Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Câu chuyện văn nghệ về bài ca vọng cổ Nước mắt chảy xuôi

11/04/201311:28(Xem: 4401)
Câu chuyện văn nghệ về bài ca vọng cổ Nước mắt chảy xuôi

Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2012

Câu chuyện văn nghệ về bài ca vọng cổ Nước mắt chảy xuôi

Dương Kinh Thành

Nguồn: Dương Kinh Thành




(download file MP3)

nuoc_mat

Khi người bạn thân của tôi đột ngột qua đời, để lại trần gian người vợ trẻ và một đứa con gái chưa dứt sữa. Người đàn bà này vẫn ở vậy nuôi con, dành hết mọi nguồn yêu thương cho đứa con gái duy nhất của hai người, như thể để bù đắp cho nó sự thiếu vắng người cha trên bước đường đời sắp tới.
Sự yêu thương ấy-một bà mẹ dành cho đứa con là lẽ hẳn nhiên. Cũng may mà khi ra đi vĩnh viễn, người chồng còn để lại một ít vốn liếng kha khá để bà tiếp tục kinh doanh, giữ vững nguồn thu nhập cho gia đình. Đứa con gái vì thế lớn lên trong tình yêu thương hết mực và tài vén khéo của người Mẹ thủy chung một dạ. Đó là một nguồn phước báo lớn.
Thế nhưng, đáng nói là sự yêu thương ấy của người Mẹ chỉ lặng lẽ độc hành trên con lộ mang tên Mẹ-Con. Phía bên kia, đứa con gái ngày một hiểu ra mình “đương nhiên” phải được thừa hưởng như thế. Cho đến một khi, người Mẹ thất bại trong việc kinh doanh, trở về công việc bếp núc cho đứa con gái an tâm đi học và thậm chí cưới chồng cho an bề gia thất, thì cái khổ đau của bà như bị nhân lên gấp bội phần trên con lộ độc hành ấy.
Rồi một ngày kia, sự đau khổ ấy bà mới chợt nhận ra khi nhìn lại tuổi đời chồng chất của mình mà sự yêu thương đứa con gái duy nhất này chỉ là nghĩa vụ không hơn không kém.
Bà tìm đến tôi giải bày nguồn cơn với hy vọng mong manh tiếng nói của tôi sẽ giúp đứa con gái bà bớt khinh bạc mình. Tôi vì nghĩa tình thâm giao không thể từ chối ý nguyện tưởng chừng quá giản đơn này, nhưng biết làm sao được khi mình chỉ giúp lời khuyên chứ không thể giúp chuyển nghiệp. Là Phật tử với nhau bà hiểu điều đó.
Khoảng một thời gian sau đó, sáng sớm tinh mơ bà tìm đến gõ cửa nhà tôi, tay run run đưa tờ báo Phụ Nữ mà đôi mắt đỏ hoe. Sau khi tôi hỏi thăm và trấn an, bà nói “Anh coi, sáng sớm nay đi chợ mua tờ báo này, có bài viết sao mà nó giống trường hợp của tui quá anh ơi, nên tui vội mang tới đưa cho anh coi nè”.
Bài báo ấy có tựa đề là “Nước Mắt Không Bao Giờ Chảy Ngược” của tác giả Thụy Vi. Chỉ có hơi khác là câu chuyện bài báo nói về người Mẹ có ba người con, hai anh trai và cô con gái út. Chính nhân vật đứa con gái út này mới giống đứa con gái của bà làm sao. Tờ báo ra ngày 25.5.1994.(xem ảnh minh họa của bài báo đính kèm)
Dù tư tưởng chung của bài báo, phần lớn quy kết vào tình yêu thương con sai lầm của người Mẹ , nhưng trên hết vẫn không xa rời bức tranh lung linh về tình mẹ mà cha ông ta xưa đã phải thốt lên : “Nước Mắt Chảy Xuôi”.
Năm 1995 tôi đem câu chuyện và bài báo đến gặp Thượng Tọa Đồng Bổn và nghệ sĩ Út Bạch Lan –lúc này đang là chủ nhiệm Câu lạc Bộ Cải Lương-Cổ Nhạc Phật Giáo TP/HCM. Thượng Tọa gợi ý nên viết thành bài hát để phổ biến rộng rãi. Nghệ sĩ Út Bạch Lan hứa sẽ thể hiện bài hát một cách tốt nhất .
Do nhiều nghịch duyên, mãi đến năm 2006, bài hát mới được chính thức thu âm và nằm trong album Mênh Mông Trời Biển do Đạo Phật Ngày Nay phát hành.(Đính kèm audio).
Nhân dịp mùa Vu Lan Báo Hiếu, xin được chia sẻ tác phẩm này đến chư Tôn Đức Tăng Ni và Phật tử gần xa, để một lần nữa chiêm nghiệm về tình Mẹ tuyệt vời của muôn thuở.

Dương Kinh Thành



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
30/07/2014(Xem: 11477)
Hoài Vọng Mẫu Thân (thơ) Trần Trọng Khoái, Trần Kim Quế
30/07/2014(Xem: 11324)
Hiếu Niệm (thơ) của Trần Trọng Khoái
30/07/2014(Xem: 13618)
Ân Đức Sanh Thành (thơ) của Lão Thi Sĩ Trần Trọng Khoái
29/07/2014(Xem: 6056)
Cũng như có những trang kinh đức Phật chỉ dạy phương pháp báo đáp ân đức sâu dày đối với song thân một cách thiết thực nhất. Có nghĩa là đức Phật đã chỉ bày cách báo ân chơn chánh, hợp đạo lý, có lợi ích trong hiện đời và mai sau.
29/07/2014(Xem: 4813)
Lòng mẹ bao la như biển Thái bình dạt dào, Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào … Giữa khuya, âm thanh trầm bổng, sâu lắng ngọt ngào của một giọng hát nữ vang lên rồi vọng vào chốn thiền môn tĩnh lặng như xoáy vào tim. Con giật mình tỉnh giấc bàng hoàng nhớ Mẹ da diết. Nỗi nhớ làm con hạnh phúc, khiến con nhận ra tình mẫu tử thiêng liêng vẫn tồn tại giữa Mẹ và con. Vậy mà cả một thời gian dài, cả một đoạn đường đời, tình cảm ấy đã bị những oán hận, buồn tủi và sự vô cảm, vô tình làm con quên lãng, làm con không thể nhận ra được tình cảm của Mẹ cũng như nỗi đau day dứt của Mẹ. Giờ thì con đã hiểu nên biết nhớ biết thương khi tiếng hát về Mẹ vọng lên giữa đêm trường.
29/07/2014(Xem: 7276)
Hiếu thảo là truyền thống đạo đức quý báu của người Việt Nam nói riêng và người Á Đông nói chung . Chữ hiếu trong dân gian Việt Nam Người Việt Nam khi nói đến chữ Hiếu, liền nghĩ đến việc “thờ cha, kính mẹ”, như bài ca dao vở lòng mà ai cũng thuộc: “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha, cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”; hoặc trong Quốc văn Giáo khoa thư ngày trước:
29/07/2014(Xem: 8552)
Siêng năng cần mẫn nhọc nhằn Công ơn Cha Mẹ vĩnh hằng cao sâu Đẹp thay chín chữ Cù lao: Sinh ra đau đớn xiết bao nhiêu tình Cúc thời nâng đở hy sinh Phủ năng chăm sóc vỗ về vuốt ve Súc thường bú mớm no nê Trưởng nuôi thể xác, dưỡng mê thân hình Dục thời dạy dỗ thâm tình Cố luôn trông ngắm xem nhìn thiết tha Phục quấn quít không rời tay Phúc lo đầy đủ ẳm bồng không xa
29/07/2014(Xem: 4644)
MƯỜI CÔNG ĐỨC CỦA MẸ Ơn Cha Mẹ sâu dày không kể xiết Suốt cuộc đời gian khổ cũng vì con Bao đắng cay sức lực dẫu hao mòn Đức hy sinh vẫn chẳng hề nao núng
29/07/2014(Xem: 9113)
"Cây có cội mới trổ cành xanh lá Nước có nguồn mới tỏa khắp rạch sông" Được làm người công đức của cha ông Nên danh phận cảm nhờ ơn xã hội Chúng ta được thân làm người, là nhờ có tổ tiên, ông bà, cha mẹ và nhiều nhân duyên hội tụ. Chúng ta được khôn lớn nên người là nhờ ở sự trưởng dưỡng, giáo dục của Cha, Mẹ, Thầy, Cô và Xã Hội. Công ơn to lớn ấy, trong kinh Phật đã dạy có Bốn Đại trọng ân: 1/ Ơn Quốc gia, thủy thổ, 2/ ơn Cha, Mẹ, 3/ Ơn Tam bảo, 4/ Ơn Đàn na tín thí (xã hội), trong đó công ơn của cha mẹ là to lớn nhất, sánh bằng non biển, không thể bút mực nào tả xiết. Chỉ có tri niệm và thực hành mới hy vọng có một chút đáp đền. Đức Phật đã dạy rằng: công ơn của cha mẹ bao la như biển cả và cao vòi vọi như trời xanh vô hạn, với sự hy sinh cao đẹp, “bên ước mẹ nằm, bên ráo phần con”, thật là “ Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng Mẹ, gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng Cha”, Thương và lo cho con nên “miễn sao có lợi thì làm, chẳng màng tội lỗi, bị giam bị cầm…”.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]