- Day 1: Đại Hội Tăng Già Thế Giới kỳ 11 tổ chức tại Auckland, Tân Tây Lan (thứ Bảy 2/3/2024)
- Day 2: Lễ Khai Mạc Đại Hội Tăng Già Thế Giới kỳ 11 tổ chức tại Quán Âm Sơn Đạo Tràng, Auckland, Tân Tây Lan (thứ Bảy 3/3/2024)
- Day 2: Hội Thảo tại Đại Hội Tăng Già Thế Giới kỳ 11 tổ chức tại Auckland, Tân Tây Lan (thứ Bảy 3/3/2024)
- Day 3: Hội Thảo tại Đại Hội Tăng Già Thế Giới kỳ 11 tổ chức tại Auckland, Tân Tây Lan (04/03/2024)
- Day 3: Lễ Bế Mạc Đại Hội Tăng Già Thế Giới kỳ 11 tổ chức tại Chùa Pháp Tựu, Auckland, Tân Tây Lan (04/03/2024)
- Day 4: Bổ sung 2 tân thành viên vào Ủy Ban Hoằng Pháp thuộc Hội Tăng Già Thế Giới tại Đại Hội kỳ 11 tổ chức tại Auckland, Tân Tây Lan (05/03/2024)
- Báo cáo kết quả Đại hội lần thứ 11 của Hội Đồng Tăng Già Phật giáo Thế Giới tổ chức tại Auckland, New Zealand
- Tuyên Bố Chung New Zealand của Đại hội lần thứ 11 của Hội Đồng Tăng Già Phật giáo Thế giới vào ngày 5 tháng 3 năm 2024
- 6_Một quan điểm Phật Giáo về việc Bảo Tồn và Giữ Gìn Môi Trường
- 7_Tầm quan trọng của “Trái tim tinh khiết” trong Xã Hội Ngày Nay
- 8_Hài hòa Sinh Thái, Sự Sống còn của Nhân loại và Sự Ổn định
- 09_Phục hồi Môi trường để tạo sự Sống Chung Hài Hòa
- 10_“Phục hồi môi trường để tạo sống chung hài hòa”
- 11_Phục Hồi và Sống Hài Hòa với Môi Trường Thiên Nhiên
Hài hòa Sinh Thái, Sự Sống còn của Nhân loại và
Sự Ổn định
(Ecological Harmony, The Existence of Mankind, and Sustainability)
Prajna, Chủ tịch Hiệp Hội Phật giáo Úc Châu
Nhân loại đã phát triển đến ngày nay cùng với khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, thông qua sự khôn khéo và trí tuệ con người đã thích nghi thành công, bắt đầu là tổ tiên chúng ta thích nghi với thiên nhiên, in dấu chân lên thời đại hiện nay và chúng ta hiểu cách sử dụng tài nguyên mà thiên nhiên đã ban cho chúng ta. Chúng ta sử dụng tài nguyên thiên nhiên một cách hữu hiệu và có năng suất, tìm tòi nghiên cứu, chế ra những sản phẩm công nghệ cao, hội nhập kỹ thuật cao nhằm phục vụ nhân loại, những sự phát triển này đã đạt đến vô số người và đưa nhân loại đến một cuộc sống hạnh phúc hơn. Điều này không thể đạt được không có sự hiểu biết về hình thái học (morphology), bao gồm việc hiểu là mọi thứ chúng ta dùng, như phi thuyền đưa ta vào không gian hay cái gì đó nhỏ như con chip điện tử trong điện thoại di động của chúng ta đều không tách rời khỏi vật chất, món quà của Tạo hóa ban cho chúng ta.
Vì lý do này chúng ta không ngừng đòi hỏi thiên nhiên, và khi môt nguồn năng lượng nào đó cạn kiệt chúng ta phải tìm một chất khác để thay thế, điều này cho thấy ngày nào nhân loại còn phát triển nhanh chóng như vậy chúng ta sẽ không bao giờ ngừng cướp bóc tài nguyên từ thiên nhiên.
Trong nền văn minh hiện đại chúng ta thực sự sống trong một thời kỳ rất mâu thuẫn. Thí dụ, có quá nhiều tài năng đã được rèn luyện nhưng không có chỗ đứng cho họ. Một thí dụ khác là tiền tài đến rất nhanh, sự liên lạc giữa con người với nhau rất thuận tiện và những kẻ gian có thể làm cho tiền trong thẻ ngân hàng của quý vị biến mất trong vài phút.
Trong nền văn minh tân tiến này chúng ta sống từng phút. Nhiều người chọn không tương tác với xã hội và sống như củ khoai nằm êm một chỗ. Lượng thông tin khổng lồ, nhịp sống nhanh, sự bối rối và căng thẳng cao độ do làm việc gây ra tổn thương cho thân thể và đầu óc con người ngày nay. Sự suy sụp lòng tin, thoái hóa đạo đức, trống rỗng tinh thần, và tâm lý bi quan đã trở nên những vấn đề xã hội chung. Từ sống sót trong thiên nhiên và sống trong rừng già và núi non, con người đã chinh phục thiên nhiên và thay thế rừng già bằng những cao ốc bằng thép.
Cứ tuần tự, chúng ta mất dịp thưởng thức không khí thơ mộng đầy tiếng chim hót và hoa thơm, chỉ còn nghe tiếng gầm của xe hơi và âm thanh của tiếng thở dồn dập và những bước chân vội vã. Đáng lý chúng ta đã được bao quanh bởi phong cảnh tươi đẹp, nhưng vì ham muốn chúng ta đã làm nô lệ cho những vật chất, từ đó chúng ta bị bao vây bởi bối rối, nông nổi, trầm cảm, lo lắng, khó chịu và các cảm xúc xấu khác, làm cho tâm chúng ta không lưc nào ngơi nghỉ hay sống ôn hòa. Có câu nói:” Tất cả được tâm con người tạo ra. Quý vị không biết mình tạo ra cái gì. Núi và sông không còn là những gì mà chúng hiện là ngày nay. Khi nào thì điều ác dừng lại?” Hôm nay chúng ta có duyên cùng nhau tụ họp, để bàn về đề tài chánh là
“ trở về thiên nhiên và chung sống hòa bình”. Chính xác là nêu lên những thiếu sót hiện nay để giúp cho các thế hệ tương lai. Tâm điểm của những gì nói trên dây thu gọn vào ba điểm:
( 1 ) Mọi thứ được tạo ra là quà tặng cho chúng ta, vì vậy chúng ta phải ngưng làm hư hỏng và tổn thương thiên nhiên.
( 2 ) Khi con người bước đi trong thành phố đầy những cao ốc bằng thép thì không còn nghi ngờ gì mọi thứ khó chịu và lo lắng sẽ xuất hiện. Ngược lại, nếu chúng ta sống trong một thiên nhiên đầy phong cảnh đẹp, sự yên tĩnh, bông hoa, cây cỏ, hoặc nếu con người chung sống hài hòa với thiên nhiên thì cuộc sống của chúng sẽ tràn đây sự thanh tịnh và cảm xúc vui vẻ.
( 3 ) Có thể nào con người lập được tịnh độ thật sự trên trái đất không?
Đời nhà Tống bên Trung Hoa, Thiền sư Wy Men Hui Kai viết một bài thơ Thiền như sau:
“Có hàng trăm bông hoa vào mùa Xuân, một mặt trăng vào mùa Thu, một cơn gió mát vào mùa hè và tuyết vào mùa đông. Nếu không có gì phải lo thì đó là mùa đẹp nhất trên thế giới.” Đây là bài thơ dạy ta thụ hưởng mọi thứ đã được tạo ra và có tinh thần thoải mái. Thật vậy, niềm vui ngọt ngào nhất trên thế gian này là niềm vui xưa nhất.
Tại đây, cầu thơ đầu tiên :” Có hàng trăm bông hoa vào mùa Xuân, và một mặt trăng vào mùa Thu " phản ảnh ba điểm mà tôi muốn nói:” Chúng ta phải bảo vệ thiên nhiên”, “Hãy tập sống đơn giản và ngưng phung phí”.
1. Bảo vệ thiên nhiên:
Có một châm ngôn Trung Hoa cổ xưa “môi hở răng lạnh”. Câu này đến từ cuốn tự truyện “Năm thứ năm của Quận công Xi”. Ý nghĩa gốc dính liền với câu chuyện theo đó nước Jin mượn đường nước Yu để sang đánh nước Guo. Ý nghĩa theo thời gian truyền đến ngày nay. Môi hở răng lạnh bao hàm một sự tương quan chặt chẽ.
Thật vậy, chúng ta cần không gian để thở vì đâu có thể nói mình không cần thở. Chúng ta cũng cần ăn thực phẩm thiên nhiên bổ dưỡng, vì làm sao mà ăn liên tục thực phẩm ăn liền và có chất hóa học. Khi ốm đau chúng ta không thể cứ nhắm nằm hoài ở bệnh viện và dựa vào đủ thứ thuốc để chữa bệnh.
Con người ta ai cũng cần thở, nếu chúng ta không bảo vệ thiên nhiên, tái tạo hệ sinh thái thì làm sao chúng ta có khí trời tươi mát mà thở. Làm sao chúng ta có thể ngắm trời xanh, bầu trời với muôn sao lấp lánh về đêm? Làm sao chúng ta có thể nói là những bông hoa mình trồng trông thật đẹp?
Do đó chúng ta cần bảo vệ thiên nhiên.Khi bảo vệ thiên nhiên chúng ta bơm chất bổ vào đời sống mình. Mặt khác nếu không khí, biển cả và bầu trời bị ô nhiễm, nếu thực phẩm chúng ta ăn được làm bằng các món bị ô nhiễm thì thật sự chúng ta ở trong “thế giới có năm vẩn đục.”
Trong Đạo Phật chúng ta có kinh A Di Đà, đây chính là “kinh hướng dẫn chúng ta bảo vệ môi trường”. Lý do vì kinh nói về chim, về năm gốc rễ, năm quyền lực, bảy điểm bồ đề và bát chánh đạo.” Điều này bao hàm việc môi trường rất tốt, mình cảm thấy chim chóc cũng sung sướng. Phật pháp ở khắp nơi và pháp làm cho con người được hạnh phúc. Nếu ta biết săn sóc môi trường, là ta biết bảo vệ chính cuộc sống của mình, lúc đó mọi vật sẽ sống chung hài hòa. Đó có phải là cõi “tịnh độ” mà Đức Phật đã nói không? Phật cũng dạy chúng ta nên giữ tâm trong sáng và niệm hồng danh Phật một ngày hay suốt bảy ngày. Thật sự Phật dạy chúng ta biết kiên nhẫn trong mọi việc mình làm và không bỏ ngang. Ngày làm việc vẫn là một ngày trong tuần và động cơ thúc đẩy phải lức nào cũng trong sạch. Vì vậy mọi thứ trong vũ trụ không thể nào có được trong một ngày hay một năm. Sự thật chúng ta phải săn sóc và yêu chúng và chiều chuộng chúng vào mọi lúc. Đức Phật cũng đã nói:” con người ta không thể nào không có gốc rễ tốt, ân huệ, đạo đức và nhân duyên để được sinh ra nơi đất lành”. Hiểu như vậy chúng ta cần có gốc rễ tốt, lớn ra thành rễ tốt thật lớn và có ý định về lâu vè dài “săn sóc môi trường” để rồi một ngày kia chúng ta có thể nói “trong miền đất lành này hãy yên vui hoặc yên nghỉ”. Tôi sẽ không đi vào chi tiết về cách làm thế nào để bảo vệ thiên nhiên. Tôi tin rằng “môi trường thiên nhiên, các cơ quan y tế và an ninh ” của chúng ta có đủ sức để hướng dẫn chúng ta bảo tồn thiên nhiên.
Đừng 2. Đừng làm tổn hại thiên nhiên:
|
Trong Đạo Phật có những giới luật khắt khe, thí dụ nơi sống và nơi tu tập phải hài hòa với thiên nhiên, và chúng ta không được phá hủy cây cối và rừng. Lý do có nhiều sinh vật cũng cần một nơi để nghỉ ngơi, một nơi yên ổn để sống, chặt một cây to có thể làm cho biết bao con chim mất nhà và khu vườn nơi chúng vui chơi. Thêm vào đó, trong Đạo Phật Thiền các thày dạy về Thiền ưa sử dụng “các bài kinh thiên nhiên” để trêu chọc và lôi cuốn học viên . Thí dụ, có người hỏi Thày Zhao Zhou “Tổ tiên đến từ phương Tây nghĩa là gì?” Zhao Zhou nói “Có một cây thông đằng trước vườn”. Có một cây thông đằng trước vườn ! Điều tôi muốn nói là quý vị đã đi hàng ngàn dặm đến đây chỉ để hỏi tôi “Phật Thích Ca Mâu Ni đã nói gì?”. Quý vị không biết là Phật Thích Ca Mâu Ni giác ngộ dưới một gốc cây sao? Tôi có một cây thông trước cửa, hãy đi và thiền dưới gốc cây ấy đi. Triết lý: cây này thay đổi từ một hạt giống thành một cây to, nó cho thấy cuộc sống, nhân quả và tình trạng của mình. Để nhận thức và hiểu Pháp (Dharma), nói Pháp chưa đủ, chúng ta cần dùng trái tim để cảm nhận, để ý thức và hoà nhập với thiên nhiên. Đây chính là Thiền trong đó
ta hiện diện trong mọi Pháp và mọi Pháp hiện diện trong tim ta.
Kết luận:
Sự phức tạp của xã hội tân tiến đã làm con người mất đi không gian tự do để sống, và sống trong một môi trường phức tạp như vậy, những ảo tưởng và lo lắng đang lớn mạnh chưa từng thấy. Chúng ta tiếp tục làm việc không nghỉ ngơi, và cuối cùng mất đi sự khôn ngoan mà con người cần có. Do đó chúng ta có thật nhiều tiền nhưng chúng ta không mạnh khỏe, chúng ta có nhiều quyền lực nhưng chúng ta không hạnh phúc. Chúng ta chỉ sử dụng cuộc sống, quên mất những nền tảng của cuộc sống, quên mất rằng cuộc sống là một chuỗi ánh sáng liên tục, quên mất rằng cuộc sống chỉ là một trạm dừng giữa muôn vàn công tác, và lại còn quên mất cả cách thụ hưởng cuộc sống!
Có bao giờ chúng ta tự hỏi: còn được bao nhiêu gió mát? Còn được bao nhiêu nước? Còn được bao nhiêu rừng rậm? Còn được bao nhiêu thú rừng? Nếu chúng ta không dừng tàn phá thiên một cách vô trách nhiệm, một ngày kia chúng ta sẽ lãnh trọn những trừng phạt do các thảm họa mà chính bàn tay chúng ta tạo ra. Thật vậy, các dấu hiệu đầu tiên đã xuất hiện nơi đây, giờ đây là lúc cần cảnh giác.
Trong cả ngàn năm qua chúng ta đã theo đuổi tinh thần nghiệp và phụ thuộc lẫn nhau. Mọi người phải biết ơn thiên nhiên, nâng niu và săn sóc thiên nhiên, chỉ có bằng cách đó chúng ta mới hoàn toàn vui hưởng thiên nhiên và tìm thấy hạnh phúc trong đó.
Chơn Thanh Chu Bảo Cảnh chuyễn ngữ