Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Thưa Ba, con xin hứa

10/04/201320:08(Xem: 4923)
Thưa Ba, con xin hứa

chickensoup_fatheranddaughter
Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2011

Thưa Ba, con xin hứa

Nancy C. Anderson. Quảng Tịnh dịch

Nguồn: Nancy C. Anderson. Quảng Tịnh dịch


* Lời người dịch: Có lẽ không ít người trong chúng ta thường sống với quá khứ, với những kỷ niệm đẹp. Đối với QT quá khứ, những kỷ niệm đẹp cũng là những khoảnh khắc trong đời được những giây phút vui và hạnh phúc, những giây phút để mình nhìn lại và giúp cho mình chững chững chạc hơn bước tiếp trên quãng đường đời còn lại. Trên con đường đời đầy chông gai cạm bẫy, ba mẹ vẫn luôn là người bên cạnh ta, nâng đỡ, dìu dắt, giúp cho con mình hiểu đâu là đạo lý đời thường, đâu là lễ nghi phép tắc và nhiều nhiều thứ nữa không ngoài mong ước gì hơn là con của mình được nên người và trở thành những người sống có đạo nghĩa, những con người tốt trong xã hội. Xin kính dâng những bông hồng đỏ thắm lên các đấng sinh thành như là một lời tri ân công sinh thành dưỡng dục nhân Mùa Vu Lan lại một lần nữa trở về với những người con Phật trên hành tinh này.
Người bảo vệ nắm chặt cánh tay tôi. “Đi theo tôi”, ông ta lớn tiếng ra lệnh dẫn tôi trở vào cửa hàng bán giảm giá và vào văn phòng. Kế đến ông ra lệnh cho tôi ngồi vào ghế màu xanh lá. “Ngồi xuống đi!”, ông ra lệnh.
Tôi ngồi xuống. Ông ta liếc nhìn tôi và hỏi: “Bây giờ thì đưa cho tôi hay muốn tôi lấy ra, tùy cô thôi. Bây giờ cô muốn sao?”
Khi tôi lôi ra một vĩ cột tóc khỏi thắt lưng quần jean, tôi có cảm giác góc nhọn của giấy cứng khứa vào da thịt của mình. Tôi đưa lại cho ông ta và van nài: “Ông sẽ không gọi cho ba tôi chứ?”
“Tôi sẽ gọi cảnh sát và họ sẽ gọi cho ba cô.”
Tôi gục đầu vào tay và khóc nức nở. “Ồ, xin đừng! Ông không cho tôi đi sao? Tôi có thể trả tiền lại cho ông. Tôi có đủ tiền ở trong túi. Tôi chỉ có mười bốn tuổi thôi. Xin ông tha cho tôi, tôi sẽ không bao giờ ăn cắp nữa!”
“Cô đừng có đem nước mắt ra mà xin xỏ tôi, tôi sẽ không có động lòng đâu. Tôi chán ngán những đứa trẻ mới nhỏ mà đã đi ăn cắp.”
Tôi ngồi run rẩy vừa sợ vừa xấu hổ.
Khi cảnh sát tới, họ trao đổi riêng với ông bảo vệ và viên trưởng cửa hàng. Tôi thoáng nghe một viên cảnh sát nói: “Tôi biết ba cô ta”. Và còn nghe thêm: “Hãy dạy cho cô ta một bài học.”
Viên cảnh sát dẫn tôi tới xe cảnh sát và mở cửa sau. Tôi leo lên và họ chở tôi băng ngang thành phố nhỏ của chúng tôi. Tôi thu gọn người lại trong ghế để không ai thấy tôi khi nhìn ra cửa sổ bầu trời vào ban đêm. Kế đến tôi thấy nhà thờ của gia đình chúng tôi, và mặc cảm tội lỗi như cứa vào da thịt. Tôi thầm nghĩ: Sao tôi lại có thể ngốc nghếch đến như vậy. Tôi đã làm đau lòng ba tôi… Trời ơi!
Khi chúng tôi vừa đến trạm cảnh sát, một nữ cảnh sát phốp pháp có khuôn mặt vuông đã chất vấn đến khi tôi không biết đường trả lời. Bà ta chỉ cho tôi phòng giam lớn và ra lệnh tôi ngồi xuống và chờ đợi.
Tôi bước vào, tiếng chân đi của tôi vang lên dội vào những thanh nhà lao. Nước mắt tôi lại trào ra khi ngồi xuống băng ghế và nghe tiếng bà ta quay số điện thoại và cất tiếng nói: “Con gái của ông đang ở phòng giam trạm cảnh sát. Không, cô ta không có bị thương gì cả. Cô ta bị bắt quả tang khi đang ăn cắp. Ông có thể đến đón con ông được không? Vâng. Rất hân hạnh. Chào ông.” Bà ta lớn tiếng bảo tôi: “Này cô bé, ba của cô đang trên đường đến đây đấy.”
Thật lâu sau đó, tôi nghe giọng nói ba tôi gọi tên tôi. Bà ta lớn giọng hơn mức cần thiết gọi tên tôi đến bàn của bà. Mắt tôi nhìn chằm chằm xuống đất khi tôi bước về phía họ. Tôi nhìn thấy giầy của ba tôi nhưng không dám nhìn hay nói chuyện với ông. Và cám ơn trời, ông ta đã không hỏi tôi. Ông ký vài giấy tờ và viên cai tù bảo chúng tôi: “Hai người có thể đi được rồi.”
Trời sẫm tối và lạnh lẽo khi chúng tôi bước ra xe trong sự im lặng nặng nề. Tôi bước vào xe và đóng cửa lại. Ba tôi đề máy xe và lái đi ra khỏi chỗ đậu xe, đầu nhìn thẳng phía trước. Kế đến ông thì thầm, giọng buồn bã: “Con gái tôi … một tên ăn cắp.”
Tôi ân hận khóc sướt mướt. Khoảng đường dài năm dặm sao mà xa đến vô tận. Khi xe chúng tôi vào đến lối đi vào chỗ đậu xe, tôi thoáng thấy bóng mẹ ở cửa sau.
Mặc cảm xấu hổ cuồn cuộn dâng trào.
Sau khi bước vào nhà, ba tôi mới lên tiếng: “Chúng ta hãy vào phòng khách.” Ba mẹ ngồi ở ghế xa-lông, và tôi ngồi một mình cứng đơ ở chiếc ghế.
Ba tôi gãi đầu, nhìn tôi và hỏi: “Tại sao vậy con?”
Tôi kể lại về cái lần đầu tiên tôi đã ăn cắp một cây son và cảm giác sung sướng và tội lỗi đều giống nhau như thế nào. Rồi lần thứ hai, khi tôi ăn cắp một tạp chí cho lứa tuổi thiếu niên, cảm giác tội lỗi bớt dần đi và niềm sung sướng tăng lên. Tôi kể tiếp cho ba mẹ nghe về lần thứ ba, lần thứ tư, và lần thứ mười. Một phần trong tôi muốn ngưng thú tội, nhưng mặt khác lại tuôn trào như vòi nước phun chữa lửa vậy. Tôi tiếp lời: “Mỗi lần ăn cắp mỗi lần con lại cảm thấy dễ dàng hơn cho đến bây giờ. Con thấy mình đã sai biết chừng nào”. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má khi tôi nói tiếp: “Xin ba mẹ hãy tha thứ cho con. Con sẽ không bao giờ tái phạm lần nữa. Ăn cắp thì dễ nhưng bị bắt thì khó lắm.”
Ba tôi đáp lại: “Đúng rồi, và bây giờ thì khó hơn đây.” Ba bảo mẹ trao cho tôi một xấp giấy nhỏ và cây viết ở gần điện thoại. Mẹ bước tới, khẽ nhẹ tay tôi và đặt chúng vào đùi tôi. Ba tiếp tục: “Ba muốn con ghi hết những chỗ mà con đã từng ăn cắp. Ghi xuống con đã lấy những gì và giá cả bao nhiêu. Đây là cơ hội duy nhất cho con tạ tội và ba mẹ tha thứ cho con. Nếu như con tái phạm lần nữa thì ba đây sẽ không có che chở hay xin tha cho con đâu nhé. Ba mẹ lúc nào cũng thương con, nhưng hành vi này phải được chấm dứt, ngay bây giờ, hôm nay, có đúng không?”
Tôi nhìn ba, khuôn mặt ông như chợt già đi và nói: “Thưa ba, con xin hứa”. Khi tôi đang viết xuống những lần phạm tội, mẹ tôi còn răng đe: “Con nhớ là không được bỏ xót bất cứ lần nào đấy nhé; đây là cơ hội duy nhất cho con đấy.”
Khi viết xong danh sách những lần phạm tội, tôi tiến đến ghế xa-lông, đưa cho ba và hỏi: “Thưa ba, bây giờ con phải làm gì?”
Ba tôi nhìn tờ giấy, thở dài. Ông khẽ nhẹ vào chiếc gối dựa và tôi ngồi xuống giữa ba và mẹ. Ba tôi nói tiếp: “Sáng mai, chúng ta sẽ đến những chỗ trong danh sách này, rồi con xin phép được nói chuyện với viên trưởng cửa hàng. Con sẽ bảo với họ là con là tên ăn cắp. Con nói với họ con đã ăn cắp những gì ở tiệm của họ, xin lỗi và trả lại tiền cho họ. Ba sẽ cho con mượn tiền và suốt mùa nghỉ hè tới con phải làm việc để kiếm tiền trả cho ba. Con hiểu chứ?”
Tim tôi đập thình thịch, bàn tay toát mồ hôi, tôi khẽ gật đầu.
Sáng hôm sau, tôi làm theo những gì ba tôi bảo. Thật không dễ dàng chút nào, nhưng tôi đã làm được. Mùa hè năm đó, tôi đã trả nợ hết cho ba tôi nhưng tôi sẽ không bao giờ trả được hết bài học quý giá mà ba đã dạy cho tôi. Cũng nhờ lòng quả cảm của ba mà tôi đã không bao giờ làm lỗi một lần nữa.
Dịch theo tài liệu “Yes, Daddy, I promise”, Nancy C. Anderson, Chicken Soup for the Father and Daughter Soul,2005, Jack Canfield and Mark Victor Hansen, Health Communications, Florida, USA.




Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
03/09/2017(Xem: 8815)
Đạo tràng Thôn Yên tổ chức Đại Lễ Vu Lan 2017 tại Thành phố Gilroy California. Đạo Tràng được Hòa Thượng Thích Tịnh Từ, Viện trưởng Tu viện Kim Sơn sáng lập năm 2012 đến nay đã được 5 năm. Quang lâm chứng minh buổi lễ hôm nay có Hòa thượng Viện Trưởng Thích Tịnh Từ cùng tất cả chư Tăng, Ni Tu Viện Kim Sơn, Đạo Tràng Thôn Yên cùng đồng hương phật tử ở San Jose và các vùng phụ cận miền Bắc California trong khung cảnh thật ấm áp, đạo vị…
02/09/2017(Xem: 6245)
Như một người Việt định cư tại Úc Châu và hành nghề luật sư, cách đây khoảng một thập niên, mỗi lần thăm viếng người thân hay bạn bè có con cháu nhỏ, tại vùng Fairfield- Cabramatta, Sydney, nơi nhiều Việt kiều cư ngụ, tôi thường gặp cảnh các em học tiếng Việt, ê a một bài thơ mà chính cá nhân tôi cũng như anh em trong nhà đều được dạy dỗ. Đó là bài “Công đức sinh thành”: Công cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra Một lòng thờ mẹ kính cha Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
02/09/2017(Xem: 12741)
Không cần diễn giải nhiều từ hoa mỹ, chỉ một vài phiên khúc và điệp khúc nhấn nhá làm chủ đạo, một bài hát của người nhạc sĩ có tâm và tầm kiến thức nhất định, đủ đưa tâm thức người nghe đến bến bờ chủ định. Nhất là những tác phẫm được dựa hoặc phổ từ thơ vốn đã sẵn men đồng cảm, đặc biệt những đề tài nói về lòng hiếu thảo mà đại diện là hình ảnh tần tảo của người mẹ. " Mẹ ơi Con Đã Già Rồi" được dùng làm tựa đề trên, đó không phải là một bài thơ mà là một bài nhạc có chất thơ mang tên Mẹ Tôi của người nhạc sĩ chuyên lấy từ chất liệu sống của gia đình, bạn bè của chính mình để hóa tròn từng nốt nhạc và chưa bao giờ đi phổ từ thơ của bất cứ ai. Đó là nhạc sĩ Trần Tiến.
02/09/2017(Xem: 9784)
Ngồi im giữa những náo động. Nghe tiếng cười giỡn của bầy trẻ hàng xóm. Nghe lá khua xào xạc nơi cây bằng lăng trước sân. Xa hơn, có tiếng xe máy rì rầm đâu đó tựa như những cơn sấm động giữa trưa hè. Chợt liên tưởng những lần trong hầm trú ẩn, nghe tiếng bích-kích-pháo xé toang màn đêm hãi hùng. Đạn bom một thời tuổi thơ trên quê hương, cho đến ngày nay, vẫn còn được thị uy trên những vùng trời và nơi chốn khác. Mãnh liệt, dữ dội hơn.
31/08/2017(Xem: 4273)
Tuổi mình đã sắp sáu mươi Vẫn như con nít bên Người kính yêu Vẳng nghe câu hát ru chiều Vẫn vòng tay Mẹ nâng niu tháng ngày Huyết ngà những giọt còn đây Nhiệm mầu tươm chảy nuôi bầy con thơ Ngày xưa trôi đến bây giờ Vẫn vòng tay Mẹ vô bờ yêu thương
30/08/2017(Xem: 5425)
Thầy Về Tháng Bảy Mùa Thương THÍCH HUYỀN LAN Cung kính thành tâm dâng lên Hòa Thượng Thích Nhất Hạnh. vừa về tới Việt Nam trong mùa Vu Lan tháng bảy 2017. Thầy về quê mẹ mùa thu Vu Lan Báo Hiếu nghe bùi ngùi thương “Bông Hồng Cài Áo” ngát hương Đoản văn nốt nhạc thắm tươi giữa đời Dáng Thầy tuổi hạc chín mươi Nâu sòng chiếc áo thiền sư đạo tình
29/08/2017(Xem: 3888)
Con là tất cả ngày xưa Bây giờ khôn lớn vẫn chưa phai nhòa Con đò mỗi sáng sang sông Mang về chiều tối tấm lòng mẹ tôi.
29/08/2017(Xem: 4841)
Thật sự mãi tới gần đây, QT mới để ý thấy có một sự trùng hợp rất thú vị là ở Úc những Ngày Nhớ Ơn Mẹ thường rơi vào khoảng thời gian các chùa tổ chức Lễ Phật Đản và Ngày Nhớ Ơn Cha vào dịp Lễ Vu Lan. Năm nay cũng không ngoại lệ, khi Chủ Nhật tuần này 3/9/2017 Ngày Nhớ Ơn Cha cũng trùng với việc Tu Viện Quảng Đức Úc Châu và một số chùa ở khắp nơi cũng trang nghiêm tổ chức Lễ Vu Lan. Ngày Nhớ Ơn Cha hay Ngày Nhớ Ơn Mẹ hoặc Lễ Vu Lan hằng năm kh ông ph ải chỉ đơn giản là những ngày chúng ta tưởng nhớ đến các đấng sinh thành, ông bà tổ tiên mà chính là những dịp để nhắc nhở chúng ta luôn khắc cốt ghi tâm công ơn sinh thành dưỡng dục. Thật vậy, công ơn sanh thành dưỡng dục của các đấng sinh thành bao la như biển, cao như núi, cho dù kiếp này có đền đáp công ơn cha mẹ cũng không thể nào trả hết được. Khi các đấng sanh thành còn hiện hữu hay đã quá vãng, đệ tử Phật luôn cố gắng học và thực hành theo lời Phật dạy chính là món quà đầy ý nghĩa kính dâng Ngài trong Mùa Vu Lan.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]