Lý Vô Thường Giải Hoà Ganh Tỵ Giữa Hai Đoá Hoa Hồng
Tk. Thích Liễu Nguyên
Vào một mùa Xuân với thời tiết mát mẻ rất đẹp. Trong một vườn hoa, có muôn loài hoa đang kheo sắc dưới những tia nắng ấm áp ban mai. Trong số những loài hoa đó, có hai đoá hoa hồng tuyệt đẹp, nổi bất hơn cả. Nhưng trong hai đóa hoa hồng có một đoá hoa đến 100 cánh, đóa hoa còn lại chỉ có 99 cánh. Đóa hoa 100 cánh luôn kiêu hãnh vẻ đẹp của mình trước các loài hoa khác, đặc biệt là kiêu hãnh với đoá hoa hồng 99 cách cùng loài với mình. Đóa hoa 99 cách cũng đẹp không kém phần nhưng lại ghen tỵ vì kém thua một cách nên lòng luôn buồn tủi.
Hai đoá hoa hồng, kẻ đẹp hơn thì kiêu hãnh, kiêu ngạo, kẻ xấu hơn thì ghen tỵ, buồn tủi suốt. Thế rồi chợt hai hôm sau cũng dưới những tia nắng đẹp ban mai, đóa hồng 100 đột nhiên bị rụng mất hai cách trong đêm qua, nay chỉ còn lại 98 cách. Đóa hoa 99 cách thấy vậy liền cười, vui mừng chế nhạo vì nay đã đẹp hơn đóa hồng kia, thế rồi lại sanh ra kiêu ngạo. Đoá hoa còn lại 98 cách thì không còn kiêu hãnh nữa mà cảm thấy sợ hãi trước sự vô thường, tự nghĩ rằng, thêm vài ngày nữa chắc đến 1 cách cũng không còn.
Nỗi lo sợ đó đã xảy ra, tiếp 2 ngày hôm sau, khi cái nắng ban trưa nóng bức, khô rát, cả hai đóa hoa hồng, mỗi đóa đã rụng mất hết 50 cách, hai đóa hoa hồng đẹp để hôm trước nay nhìn rất tàn tạ dưới cái nắng chiều dần tàn, heo hắt, buồn bã…
Thế rồi cả hai đóa hoa hồng hình như đã cảm nhận sâu sắc về chân lý vô thường mà không ai còn dám sanh tâm kiêu ngạo hay ghen tỵ, buồn tủi nữa. Thế rồi sau 1 tuần cả hai đóa hoa hồng như biến mất vì đều bị rụng hết tất cả các cánh, chỉ còn lại 2 cái cuốn khô. Sau đó lại nhưng chỉ 99 cánh. Đóa hoa 100 cánh thì lại luôn kiêu hãnh, còn đóa hoa 99 cánh thì ghen tỵ buồn tủi.
Trong lúc hai đoá hoa đang kiêu ngạo, ghen tỵ...thì gặp một Vị Tỷ Kheo Trẻ đi ngang qua, dừng chân ngồi thiền hóng mát một lúc nghe vậy liền kể lại câu chuyện của 2 đoá hoa hồng trước đây cũng đã tương tự vậy và mới qua đời cách đây mấy hôm trước sự vô thường không ai tránh khỏi. Vị Tỷ Kheo cũng kể chuyện về bản thân cho 2 đoá hoa hồng kia nghe rằng: Khi cha mẹ sanh ra Vị Tỷ Kheo cũng có đủ 2 tay và 2 chân. Thế rồi một hôm, năm 30 tuổi không may bị tai nạn cụt mất 1 cánh tay phải. Trước sự mất mát đó Vị Tỷ Kheo Trẻ cũng rất buồn khổ. Về sau nhờ gặp được một Thiền Sư già đã giáo hoá. Ngài nói ta nay tuổi đã gần 80, răng rụng gần hết, mắt không thấy đường, tai cũng điếc, đêm đêm đau khắp thân thể, cảm nhận cái chết như sắp đến cận kề...nếu nói buồn thì chín tôi mới buồn chứ Thầy còn hạnh phúc hơn tôi rất nhiều.
Nhờ được bài pháp đó nên vị Tỷ Kheo Trẻ đã cảm nhận sâu sắc về chân lý vô thường, sắc không, không sắc mà không còn buồn khổ và bình tâm, bình thường trở lại. Sau khi nghe câu chuyện đó, 2 đoá hoa hồng chợt đầu cũng nữa tin nữa ngờ vào chân lý vô thường chứ chưa tin hẳn. Thế rồi bất chợt một đóa hoa bên cạnh bị rơi một cánh trước ngọn gió vô thường thì chúng mới tin hẳn vào chân lý vô thường. Kể từ đó không còn sanh lòng kiêu ngạo hay ghen tỵ nữa mà tươi cười, kheo sắc bình đẳng dưới nắng mai, và biết cái hạnh phúc thực tại lúc đang có.
Vị Tỷ Kheo Trẻ cũng chính là Tác Giả.
Gửi ý kiến của bạn