múc nước. Múc xong, hắn nói:

        “Đứng chờ chút nha!”

       Hắn chạy ù một hơi vào nhà bác cai trường gần đó. Một lát sau, hắn đã chạy ra với bụm xà phòng bột trong tay. Hắn cười:

        “Xà phòng thứ xịn đây, tẩy sạch mọi vết bẩn, chuyên gia hàng đầu!”

         Rồi hắn nắm tà áo của tôi hất nước cho ướt, chà xà phòng, bắt đầu vò. Tôi quá tức … cười, nhưng ráng nghiến răng bậm miệng mà nín, nhìn hắn đang thản nhiên vừa vò áo của mình, vừa khẽ hát bài “Ngậm ngùi” của nhà thơ Huy Cận, do Phạm Duy phổ nhạc:

         “Nắng chia nửa bài chiều rồi… Vườn hoang trinh nữ khép đôi lá sầu …

        Những chữ “I love you” đã được tẩy nhòe đi. Hắn vẫn vò tà áo của tôi, miệng khe khẽ hát tiếp đến đoạn: “Ngủ đi mộng vẫn bình thương… À ơi có tiếng thùy dương mấy bờ …”

        Xong, hắn đứng thẳng lên, nói: “Chờ chút!”, rồi lại chạy vào nhà bác cai, chạy trở lại với chiếc quạt giấy trên tay, mặt hí hửng lắm. Tôi hỏi:

       “Bày cái trò gì nữa đây?”

         Hắn cười khoe hàm răng trắng muốt:

         “Quạt cho khô để kịp giờ vào lớp chớ. Chịu khó đứng mà chờ nghen!”

          Hắn bắt đầu vừa quạt vừa hát tỉnh bơ: “Ngủ đi mộng vẫn bình thường… À ơi có tiếng thùy dương mấy bờ…”. Tôi nhịn không nổi, bật cười khanh khách. Đến lúc ấy, bạn Tấn chạy tới với vẻ mặt lấm lét. Nhạc trợn mắt nói:

           “Tới bây giờ mới chịu chường mặt ra, xong xuôi hết rồi. Mầy đến quạt thay tao cho khô tà áo dài thướt tha của người ta đi chớ, đồ quỹ báo!”

         Tấn cười gượng gạo, nhận lấy quạt giấy, định quạt cho tôi, tôi bước tránh qua một bên, hỏi:

        “Mắc mớ gì ông phải gánh cái khổ thay người khác?”

         Vò đầu bứt tóc, Tấn lúng búng:

         “Không phải nó viết lên áo của Hồng, mà thủ phạm chính là… tui. Nó bị oan, còn tui thì sợ bị phạt!”

         Tôi sửng sốt. Chỉ còn có nước là la trời.
 

… Xe của đoàn cứu trợ đã vào đến sân Ủy ban nhân dân Xã. Thời tiết xấu, chung quanh là cảnh vật tiêu điều, ướt ẩm. Đám học trò của chúng tôi sắp hàng khiêng những thùng hàng cứu trợ đi theo các thầy cô. Người ôm thùng hàng to và có lẽ nặng nhất là Nhạc. Hắn đi sau lưng tôi, cứ giục:

 “Đi lẹ lẹ chút đi, tiểu thư đài cát! Cứu nạn mà sao chậm như rùa vậy?”

 Tôi đã hết giận, hết ác cảm với hắn từ dạo giặt áo bên giếng, liền quay lại nói:

 “Đổi chỗ. Muốn mau thì đi trước đi!”

 Hắn cười:

“Không, tui thích đi sau để được ngắm mái tóc thề. Đi trước, ngắm cái đầu húi cua của thằng Tấn chán ngắt!”

Tôi bật cười, kể ra hắn cũng có duyên lắm. Và dường như hắn không biết mỏi mệt, lại hát bản tình ca cũ mèm: “Ngủ đi mộng vẫn bình thường…”. Đi bộ một khoảng đường dài, nghe hắn hát quả là bớt mệt. Đến địa điểm tập trung, hắn thả thùng hàng xuống cái phịch, ngồi phịch ra đất thở phào. Tôi nhìn hắn với lòng xốn xang khó hiểu, hỏi: “Mệt lắm hở?”. Hắn cười: “Mệt nhưng vui!”. Tôi rút khăn tay ra, đưa cho hắn. Hắn trố mắt nhìn tôi, có lẽ hắn không tin, hắn sợ bị tôi chơi xỏ, nên lưỡng lự thoáng chốc, mới từ từ nhận lấy khăn lâu mồ hôi trán. Tôi cũng hết thấy mệt.

… Tin có người chết đuối làm náo động cả trụ sở Ủy ban nhân dân Xã, nơi đoàn cứu trợ bão lụt tạm trú, mọi người nhao nhao chạy đi xem. Tôi cùng lũ bạn cũng chạy theo. Hỏi thầy trưởng đoàn cứu trợ, mới hay: một em bé trượt chân xuống cầu ván, lọt tủm xuống dòng nước đang trôi cuồn cuộn. Thời may, đã có một nam sinh nhảy xuống theo để cứu em bé. Nhờ các bạn khác kêu cứu kịp thời, nên đã có người đem thuyền thúng đến cứu hộ, phụ vớt em bé lên thuyền an toàn. Nhưng, bạn nam sinh kia đã đuối sức, đã bị chìm ngay sau khi vừa giao em bé cho những người trên thuyền. Bọn nữ sinh chúng tôi vừa nghe vừa chạy ra phía cầu xảy ra tai nạn. Dọc đường lại nghe tin “Vớt được rồi, vớt được thằng nhỏ cứu em bé rồi!”. Ai nấy đều mừng trong bụng. Chạy một đoạn nữa lại nghe: “Thằng nhỏ gan thiệt, đã vớt được nó, nhưng nó bất tỉnh mê man rồi!”. Đến nơi tôi cố gắng chen vào đám đông đang xì xầm bàn tán bên cầu ván. Tôi gần bật ngửa ra sau khi nhận ra ngay bạn nam sinh gan dạ và nghĩa hiệp kia chính là … Nhạc. Nhạc đang được hô hấp nhân tạo, xoa dầu nóng khắp mình. Tôi trào hai dòng nước mắt khi nào không hay. Người ta khiêng Nhạc vào một nhà dân gần đó để làm mọi cách hồi sức cho con người dũng cảm.

          … Tôi bước vào. Nhạc đang tỉnh, mắt sáng rực khi thấy tôi xuất hiện. Tôi ngồi xuống ghế đặt cạnh giường, hỏi khẽ:

         “Mệt không?”

          Nhạc mỉm cười:

          “Đã đỡ mệt. Nghe em bé được bình an, liền khỏe hẳn ra!”

         Tôi không biết nói gì nữa, chỉ biết lặng thinh nhìn Nhạc bằng đôi mắt đầy khâm phục, cùng trái tim đang xao xuyến xúc động…

Thật lâu, tôi nói khẽ:

“Thôi, Nhạc ngủ đi cho khỏe!”

 Nhạc gật đầu:

 “Ừ, ngủ cho khỏe!”

Tôi lấy khăn tay lau những giọt nước mắt đang ứa ra hai khoé mắt của Nhạc. Sao hắn khóc vậy ta? Biết chết liền!

Vậy rồi, ngồi bên ngắm hắn đang khép đôi mi, không hiểu sao tôi lại cất tiếng hát, hát bản “Ngậm ngùi” với ca từ được hoán đổi ngẫu hứng:

 “Nắng chia nửa bài chiều rồi… Vườn hoang trinh nữ khép đôi lá sầu…  Sợi buồn con nhện giăng mau… Anh ơi hãy ngủ, em hầu quạt đây… Lòng em mở với quạt này… Trăm con chim mộng về bay đầu giường… Ngủ đi anh, mộng bình thường… Ru anh sẵn tiếng thùy dương mấy bờ…”.

Tôi hát, hát ngân nga say sưa cho đến khi Nhạc chìm vào giấc ngủ chắc chắn sẽ có nhiều mộng đẹp với tiếng ru của những hàng dương reo giữa gió trăng sương nắng, với én bay chim hót giữa mênh mang hoa khai lộc nẩy, với nhạc trời thánh thót giữa chập chùng núi xanh mây ngàn, và với tình yêu thương tràn trề đối với cuộc sống đầy hỉ nộ ái ố bi dục lạc…


MÃN ĐƯỜNG HỒNG

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
23/09/2024(Xem: 1034)
Chuyến đi về Việt Nam lần này có thể nói ngoài sự dự tính của chúng tôi. Mặc dù, tôi cũng có ý muốn đến viếng thăm Hà Nội một lần nữa. Vì năm 2003, tôi có dịp đến trung tâm thành Phố Hà Nội và viếng thăm một vài nơi khác chung quanh Hà thành. Nhưng lần này, là do các Phật tử Bảo Khánh, Hiếu Hoa, Từ Nhẫn và Liên Thu có nhã ý mời chúng tôi về Hà Nội và rồi cùng đoàn đi hành hương Trung Quốc, đặc biệt là chỉ hành hương tham quan trong phạm vi tỉnh Vân Nam thôi. Nói đúng
29/06/2024(Xem: 1881)
Những tháng đầu năm 2021, Út Bình bên Mỹ vẫn thường âm thầm theo dõi Facebook của tôi, thấy biết tôi đang tích cực phụng sự Đạo pháp, theo chư Tăng lên các chùa ở sâu vùng xa để chụp ảnh, viết bài, đưa tin đến các trang Phật giáo trong và ngoài nước, liền nhắn tin tặng tôi chiếc laptop của Út còn cất trong tủ ở nhà từ đường. Ý của em là tiếp sức cho tôi có phương tiện hiện đại hơn để truyền tin tại chỗ, chứ đi dự lễ các chùa trên vùng núi cả buổi, chiều về mới ngồi vào máy tính viết tin bài, chọn ảnh để gửi đi thì chậm quá
22/06/2024(Xem: 1631)
Có nhiều người khi sinh con ra, bên cạnh tên thật hay, thường có một tên khác gọi ở nhà dí dỏm dễ thương, hay tên thật dở để khỏi bị “bà” bắt. Bà ở đây là bà nào không ai biết được, thế nhưng nhiều người vẫn sợ rồi kiêng. Riêng đối với bà Thịnh, bà không tin như thế, ngược lại, bà cần con cháu bà tên thật hay, phải có ý nghĩa nữa để đem may mắn vận vào cuộc đời nó.
12/05/2024(Xem: 7125)
Thời gian gần đây hiện tượng sư Thích Minh Tuệ tu theo hạnh Đầu Đà đi bộ từ Nam chí Bắc đã được quần chúng đủ mọi thành phần ngưỡng mộ. Họ chờ đón sư ở dọc đường, cúi đầu hoặc quỳ xuống lòng đường để đảnh lễ, tặng đồ ăn thức uống, có khi tháp tùng sư một đoạn đường dài. Có khi họ tụ tập quanh sư tại nơi nghỉ chân, có khi là nghĩa địa, một ngôi nhà hoang, hoặc dưới tàng cây, ngồi quanh sư để nghe sư thuyết pháp hoặc vấn hỏi một số vấn đề. Đặc biệt tại Thanh Hóa có cả xe chở mấy chục học sinh Tiểu Học, tung tăng chạy tới để chiêm ngưỡng và vái lạy sư. Và lần đầu tiên một vị sư thuyết pháp tại một nghĩa địa.
02/05/2024(Xem: 2175)
Biến cố 30 tháng 4 năm 75 không những làm đảo lộn cuộc sống của người dân miền Nam, làm xóa tan một chính thể Cộng Hòa nhân bản mà từ Đệ Nhất tới Đệ Nhị Cộng Hòa đều mang đến tự do, hạnh phúc cho người dân. Không như sáo ngữ "Cộng Hòa Xã hội chủ nghĩa - Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc", nghe như một liều thuốc tê làm mất hết cảm giác và trở thành con người vô cảm lúc nào không hay!
03/04/2024(Xem: 2810)
Có thể do một sự thần khải, thiên khải, mặc khải hoặc một phép mầu nhiệm, phép linh thiêng, phép huyền bí nào đó, hoặc do đại giác ngộ, đại ân sủng mà toàn thể loài người bỗng dưng trở thành tu sĩ! Thật đại phúc! Vui mừng khôn xiết! Mấy ngàn năm qua với bao lời rao giảng, truyền đạo, răn dạy mà con người vẫn cứ mê luyến vào cuộc sống phàm tục, sinh con đẻ cái, làm giàu, hưởng lạc thú trong cái cõi đời ô trọc này. Nay thì - đúng là ước mơ đã thành hiện thực của các giáo hội. Trong nỗi vui mừng khôn tả đó, việc đầu tiên là phải giải tán ngay phái bộ truyền giáo bởi vì mọi người đã trở thành tu sĩ rồi thì cần gì phải truyền đạo nữa? Tuyên truyền cho ai bây giờ? Còn đất đâu? Còn dân ngoại đạo nữa đâu mà tuyên truyền? Thôi thì cả triệu tấn giấy, hình ảnh, tài liệu, phim ảnh, CD, DVD, Video được đem ra đốt, bao nhiêu đài phát thanh, chương trình truyền hình, website truyền đạo cũng đều dẹp bỏ. Tuy nhiên trong nỗi hân hoan ấy việc chuyển hóa cả một cấu trúc xã hội thế tục vô cùng phức tạp qua
01/04/2024(Xem: 1766)
Sáng thứ Bảy cuối tuần rảnh rang, tôi rong xe về phố, qua bên kia đầu cầu Hà Ra ghé thăm đạo huynh Duy Pháp-Đinh Hoà ở dốc Đoàn Kết. Ngồi ngoài ban-công sân thượng, huynh đệ vừa uống trà, nhâm nhi tách cà phê nóng bên mấy chậu kiểng hoa hồng, vừa trò chuyện đổi trao chuyện Đạo trong Đời, Đời có Đạo, thật thân tình và đầy hứng khởi... Đây là lần thứ ba tôi có mặt trên "tịnh thất sân thượng" của huynh Duy Pháp. Lần trước là vào dịp Tết mới rồi, khi tôi đứng phóng mắt ngắm cảnh xa gần chung quanh, thấy được bóng dáng của chùa Kỳ Viên Trung Nghĩa trên núi Sinh Trung hiện ra xa xa ở góc nhìn lạ, nên lần này tôi không quên mang theo máy ảnh gắn ống kính tele để "săn cảnh già lam"...
30/10/2023(Xem: 3070)
🐄Bò làm mệt, than với chó: " Tao mệt quá ". 🐶 Chó gặp mèo tâm sự: " Bò nó kêu mệt, chắc làm quá sức, chắc nó đòi nghỉ một chút". 🐱 Mèo gặp dê tám chuyện: " Bò nó muốn nghỉ một ngày vì công việc làm nó mệt quá, có lẽ ông chủ bắt nó làm quá sức". 🐐 Dê gặp gà: " Bò nó đòi nghỉ làm, ông chủ bắt nó làm đến kiệt sức thì phải". 🐔 Gà gặp heo nói: " Biết chuyện gì chưa, bò nó định đổi chủ và bỏ việc đấy".
21/10/2023(Xem: 3073)
Từ đầu đến giữa năm 2020, con virus do Tập Cận Bình (TCB) cho tạo ra tại Viện Nghiên Cứu ở Vũ Hán, chẳng những để giết người dân Tàu ở Vũ Hán chống đối đường lối cai trị tàn ác dã man của Tập, mà còn cho con virus ác ôn này xuất ngoại với âm mưu thâm độc là gây truyền nhiễm, lây lan cho người dân lành khắp mọi nơi trên thế giới. Rồi đây đảng cộng sản Tàu do TCB dẫn dắt đã gieo cái nhân ác, sẽ nhận lãnh cái quả không thể nào lường trước được. Xin quý độc giả hãy chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
01/09/2023(Xem: 27527)
Bát quan trai giới Cửa Vào Tuyệt Đối Chiến tranh, tình yêu, hoài niệm và truyện ngắn Võ Hồng Dẫn vào Tâm Kinh Bát Nhã Dẫn vào thế giới văn học Phật giáo Du-già Bồ-tát giới Duy-ma-cật Với Các Đại Thanh Văn Duy tuệ thị nghiệp Đạo Phật và thanh niên
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com