Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

11 bài viết về Bão Lụt Miền Trung

21/10/201621:07(Xem: 17200)
11 bài viết về Bão Lụt Miền Trung
lu lut mien trung
 GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT HẢI NGOẠI TẠI ÚC ĐẠI LỢI-TÂN TÂY LAN
                CHÙA PHÁP QUANG    
                           12 Freeman Rd, Durack, QLD 4077, Australia   
                           Tel 07-33721113 ; Mobile 0402-442431
                                         Email: thnhattan@yahoo.com.au ; Trang nhà: www.phapquang.com.au
               ------------------------------ ------------------------------ ------------------------------ ------------------------------
                                                                            PHẬT LỊCH 2560, Brisbane ngày 20 tháng 10 năm 2016
 
Cầu Nguyện và Cứu Trợ
Bão Lụt Miền Trung tháng 10-2016
 
 
Kính gởi toàn thể quý Đồng hương Phật tử Thân hữu xa gần,
 
Hơn một tuần lễ giữa tháng 10-2016, theo dõi tin tức qua hệ mạng toàn cầu, báo chí, video, hình ảnh,... hầu hết chúng ta đều biết các tỉnh Miền Trung lại bị bão lụt hoành hành rất lớn, gây tử vong, thương vong, sự tàn phá và thiệt hại nặng nề mà người dân Miền Trung gánh chịu.
 
Tính đến nay: Con số người bị chết đã vớt được thi thể khá nhiều: Quảng Bình 42; Hà Tĩnh 12; Nghệ An 5; Quảng Trị 3; Huế 2. Số người bị mất tích vẫn trong vòng báo động kiểm chứng. Con số thương vong hơn 100 người. 5 tỉnh Miền Trung chìm trong biển nước, hơn 100 ngàn ngôi nhà nước ngập lên tới mái tới nóc, ngay cả trong phố thị nước dâng cao lênh láng mênh mông, đường lộ đường hỏa xa cũng bị nước lũ cuốn xoáy sụp đổ hư hại. Mọi cơ sở hạ tầng đều bị hư hỏng, mùa màng sạch trắng, gia súc tiêu điều.
 
Người dân Miền Trung đã khổ đã nghèo, nay lại càng nghèo càng khổ hơn. Cuộc sống Miền Trung  đã gian nan cơ cực, nay lại càng cơ cực gian nan hơn. Trắng nhà trắng cửa khô ruộng cháy đồng, nay lại càng thống nỗi điêu linh giữa cảnh màn trời chiếu đất.
 
Không người Việt Nam nào mà không từng nghe: "Miền Trung khổ lắm ai ơi, Mùa đông thiếu áo hè thời thiếu ăn,..."; "Trời hành cơn lụt mỗi năm"; "Thương về Miền Trung"; "Bão lụt Miền Trung"; "Cứu trợ Miền Trung". Lại có thơ rằng: "Ngẫm về Khúc ruột Miền Trung, Vùng đất kỳ lạ của cùng quê hương, Dân tình sống thật dễ thương, Tài ba cũng lắm tai ương cũng nhiều".
 
Chùa Pháp Quang nhất tâm cầu nguyện, chân thành kêu gọi tấm lòng chia sẻ đóng góp cứu trợ, được tới đâu quý tới đó để góp cùng Phật Giáo Úc Châu, Hoa Kỳ, Âu Châu, Gia Nã Đại, hỗ trợ 4 Tổng Vụ Từ Thiện Xã Hội của 4 Giáo Hội Hải Ngoại sẽ phối hợp tổ chức cứu trợ đến nơi đến chốn cho đồng bào nạn nhân bão lụt năm nay.
 
Mọi đóng góp cứu trợ xin gởi đến Chùa Pháp Quang, 12 Freeman Rd, Durack, QLD 4077;  hay chuyển thẳng vào ngân hàng Commonwealth; Tên Account: Quy Tu Thien CPQ ; Số Account: 064144 - 10152074.
 
Nhất tâm cầu nguyện, thiết tha kêu gọi và chân thành tri ân cảm tạ tất cả quý vị.  
 
Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quán Thế Âm Bồ Tát Ma Ha Tát
 
Tỳ Kheo Thích Nhật Tân - Trụ trì Chùa Pháp Quang


lu lut mien trung
11 bài viết về Bão Lụt Miền Trung


Mặc Giang

 

01.Khúc ruột Miền Trung

02.Thương lấy Miền Trung

03.Bao giờ thoát khổ hỡ em ?

04.Miền Trung, tôi thấy rồi em

05.Thương về Miền Trung

06.Lại Thương về Miền Trung

07.Thương Người Miền Trung

08.Bão lụt thảm thương

09.Máu chảy về tim, rung lòng nhân thế

10.Quê Hương máu chảy ruột mềm

11.Hỡi hai mùa mưa nắng

 

 

Khúc ruột Miền Trung

 

Ngẫm về khúc ruột Miền Trung
Vùng đất kỳ lạ của cùng quê hương
Dân tình sống thật dễ thương
Tài ba cũng lắm, tai ương cũng nhiều
Địa linh nhân kiệt tuyệt siêu
Anh hùng liệt nữ mực điều viết son
Gương cao vắt đỉnh Trường Sơn
Thâm sâu in bóng rợn hồn Biển Đông
Nhưng sao nghiệt ngã chất chồng
Dân sinh thống khổ gánh gồng nhiễu nhương
Nắng thời, đất nẻ ra mương
Mưa thời, lũ lụt vô phương chịu trời
Nước dâng ăm ắp núi đồi
Đâu đâu cũng nước mưa nhồi biển dâng
Phố phường nước xoáy cao tầng
Miền quê ngập mái phong trần đảo điên
Nhà trôi cây đổ ngửa nghiêng
Mùa màng cuốn sạch gạo tiền ra tro
Nghèo trơ túi mốc ra mo
Đói trơ túi mốc tóc tơ ra mành
Khổ đau, thấu tận trời xanh
Tang thương, thấu tận đoạn đành tâm can
Nắng thời, đổ lửa chói chan
Mưa thời, lũ lụt ngập tràn thế ni
Miền Trung ơi hỡi còn gì
Mỗi năm như thế, răn ri chi hè
Nắng thời, khô héo tiếng ve
Mưa thời, dai đẳng dầm dề đổ mưa
Bão giông nước cuốn gió lùa
Núi sa, đất lở, nát bừa nhiêu khê
Miền Trung khúc ruột thắt se
Câu ca não nuột, câu vè thê lương
Miền Trung khúc ruột quê hương
Ai nghe cơ cảm, ai thương cơ cùng
Núi cao đồi thẳm chập chùng
Đèo heo hút gió lạnh lùng lao lung
Thương thay Khúc Ruột Miền Trung!!!

Tháng 11 – 2010
TNT Mặc Giang

 

 

Thương lấy Miền Trung

Viết thêm 1 bài cho cảnh lũ lụt  

đang hoành hành và tàn phá hơn mười mấy tỉnh Miền Trung.

Mặc Giang

 

Lụt, đang hoành hành Thanh Hóa !

Lụt, đang càn quét Nghệ An !

Lụt, đang tàn phá Ninh Bình !

Lụt, đâu có tha Hà Tĩnh !

Còn Quảng Bình, cũng ngập tràn, chấn động !

Còn Quảng Trị, cũng nghiêng ngửa, điêu linh !

Quảng Nam - Đà Nẵng, hứng chịu cực hình !

Thừa Thiên - Huế, lặn chìm trong biển nước !

Tỉnh Quảng Ngãi, tơi bời chất ngất !

Tỉnh Bình Định, ập phủ tan hoang !

Tỉnh Phú Yên, hớt hãi kinh hoàng !

Nha Trang – Khánh Hòa, còn gì là thùy dương cát trắng !!!

Ôi, vùng đất Miền Trung nhỏ hẹp, người đông

Khi nắng, thì nắng như đổ lửa

Ôi, vùng đất Miền Trung hứng biển, đỡ núi

Khi mưa, thì mưa dập gió vùi

Làm tiêu điều quê nghèo chơn chất của tôi ơi

Lòng quặn thắt, nơi chôn nhau cắt rốn

Đâu cần đánh dấu, là trận lụt lịch sử

Đâu cần đánh dấu, là trận lụt lớn nhất của mấy mươi năm

Có năm nào, người dân tôi, không chùn xuống nặng oằn

Núi còn lở !

Đèo còn nghiêng !

Đất còn sạt !

Đá còn quay !

Đường còn trụt !

Thành còn lay !

Nói chi đến :

Cửa nhà !

Miếng cơm !

Manh áo !

Ân có nặng, mới càng thêm áo não

Nghĩa có sâu, mới càng thấm niềm đau

Người vô can, cũng chia sẻ một bầu

Huống chi, nói đến chữ đồng bào ruột thịt

Xin cảm ơn ai, dẫu, “lòng có nhiều nhưng của ít”

Xin cảm ơn ai, dẫu, “lá rách làm khổ lá lành”

Qua từng cơn

Người dân tôi ngó quanh :

Ngậm đắng !

Nuốt cay !

Ôm đầu !

Bó gối !

Hỡi thiên địa, nếu có bạo tàn thì ùn ùn bão thổi

Hỡi trời đất, nếu có nhẫn tâm thì chấn động càn khôn

Làm cho một trận tan tành, vẫn còn hơn

Chứ năm từng năm, đừng đáo lui đáo tới

Thà chấp nhận một phen, rồi tô bồi, chống đỡ

Thà hứng chịu một trận, rồi vá đắp, dựng xây

Chứ chưa kịp ngóc đầu, ngồi dậy, đứng lên

Lại ập phủ, cư không an, lấy gì mà lạc nghiệp

Dân Miền Trung cay đắng, lại chồng thêm oan nghiệt

Dẫm đất ngó ông trời, sao ông nhẫn quá tay

Ở trên cao, sao ông không thấy nỗi này

Tận chốn thiên đình, chẳng lẽ ăn không ngồi rồi

Nổi tánh thiên lôi, bày những trò hành hạ

Người dân Miền Trung ơi !

Hỡi thời thế, thế thời là thế

Nhưng một lòng một dạ trung kiên

Dù cho nghiệt ngã, oan khiên

Tương thân tương ái, hậu tiền có nhau

Dù cho bạc hếu mái đầu

Nhìn ngang xẻ dọc, cơ cầu chi ai

Dù cho ập phủ thiên tai

Nghĩa nhân đức trọng hoa cài Miền Trung.

 

Bao giờ thoát khổ hỡ em !

Viết để chia sẻ những mảnh đời bất hạnh,

đã nghèo khổ lại còn hạn hán từng năm

và lũ lụt mỗi năm, lại đang ập phủ não nề !

Mặc Giang

 

Cái nghèo khổ, thì làm sao no lưng ấm cật ?

Cái cơ cùng, thì làm sao thoát khỏi mốc meo ?

Ôi những tiếng eo kèo

Ngất đồi cao gió hú

Cái khổ nghèo, vốn đã mang từ thuở

Mới sinh ra, vừa mở mắt chào đời

Đến lớn lên, dù vài chục, mấy mươi

Càng gồng gánh, càng chất chồng nặng trĩu

Bởi cha mẹ tôi, cũng đã từng nghèo khổ

Một mái nhà tranh, chừa lỗ ngó ông trời

Cơm hẩm độn khoai, từng bữa thở hết hơi

Đồng cạn đồng sâu, đất cằn phơi sỏi đá

Cả cuộc đời tôi, cũng chạy bương tơi tả

Suốt mấy mươi năm, cũng vật lộn muôn bề

Nhưng không làm sao thoát nổi cảnh ê chề

Lại còn vợ chồng, và một đàn con nheo nhóc

Nói rằng khóc, thật sự, tôi đâu còn nước mắt

Nó đã khô trong dãi nắng mưa dầu

Nó đã chìm trong cạn đáy thâm sâu

Đày lao nhọc, tấm thân tôi tàn tạ

Lưng còng xuống, đeo trầm kha vất vả

Chân khẳng khiu, lội sỏi đá chông gai

Đầu bạc phơ phủ một mái hoa cài

Dáng ủ rũ, xác xơ bồng tóc trắng

Mùa hạn hán, da thẫm màu, đỡ nắng

Mùa lũ lụt, thân còm cõi, chống mưa

Nhà trống trơn, không của cải dư thừa

Lửa hết cháy, nước hết trôi một cái gì được nữa

Tôi dốt nát, trường làng ê a ba chữ

Các con tôi, chưa qua khỏi tiểu học gần nhà

Mỗi khi nghe học phí, sách vở, lòng dạ xót xa

Thì làm sao bò lên, mà gọi là trình độ

Mảnh ruộng với khu vườn, chỉ một khoanh, bó rọ

Con cái kết phu thê, chia cái gì mà chia

Nên cũng như tôi, bương chải đủ thứ nghề

Nhưng cuộc sống vắt đèo heo hút gió

Ôi thân phận, cái nghèo đeo cái khổ

Ôi cô cùng, cái khó bó cái khôn

Em ao ước, sao cho được khá hơn

Nhưng số không, biết làm sao mà em ao ước ???

 

Miền Trung, tôi thấy rồi em!

Viết để thương các Tỉnh Miền Trung

bị bão lụt tàn phá triền miền.

Mặc Giang

 

Tôi thấy rồi em

Nước tràn bờ lênh láng

Tôi nghe rồi em

Cả biển nước mênh mông

Nước nuốt mất ruộng đồng

Nước cuốn trôi phố thị

Kia, người mẹ, tay bồng tay bế

Nọ, cụ già, túi rách đeo vai

Đó, con thơ, nước mắt lăn dài

Đây, vợ hiền, khóc chồng tang trắng

Đeo một mớ bùi nhùi, di tản lên nơi cao, ngậm đắng

Mang một mớ tạp nham, bỏ của cải thoát thân, nuốt cay

Khốn cùng, đã trắng hai tay

Lại càng tay trắng, đọa đày trầm kha

Vách phên, tạm gọi là nhà

Cuốn trôi sạch bách, cửa nhà còn chi

Gia tài, cơm gạo hẩm thiu

Quăng vào biển nước, tiêu điều xác xơ

Chút cứu trợ, dăm ba gói mì, với vài “lon”, húp cháo

Chút lòng vàng, tiếng an tiếng ủi, riêng thân phận đói nghèo

Từ nay, mang cả mốc meo

Tay gồng tay gánh leo trèo sơn khê

Để nghe, cạn nỗi ê chề

Một đời gian khổ, bốn bề bủa giăng

Không còn cái uống cái ăn

Lấy đâu, mà để học hành, hỡ con

Hàng rong, mua bán cõi còm

Nghèo nàn xơ xác, ai thèm ngó đâu

Cuộc đời, khốn khó ngập đầu

Dại khôn – khôn dại, xỏ xâu mang về

Dân nhà quê, vốn đã quê mùa từ nhỏ

Ít học hành, vốn không biết nói biết năn

Nên lấm la lấm lét, sợ người ta cười, biết răng

Làm, biết làm mô tê, sợ người ta chê, khổ rứa

Cả nhà, ủm thủm trong căn lều, không cửa

Gia đình, chật vật dưới vách lá, không cài

Bữa ăn, vợ chồng con cái ngồi che lại, lỡ con mắt của ai

Nhìn vào thấy, đã nhục nhằn, lại còn thêm xấu hổ

Trời ơi, cao lồng lộng, sao không thèm ngó

Đất ơi, rộng thênh thang, sao chẳng chỗ dung

Trên trần gian, đâu là chỗ khốn cùng

Hãy cứ thử đem ra mà so sánh

Tôi nghe rồi em,

Biết làm sao cơn ấm lạnh ???

Tôi nghe rồi em,

Biết làm sao nỗi cơ hàn

Vậy mà, hết hạn hán đến lũ lụt hàng năm

Ai có hiểu người dân quê thống khổ !!!

 

Thương Về Miền Trung

Thảm trạng cơn bão số 6 - XANGSANE - tàn phá 11 tỉnh Miền Trung

Cảm tác cấp thời lúc 5 giờ sáng 02-10-2006, sau một ngày theo dõi, liên lạc,

                             để kêu gọi cứu trợ * Mặc Giang

 

Quê hương Miền Trung ơi

Bão lụt tơi bời

Nhà tan, cửa nát, cây đổ, nước trôi

Bị chết, bị thương, khóc đứng, than ngồi

Khi hạn hán : cằn khô, nức nẻ, lõm lồi

Khi bão lụt : trào tuôn, ngửa nghiêng, cuốn xoáy

Trời đất hỡi, bạo tàn chi thế ấy

Dân mình ơi, khốn khổ chi thế ni

Lệ tràn, ngập mấy bờ mi

Nước tràn, ngập mấy đường đi nẻo về

Tang thương, cho nát nhiêu khê

Khổ đau, cho nát não nề đắng cay

Trắng tay, trắng cả hai tay

Khốn cùng, khốn cả đọa đày trần lao

Nước cứ thế, dâng cao

Mưa cứ thế, tuôn trào

Gió cứ thế, cuống cuồng thác loạn

Cơn bão lụt, 1999, vẫn còn khiếp đảm

Bảy năm sau, 2006, tái diễn kinh hoàng

Một tỉnh, hai tỉnh, chưa kịp thảng thốt, mất - còn

Hơn 10 tỉnh, chưa đầy một ngày, hoảng hốt

Đâu đâu, cũng chết chóc, bị thương, bi đát

Đâu đâu, cũng sụp đổ, sạt lở, nổi trôi

Lòng sông, hết chỗ, lên ngôi

Đường đi, hết chỗ, tịt ngòi

Trên kia, nước đổ núi đồi

Dưới này, trào tuôn ra biển

Tâm can, tím lòng, đay nghiến

Tâm tình, tím ngắt, tái da

Còn chi, mà nói la đà

Còn chi, mà nói mặn mà thùy dương

Còn chi, mà nói giá gương

Còn chăng, đoài đoạn, thảm thương ngút ngàn

Bão ! bão đổ bộ tơi bời Đà Nẵng Quảng Nam

Bão ! bão ập phủ tan nát Thừa Thiên xứ Huế

Bão ! băng ra Quảng Trị, Quảng Bình, Hà Tĩnh, Thanh - Nghệ

Bão ! ngược vào Quảng Ngãi, Bình Định,

cao nguyên Kon Tum, Gia Lai

Miền Trung ơi, nghiêng ngửa thiên tai

Dân mình ơi, khốn khổ dài dài

Xót lòng biết ngỏ cùng ai

Xót cơm xót áo, miệt mài lầm than

Xót xa, đỡ chút lòng vàng

Cam tâm, đỡ chút vô vàn đắng cay

Khi no khi đói, dang tay

Lá lành lá rách, tỏ bày cùng nhau

Miền Trung, cát trắng lên màu

Miền Trung, sỏi đá dãi dầu quê tôi

Miền Trung, núi đổ lưng đồi

Miền Trung, biển động, thôi rồi Miền Trung 

Miền Trung ơi hỡi Miền Trung !!!

 

Lại Thương Về Miền Trung

(bài này, Ns Tú Minh tại Hoa Kỳ tìm đọc trên báo, phổ nhạc đổi tựa đề Miền Trung quê tôi, và đã hát online trên Youtube, đài Truyền hình VN tại Hoa Kỳ,…)

Xót thương trận bão Ketsana xuất phát tháng 9-2009 năm nay, kéo qua tháng 10, tạo ra sóng gió dập vùi, lũ lụt tơi bời, gây chết chóc và đổ nát tan hoang khắp các tỉnh : Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế, Quảng Nam, Đà Nẵng, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên, Kon Tum, Đắc Lắc, Đà Lạt của Miền Trung & Cao Nguyên VN. Và sẽ còn tiếp tục dai dẳng dầm dề với mùa mưa Miền Trung.

Mặc Giang

 

Miền Trung ơi, thiên tai chi nhiều thế !

Hết hạn hán khô cằn

Đến bão lụt trào dâng

Người dân tôi đã tan nát phong trần

Lại gánh chịu khi trời long đất lở

Khi nắng, thì nắng như đổ lửa

Khi mưa, thì mưa như trời thủng mất chân mây

Để trút những bạo tàn, man dại, đọa đày

Xuống trên đầu trên cổ người dân Miền Trung cay đắng

Mỗi một năm lại đến

Còn gì là tay trắng !!!

Có năm ập vài lần

Còn gì là manh áo chén cơm !!!

Chan nước mắt ! Ngậm khổ đau ! Nuốt bồ hòn !

Manh chiếu rách, đắp ông trời. Trăng sao khóc gió !!!

Nước, như vỡ tận nguồn, nước tuôn, nước lũ

Gió, như nộ xung thiên, gió vập, gió vùi

Sóng, như động thủy cung, sóng phủ, sóng quay

Phá xơ xác đất Miền Trung nghiệt ngã

Lúa, ngã gục trên đầu xanh lá mạ

Mộng, thúi tàn khi hạt giống chưa ươm

Mái nhà tranh, xéo gió, rách tươm

Dân quê nghèo, khóc khô nước mắt

Nhiều khi, cũng muốn cắt lìa : nơi chôn nhau cắt rốn

Nhiều khi, cũng muốn đành đoạn : xa mồ mả ông cha

Nhưng đi đâu, thiệt tình, áo quần, chỉ mấy mảnh dính da

Nói đừng cười, chứ bạc với tiền, không một xu dính túi

Tủi, còn gì để mà buồn tủi

Đau, còn gì để mà buồn đau

Khố rách, đã từ khi mới sinh ra, mở mắt chào đời

Mo cau, đã từ khi mủng dừa sứt mẻ, vét lu, húp nước

Tiết tháo, cúi đỡ cõi còm, thui chột

Hào khí, lom khom xơ xác, khô gầy

Chai sần mấy lớp, đeo tay

Khẳng khiu mấy lớp, đọa đày bước chân

Đầu trần, chống chõi phong trần

Thân trần háp nắng, héo dần tấm thân

Sương sa, lạnh buốt cơ bần

Gió táp, se thắt mấy lần thịt thau

Khổ đau, chồng chất mái đầu

Bù xù tóc trắng, rầu rầu bụi bay

Trắng tay, trắng cả hai tay

Xoa qua bóp lại, không ngày nào nguôi

Miền Trung, quê của tôi ơi

Gian truân đầy ắp, ai người biết không ???

Vậy mà :

Mỗi một năm, thiên tai chi rứa

Mỗi một năm, nghiệt ngã chi ri

Còn chi, mà nói mô tê

Còn chi, mà nói răng ri, nữa hè

Chén cơm manh áo, ai nghe

Chiếu mền tơi tả, sao che đất trời 

Miền Trung, ơi hỡi quê tôi

Hòa trong nước mắt, khóc cười Miền Trung !!!

 

Thương người Miền Trung

Bão số 9, tử vong hơn 200 người, tàn phá hơn 10 Tỉnh

Bão số 10, tràn ra phía Bắc, đe dọa phía Nam

Bão số 11, mới một ngày 4-11-09, giết chết gần 100 người chỉ riêng Phú Yên, Bình Định, Nha Trang. Còn nhiều Tỉnh nữa thì sao ?

Biết nói gì cho Miền Trung và chia sẻ gì cho Miền Trung ?

 

Nhìn quê hương thiên tai đang ập phủ

Bão lụt gì mà bão lụt triền miên

Nước trào dâng, bão xoáy tốc liền liền

Dân mình ơi, biết làm sao chịu nổi

Tiếng nước cuốn, nước trôi, kêu la ơi ới

Tiếng nhà sập, mái tung, hớt hãi thất thanh

Mắt Mẹ già bổng tuôn chảy thật nhanh

Đứa con nhỏ nước xoáy chìm biến mất

Trời ơi là trời

Đất ơi là đất

Sao không giết mẹ già mà lại giết con thơ

Lụt năm ngoái đã cướp đi một đứa

Tâm hồn muốn dại khờ

Lụt năm nay, lại cướp thêm đứa nữa

Tấm lòng xé nát tan, còn gì mà than thở

Nước, nước ùn ùn như thác đổ

Bão, bão co giật như điên cuồng

Mẹ sống làm gì, con ơi là con

Phải chi có thang, leo lên hỏi ông trời cho ra lẽ

Ổng ngậm câm, gầm gừ, ngạo nghễ

Chẳng nói chẳng rằng

Đánh sấm đánh sét chớp lòe

Mây đen sì, mây vần vũ phát ghê

Mưa trút nước, trút ào ào phát sợ

Trâu bò chìm nghỉm, nói chi đến nghé

Gà vịt nổi trôi, nói chi gia cầm

Làm đất trời mà đày đọa quá thâm

Miền Trung ơi, phải từng cơn gánh chịu

Lúa ngô ngâm mộng chết thúi

Hoa màu rủ mục chết bông

Mì, lang trôi nổi phập phồng

Áo, quần cuốn phăng đây đó

Rồi bàn, rồi ghế

Nào chảo, nào xoong

Vụn vỡ mái tôn

Dập vùi mái lá

Tất cả tơi tả

Tất cả lở bồi

Mền rách đắp trời

Trăng sao đắp chiếu

Đã biết cảnh màn trời chiếu đất thưở sinh ra

Cho đến nay, cũng không cửa không nhà

Sống ủm thủm như cái chuồng mỗi lần vá lại

Biển dâu mấy bãi

Nát cõi tang thương

Đời tôi mấy nẻo

Nát cảnh đoạn trường

Miền Trung ơi Miền Trung

Ôi, thùy dương cát trắng

Đất thì đất đá, khô cằn mùa nắng

Bùn thì quến bùn, nhầy nhụa mùa mưa

Miền Trung ơi, khổ quá biết chưa

Đổ tâm lực, nhũn tàn gai góc

Ai nhớ Miền Trung, đèo cao núi dốc

Ai thương Miền Trung, vũng chéo lưng đồi

Đó là vùng đất quê tôi

Từng năm lũ lụt tơi bời tang thương

Của miền cát trắng thùy dương

Miếng cơm manh áo đoạn trường đắp xây

Hèn chi, « Hoành Sơn nhất đái »

Hèn chi, « Vạn đại dung thân »

Trần thân, cho biết thân trần

Bồ hòn cho biết, lựa lần mô tê

Lại còn răn, rứa nữa hè

Hò khoan đứt nhịp, sao nghe nức lòng

Hèn chi, thế núi đỡ sông

Hải Vân chất ngất, Cù Mông nghiêng đồi

Khi cao, cao vút lưng trời

Khi sâu, sâu thẳm mịt mờ bụi bay

Miền Trung sỏi đá khô cày

Gừng cay muối mặn mới hay nỗi niềm

Dù cho bão lụt triền miên

Dù sao đi nữa cũng miền quê tôi

Khổ đau, mới quý nụ cười

Đọa đày, mới biết thương người Miền Trung.

 

Tháng 11 – 2009

Mặc Giang

macgiang@y7mail.com

 

Bão Lụt Thảm Thương !

 Tháng 03 - 2004. 

 

Mây đen dày đặc

Sấm sét vang rền

Trời long đất lở

Mưa ơi là mưa !!!

Mưa như trút nước

Mưa như vỡ bờ

Mưa dầm mưa dề

Mưa vẫn còn mưa !!!

Bão lụt !

Nước ngập tràn trề

Nước tuôn lênh láng

Đâu đâu cũng nước

Biển nước mênh mông

Bão lụt !

Nước ngập đầy đồng

Đầy suối đầy sông

Đầy chồng lên núi

Đầy phủ lên hòn

Bão tố hoành hành trổi dậy

Cuồng phong quay lộn gầm vang

Như trút phẫn nộ bạo tàn

Từng cơn, từng cơn cuốn xoáy

Cụ già hụt hẫng, không kịp quay đầu để ngoáy

Trẻ thơ chúi mũi, không kịp cất tiếng để la

Những người thân chưa kịp tiếng : ối chà !

Biển nước đã bồng bềnh khép lại !

Súc vật, chết lền khênh man dại

Cửa nhà, đổ nghiêng ngửa nổi trôi

Cây cối, trốc lăn lóc trụt trồi

Người người, mắt lưng tròng đứng ngó !

Cùng di tản lên đồi cao tạm đó

Cùng dắt dìu nhau ủ rũ đợi chờ

Bão ơi ! Sao nỡ ơ hờ

Lụt ơi ! Sao nỡ bơ phờ nhân gian

Biết bao cay đắng phũ phàng

Gieo chi tan nát kinh hoàng thế ni !

Cửa nhà, của cải còn gì

Người sống đói khổ, người đi im lìm

Thôi rồi, đất trời dậy sóng !

Thôi rồi, lụt lội tả tơi !

Chỗ này cát đá lở bồi

Chỗ kia hang hóc lõm lồi

Đường sá, bờ đê phá vỡ

Bùn lầy đem lấp non cao

Mùa màng tiêu sạch hư hao

Trùng trùng biển nước lên ngôi

Khổ đau nhân thế, tơi bời trần gian

Bão chi cho lắm, phũ phùng

Lụt chi cho lắm biết làm sao đây

Con người giọt lệ đầy vơi

Ông mưa ông lụt làm trời hay sao

Ông đừng ở tận trên cao 

Làm mưa làm gió làm sao thì làm

Một trận bão hoành hành, cuồng phong quét sạch

Một trận lụt kinh hoàng, nước xoáy cuốn trôi

Mang ra biển cả trùng khơi

Chìm đáy biển ngàn đời gầm thét

Bao cặn bã không còn cơ nhồi nhét

Lại trồi lên nhô nhấp đẩy vô bờ

Cho tàn một nỗi xác xơ

Cho đau một nỗi bơ phờ khóc than

Đố ông xuống thử trần gian

Khổ cho mấy trận mới cam nỗi nầy

Ông nghe, cơ cảm đong đầy

Mưa sao vừa phải, chừa ngày khô khan

Sao cho mưa nắng bình an

Sao cho mưa nắng đôi đàng cân đo

Nhân gian vui sống đừng lo

Từ nay mưa nắng sao cho đẹp lòng

Con người luôn mãi cầu mong !!!

 

Máu Chảy Về Tim,

Rung Lòng Nhân Thế !

       Tháng 9 - 2004

 

Tôi nghe máu chảy ruột mềm

Tôi nghe máu chảy về tim

Rung động khắp cùng châu thể

Kiếp nhân sinh, không lẽ tạc thù chiếu lệ

Kiếp con người, không lẽ sống chết thì xong

Nhìn người đau, ta vẫn cứ dửng dưng

Nhìn người khổ, ta hững hờ vô cảm

Say quyền lực, đắp bạo tàn, nhũng lạm

Mị dân tình, be tham vọng, hư vinh

Ai chết mặc ai, miễn không đá động tới mình

Chiều rũ bóng, rừng già ru cỏ dại

Bờ lau lách, ao tù, reo ếch nhái

Đồng ruộng hoang, đầm lạch, gọi ễnh ương

Tiếng thạch sùng chắt lưỡi, tiếc đêm trường

Trong ngõ tối, “dế mèn phiêu lưu ký”

Vạn vật gườm nhau, tha hồ đố kỵ

Không lẽ con người, chui rúc ốc đảo hoang

Bóng thời gian, sỏi đá cũng bào mòn

Tình nhân thế, ngàn cân treo sợi tóc

Phớt nhân ảnh, leo đồi cao ì ạch

Phẫn tình người, lao hố thẳm, vùi sâu

Góp rong rêu vụn vỡ, bạc mái đầu

Nhồi trái tim đã sần sùi chai đá

Tiếng thương yêu con người sao xa lạ

Những trắc ẩn chân tình, không động mối từ tâm

Kén đã giăng tơ, xa xót những tơ tằm

Nghe nhịp thở con tim, ta khẽ gọi

Người và ta, có nghe lòng người rã rượi

Ta và người, đừng đày ải người ơi

Mỗi chúng ta, khi có mặt trong đời

Biết bao nhiêu tiếng cười trong tiếng khóc

Vì con người, nếu ta còn nước mắt

Vì nhân sinh, nếu ta còn chút tư lương

Nước mắt kia xin nối lại tình thương

Máu chảy về tim, rung lòng nhân thế !!!

 

Quê hương, máu chảy ruột mềm

                  Tháng 6  - 2005

 

Năm trước năm sau lũ lụt xoay vần

Đau xót vô ngần xin cứu người ơi

Ba miền đất nước quê tôi

Tang thương, đổ nát, đứng ngồi sao yên

Nghe trong máu chảy ruột mềm

Ngửa tay mời gọi lạc quyên cứu người

Tiếng khóc thay tiếng cười !

Niềm đau thay nước mắt !

Tan hoang rồi đổ nát !

Xơ xác rồi điêu tàn !

Trời đất phũ phàng

Gây chi nông nỗi

Hết hạn hán thì cuồng phong bão thổi

Hết khô cạn thì lũ lụt tơi bời

Nước xấp xỉ lưng đồi

Tràn mênh mông lênh láng

Cửa nhà, cây cối, đồ đạc, nổi trôi tản mạn

Người lớn, trẻ con, chồng vợ, gồng gánh kêu la

Đắng cay ! Còn để xót xa !

Bão lụt cuốn hết, chẳng tha thứ gì

Đau thương ! Còn để sầu bi !

Bão lụt cuốn hết, chẳng chi chối từ

Vậy mà từng năm, từng năm, tái diễn thế ư

Người dân tôi làm sao sống nổi ???

Bắc Nam Trung, đồng lên tiếng gọi

Người ơi người, cứu khổ người ơi

Tơi bời ! Đổ nát ! Tơi bời !

Đắng cay ! Nước mắt ! Cuộc đời đắng cay !

Trắng tay ! Còn trắng đôi tay !

Nhà tan ! Cửa nát ! Nỗi này sao cam !

Gian truân lại trổ thêm chàm

Khổ đau lại chồng thêm sắc

Người dân ba miền thắt ngặt

Hỡi ơi ! Còn đến bao giờ

Nước dâng, tràn ngập, vô bờ

Ngấp nghé vùng cao, vùng thấp

Nước xoáy, cuốn trôi, vùi dập

Miền quê cho tới thị thành

Này em, này chị, này anh

Ngửa tay mời gọi, sao đành, sao cam

Ngửa tay, xin tấm lòng vàng

Đan tâm xin cứu phũ phàng quê hương

Người người mở cửa tình thương

Ruột mềm máu chảy, lo lường, biết sao

Đời còn bước thấp bước cao

Nay này mai nọ, nỡ nào người ơi

Cùng nhau cứu giúp cuộc đời

Cùng nhau hàn gắn tơi bời tang thương

Cùng nhau tiếng nói quê hương

Ba miền đất nước, cùng vương nặng tình

Xin cho hết những điêu linh 

Xin cho hết khổ quê mình bình an

Quê hương, tình tự cưu mang

Ngửa tay mời gọi lòng vàng, người ơi !!!

 

Hỡi Hai Mùa Mưa Nắng !

                 Tháng 12-2004

 

Mưa chi lắm cho mưa rơi xơ xác

Nắng chi nhiều cho nắng đổ điêu tàn

Sao không hòa cho mưa nắng bình an

Hỡi trời đất đọa đày chi nông nỗi

 

Mưa nữa đó, mưa cuồng phong bão thổi

Mưa dầm dề, mưa nước đổ mênh mông

Những vùng cao đã biến mất thành sông

Cho tất cả ngập chìm trong biển nước

 

Mưa nữa đó, mưa ngày đêm, lũ lượt

Nước cuốn trôi còn gì xoáy nữa đâu

Cho dầu dai lại đau khổ dãi dầu

Nước lại trút như nước bè nước lũ

 

Rồi đến nắng, nắng bạo tàn, giận dữ

Đốt xanh tươi, đốt cây cỏ cháy khô

Đốt ruộng nương, đốt sông rạch, ao hồ

Đốt cho cháy những cội cằn, nứt nẻ

 

Nắng nữa đó, nắng kinh hoàng, đổ lửa

Nắng cho thiêu đốt, bốc khói, hà hơi

Nắng cho khô khan, cay nghiệt rã rời

Sao mưa nắng phũ phàng chi, thế nhĩ ! 

 

Mưa ơi mưa, xin mưa rơi ý vị

Nắng ơi nắng, xin nắng đổ hoen vàng

Xin thương cùng cuộc sống của nhân gian

Đừng quá quắt, bạo tàn, nghe mưa nắng

 

Mỗi một năm chỉ hai mùa mưa nắng

Mà năm nào cũng gieo rắc lầm than

Hết hạn hán thì lũ lụt kinh hoàng

Xin thử hỏi, trần gian sao sống nổi ???

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01/04/2024(Xem: 29871)
Phật giáo Việt Nam trong hai thế kỷ cận đại và hiện đại, xuất hiện một số nhân vật đạo hạnh cao vời, kỳ tài xuất chúng, có những cống hiến to lớn, dài lâu cho Đạo pháp và Dân tộc. Ngôn ngữ nhà Thiền xưng tụng những vị này là Bồ-tát, Đại sĩ, Thánh Tăng, hay Long Tượng, là những tôn danh chỉ được tìm thấy trong kinh điển, sử sách, trong lịch sử truyền miệng hoặc trên những bia đá ngàn năm nơi cổ tháp. Triết gia Phạm Công Thiện trong buổi ra mắt tác phẩm “Huyền Thoại Duy Ma Cật” của Hòa thượng Tuệ Sỹ tại thành phố Houston, tiểu bang Texas ngày 04 tháng 11 năm 2007, đã gọi tác giả là “bậc Long Tượng: Tuệ Sỹ” và diễn giải thêm, “Long Tượng là bậc Thầy của cả một dân tộc, nếu chưa muốn nói là bậc Thầy của thế giới.”
03/10/2024(Xem: 58)
Những lời vàng trong kinh điển chuyển sang PDF Luôn sống cùng, lớn lên theo mãi thời gian Từ sáng tinh mơ, ngồi chăm chú theo âm vang Những pháp thoại đến từ năm cũ hòa với hiện tại Lời động viên, giải đáp giúp nuôi dưỡng mãi Sống để hạnh phúc hay tồn tại, hãy tự tìm ra Làm sao cho những ý tưởng ác là gió thoảng qua, Tạo thêm nhiều điều thiện biến thành châu ngọc Con đường ấy chỉ phải là Nghe, Đọc Để rồi rưng rưng hai hàng giọt lệ tri ân
02/10/2024(Xem: 124)
Nguyễn Bá Chung cùng quê hương đại thi hào Nguyễn Trãi. Một sớm tinh mơ nào, vào cuối thu 1949, nhà thơ mở mắt chào đời nơi vùng quê Định Giàng, Đại Đức, cách chân núi Chí Linh, Hải Dương một đường chim bay. Khoảng giữa năm 1954, mới vừa 6 tuổi đã vội vã chạy theo cha mẹ di cư vào Sài Gòn. Bản chất thông minh, học hành quá xuất sắc, nên được Đại học Brandeis cấp học bổng du học tự túc Hoa Kỳ (1971) và sống định cư luôn bên Mỹ, từ đó cho đến bây giờ.
30/09/2024(Xem: 517)
Dưới cái nhìn trí tuệ trong thời đại mới. Người Phật Tử phải thể hiện được… Bát Chánh Đạo trong sự sống! Dùng pháp chăn trâu mang Đạo Phật vào đời Tư duy đa chiều theo khoa học sẽ rạng ngời (1) Bằng thể hiện phương thức phù hợp xã hội phát triển!
28/09/2024(Xem: 241)
Quán Âm đứng giữa trời thanh Tay bình tịnh thủy tay nhành liễu xanh Nhìn đời qua ánh mắt lành Bằng tâm Bồ Tát chúng sanh không rời. Mẹ ơi! Đứng từ bao giờ Người đời qua lại vui cười thản nhiên Biết đâu rằng khí linh thiêng Từ vô lượng kiếp hiện tiền nơi đây
27/09/2024(Xem: 395)
Phật Pháp là cứu cánh Với mỗi một chúng ta, Để sống thiện, hữu ích, Hạnh phúc và an hòa. Khi thấm nhuần Phật Pháp, Hiểu cái khổ chúng sinh, Ta sống có ý nghĩa, Với đời và với mình.
27/09/2024(Xem: 264)
Hôm nay con vào nghe Ni Sư Tâm Vân giảng Những Người Mẹ Vĩ Đại Sư nhắc Mẹ Tâm Thái Khi Sư qua bên Mỹ Để gieo mầm Phật Pháp Mẹ chia tay dặn Sư: Con gái yêu của Mẹ, con làm con của Mẹ Chỉ được mười mấy năm Duyên của Mẹ cùng con Bây giờ con ra đi Trên con đường của con,
25/09/2024(Xem: 234)
Đạo Phật ngày nay lắm nhiễu nhương Giới luật lỏng lẻo thiếu kỷ cương Lạm dụng phương tiện sai chánh pháp Khiến đạo vàng dở dở ương ương. Xuất gia không còn đúng lý nghĩa Thế gia, phiền não, tam giới gia Tục gia không còn xuất ra được Mong gì được tự tại an nhiên.
25/09/2024(Xem: 923)
Con vừa ghi lại buổi pháp thoại Thầy thuyết giảng về "Đại Sư Thiếu Khang, vị Tổ thứ 5 của Tịnh Độ Tông Trung Hoa", con kính gửi Thầy xem và chỉnh sửa thêm trước khi online. Con kính cám ơn Thầy cho phép con phiên tả, vì đây là cơ hội để con chú tâm để hiểu ít nhiều về Phật pháp thêm vào vốn liếng giáo lý quá ít ỏi của con. Bạch Thầy, con chợt nhận ra rằng, Thầy đã dùng phương tiện này để dẫn dắt con, thay vì như Tổ Thiếu Khang cho tiền để trẻ niệm A Di Đà, Thầy đã khéo léo bảo con tường thuật để cột tâm con vào một mối không đi lang thang như khi ngồi nghe giảng hay tụng kinh. Con kính tri ân Thầy.
24/09/2024(Xem: 627)
Muốn được phước phải có đức và ngược lại ! Đức trong đạo Phật gồm ngủ giới và thập thiện nên làm. Giá trị sống sẽ đổi thay theo thời gian Khi đã trang bị cho mình, những đức hạnh căn bản! Bao gồm sự nỗ lực, cần kiệm tinh thần trách nhiệm can đảm!
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com