Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Nguồn suối tình thương

10/04/201319:38(Xem: 3674)
Nguồn suối tình thương

Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2010

Nguồn suối tình thương

Hạnh Phương

Nguồn: Hạnh Phương

Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.

Câu ca dao được trao truyền từ hàng ngàn năm ấy, cho chúng ta thấy một nền tảng văn hóa tâm linh của dân tộc Việt Nam. Tình nghĩa hiếu trung được đặt tuyệt đối lên hàng đầu trong tư tưởng và giữa trái tim.
Đọc lại cho nhau nghe câu ca dao ấy hôm nay chính là để chúng ta cùng niệm nhớ ân đức sanh thành của Cha mẹ, thắp sáng tâm linh ta ý thức tình nghĩa và hạnh phúc giữa cuộc đời mà ta đang có.
Tượng cha, thân trúc thẳng
Hình mẹ, nhánh mai gầy
Trúc mai cùng sóng sánh
Bát thơ con thêm đầy

Tượng cha núi non cao
Hình mẹ biển dạt dào
Biển non xanh bất tận
Đời con ngời sáng sao

Hình bóng người cha bao giờ cũng thế: nghiêm trang, chuẩn mực đàng hoàng, cương nghị.
Ở giữa cuộc đời, hình bóng cha luôn sừng sững như ngọn núi cao, vững vàng như trụ cột, tiết trực như trúc, như tre, chẳng yếu mềm như lau như lách.
Đối với cuộc sống gia đình hàng ngày, có thể cha chẳng bận tâm bao nhiêu đến việc nuông niu bú mớm, ẵm bồng… khi con thơ ấu. nhưng chính cha là ngọn đuốc soi đường cho con đi tới. chính cha là người tạo dựng niềm tin, trao truyền dũng khí, sinh lục làm hành trang cho con vào đời dựng xây cuộc sống.
Bao giờ cha cũng nghiêm khắc, đạo mạo, ít cười, ít nói; bản thân con thơ ngây, hời hợt nên thật khó nhận ra tình thương trân quý, tấm lòng nhân hậu, trầm lắng sâu thẳm trong trái tim cha.
Chúng con chưa hề biết lúc mẹ vặn mình đớn đau trong cơn vượt cạn, chính là lúc cha cúi đầu cắn cỏ, gặm đất. chỉ một niềm duy nhất là nguyện cầu cho con trẻ lọt lòng, mẹ tròn con vuông.
Làm sao chúng con với con mắt thịt ơ hờ, lại có thể thấy được những giọt nước mắt âm thầm cố nén trong lòng cha. Chiều nay khi con có lỗi, cha bảo không vâng. Nên đã phải đang tâm dùng roi vọt.
Thực sự ở đời con chưa đủ trí khôn, chưa dày cảm xúc để có thể dễ dàng hiểu hết, cảm nhận được hết tình thương trầm lắng, ngữ ngôn ẩn dụ, mắt nhìn xa vắng thường có nơi cha.
Và đôi khi , có thể, cha vắng bóng rồi, con mới hiểu thấu tình thương của cha. Chỉ khi nhìn thấy anh em bất hạnh mồ côi cha quá sớm, con mới thấm thía ý nghĩa câu nói: con không cha như nhà không nóc. Ngày xưa thơ ngây khờ dại, cha còn có mặt. con cứ tưởng câu nói ấy là để cho ai, chứ đâu có để cho mình. Chỉ đến khi cha khuất non Tây. Con mới nghe ra trong tràn trào nước mắt. Nỗi bất hạnh lớn lao của những con người thất niệm chính là chỗ ấy. Lắm lúc chỉ vì thờ ơ, chúng ta trở thành người phản bội tình thương.
Có cha, có mẹ còn hơn
Không cha, không mẹ như đờn đứt dây.

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn, vâng nói đến mẹ chính là nói đến suối nguồn tình thương dạt dào vô cùng vô tận. Nói mẹ là chuối ba hương, là xôi nếp một… như nhiều thế hệ bình dân Việt Nam đã nói, quả là một cách nói rất hay,quá hay. Cách nói cụ thể hóa, hình tượng hóa tình thương bao la vô bờ vô bến của mẹ.
Hơn ai hết, mẹ là người đã thấu nỗi đau “đi biển lẽ loi một mình”. Đau đớn biết là bao khi mẹ vặn mình quằn quại cho đứa con thơ cất tiếng chào đời. tấm thân mẹ còn bê bết vây va máu mủ, thế mà chỉ cần nghe thấy tiếng đầu đời con khóc là môi mẹ đã nở nụ cười, lòng mẹ đã vui tươi hớn hở và tình mẹ cho con đã khơi nguồn cuộn suối dạt dào.
Con mẹ vuông tròn đủ đầy tay chân, mặt mũi là thế . Nhưng nhỡ bất hạnh rằng con mẹ mù què, mẻ sứt, eo ngẳng tay chân, dị hình dị tướng… tình thương của mẹ vẫn cứ tròn đầy như thế.
Đất trời thiên nhiên đã truyền thừa, phó chúc cho mẹ tình yêu như thế: khi nao cũng vành vạnh tròn đầy.
Từ bầu vú mẹ, từ bàn tay mẹ, bú mớm, nuông niu, ẵm bồng… con đã như đóa hoa tươi thắm nở giữa vườn đời.
Cha nghiêm khắc cang cường bao nhiêu, mẹ lại hiền lành rộng lượng bấy nhiêu. Thương con, bao giờ mẹ cung hồn nhiên bộc lộ, không cần tế nhị, kín đáo, dấu che khuất lấp. Chẳng khi nào mẹ sợ thương con mà để con hư. Mẹ cứ như con gà mái nuôi con, bươi quào được hạt lúa, hạt ngô hay con sâu, cái kiến; là túc túc, túc túc gọi hết đàn con mà chìa cho nó.
Trong ánh mắt nhìn của mẹ,tất cả các con đều như nhau trong biển tình thương bao la: không vì con trai mà quên con gái, không vì đứa nhỏ mà xao lãng đứa trưởng thành. Cha mẹ thương con thương tận cuộc đời, “Mẹ già trăm tuổi còn thương con tám mươi”.
Khi con thơ dại thì nuông niu bồng ẵm. buổi con đau ốm chạy vạy thuốc thang. Thức trắng đêm dài quạt nồng ấp lạnh, ru hỡi ru hời, không hề than thở.
Khi con tấp tễnh vào đời mẹ dõi mắt trong theo chân con từng bước một, mong sao con đừng vấp ngã.
Và ngay cả khi con cái trưởng thành, lớn khôn; đôi mắt mẹ vẫn cứ mãi nhìn con như là tấm bé, nhỏ dại, thơ ngây. Cho dù con cái lớn năm, sáu bảy, chục tuổi đời cũng không làm sao lớn được với mẹ.

Kinh Phổ Môn của đạo Phật có chữ: “Từ nhãn thị chúng sanh”, ý nói các vị Phật, các vị Bồ tát Quan Thế Âm, bao giờ cũng thế, luôn luôn như thế: dùng đôi mắt từ bi mà nhìn ngắm chúng sanh, nhìn ngắm cuộc đời. Chữ ấy mà đem dùng cho ánh mắt của mẹ, cách nhìn của me, thì quả thực không còn chữ nào hay hơn được nữa: “Mắt thương nhìn đàn con”.
Đã là mẹ, khi nào mẹ cũng lấy đôi mắt thương mà nhìn con. Con tưởng con khôn ngoan láu lỉnh, khi thất bại giữa đường đời, bạn hữu gần xa lảng tránh, bơ vơ cay đắng một mình, trở về với mẹ là sẽ thấy ngay. Mẹ dang đôi cánh tay hiền ôm lấy vai con, vò đầu rờ trán, áp sát mặt con lên ngực mẹ rồi mẹ vỗ về an ủi: “Tội nghiệp con tôi, sao con tôi ra nông nỗi thế này”. Nước mắt mẹ già sẽ sưởi ấm lòng con.
Và giả thiết , đứa con hoang đàng chi địa, bất kể hiếu trung, bất tuân lễ nghĩa, phạm phải tội hình rồi ra sẽ chết. Pháp luật thế gian không hề cho phép, nhưng nếu mẹ được chết cho con sống mẹ vẫn sẵn sàng.
Có vượn mẹ kia, đứng ở trên cây, đã nhầm tên độc, ruột đã đứt rời, biết mình sắp chết vẫn cứ ôm lấy vượn con cho đến khi trao trút hơi thở cuối cùng.
Tình cha mẹ thương con trên khắp cả thế gian này đều là như thế.
Chính nhờ nền tảng tình thương của mẹ của cha mẹ ta mới học được bài học thương yêu người khác. Chính nhờ tình thương của cha me mà ta học yêu thương cuộc đời. tình yêu và lẽ sống chan hòa quyện lẫn với nhau.
Hôm nay, nhân ngày Vu Lan, chúng ta đã cùng nhau quy tụ dưới mái chùa này.
Ngày lễ Vu Lan chính là ngày nhắc nhở chúng ta học về hạnh hiếu và làm hạnh hiếu.
Noi gương Đại hiếu Mục kiền liên, ròng rã bao nhiêu năm tinh cần tu học, vừa mới chứng được sáu thần thông là đã dùng ngay thần thông mắt dõi khắp ba cõi trời người tìm cho ra mẹ. Đã thấy mẹ đang chịu đói khát khổ đau liền bưng cơm dâng nước cho mẹ, mẹ không dùng được thì trở về khóc lóc thiết tha nhờ Phật chở che cứu hộ. Đức Phật chỉ bày phương pháp thì tận tâm tận lực làm theo cho đến khi mẹ bình an thoát khổ Ngài mới an tâm thỏa dạ.
Có một nếp sinh hoạt hôm nay đã trở thành một phần nghi lễ trong ngày Vu Lan. Chúng ta cùng đứng trước ngôi Tam bảo mà cài hoa hồng cho nhau.
Đây chỉ là đóa hoa làm biểu tượng
Người còn mẹ sẽ được cài một đóa hoa hồng
Người mất mẹ sẽ được cài một đóa hoa trắng
Người được cài đóa hoa hồng cảm nhận ngay một nguồn ân sủng lớn lao: mẹ cha mình đang còn đó. Mình đang sống bình an trong vòng tay cha quý, mẹ hiền. Cha mẹ đã già yếu, mình phải ý thức sớm chăm sóc an ủi, vỗ về. Phải học lấy cách cha mẹ thương mình ra sao thì mình thương cha mẹ như thế ấy. cha mẹ có vô tình xao lãng, nên khéo nhắc cha mẹ tu trì niệm Phật. Thậm chí mẹ cha đã lẫn đi rồi thì mình nên dành nhiều thì giờ kê miệng vào tai niệm Phật cho cha mẹ mình nghe

Đó chính là cách báo hiếu chân chính.
Và nhìn lại đóa hoa được cài trên ngực áo chư vị hôm nay mới thực tròn đầy ý nghĩa.
Đối với những người đả vắng bóng mẹ cha, hôm nay, sẽ được cài một bông hoa màu trắng.
Cúi nhìn đóa hoa tang trắng mình thắp sáng lên ý thức này: mẹ cha mình hôm nay không còn có mặt ở giữa cuộc đời.
Mình không nhìn thấy được con người thịt xương tứ đại của mẹ cha, không nghe được tiếng nói của mẹ cha, không thấy được hơi ấm bàn tay cha mẹ rờ lên mặt mình, trán mình.
Nhưng đã là Phật tử chân chính mình phải tập, phải vượt qua nhận thức đau khổ thường tình. Cha mẹ đã cho mình thấy ân sủng lớn là được làm người. Thân thể con người mình đây là do cha mẹ sinh thành. Mình còn đây thì cha mẹ vẫn còn đây.
Và đúng như Pháp Phật đã chỉ bày, mình phải nhất tâm chú nguyện cho mẹ cha. Ngày chư tăng Tự Tứ, mình tùy theo hoàn cảnh gia đình, không nhiều thì ít, căn bản là tấm lòng thành, sắm sanh lễ vật, cúng dường tự tứ. Thỉnh cầu mười phương hiện tiền chư Tăng Ni chú nguyện cho linh thức mẹ cha thoát khỏi u đồ, siêu sanh lạc quốc.
Đó là cách báo đáp công ơn cha mẹ đúng chánh pháp nhất và hiệu quả cao nhất.
Có như thế nhìn lại đóa hoa được cài trên ngực áo mình hôm nay mới thực sự có ý nghĩa.
Bông hồng hình ảnh mẹ
Lặng lẽ vào chiều sâu
Bình minh nhân loại hé
Ánh kim cương nhiệm mầu.


Hạnh Phương

MÙA HOA THÁNG BẢY


Mừng sinh nhật Thùy Hương
Sinh nhật mà răng…lợi bảo thừa?
Mùa hoa tháng bảy rực trời trưa.
Hương Sen ngào ngạt toan gom lại
Lộc Bụt ngon thơm chẳng chịu đưa
Duyên đã toan xe tơ nuộc thắm
Thơ còn gợi cảm chữ tình xưa
Thì nay trao trọn đời em đó
Hỏi “chị” Thùy Hương nhận có vừa.
HẠNH PHƯƠNG
12.5.2009

XUÂN BIẾC


Thân tặng Thùy Hương
Pháp Bảo đài sen thơm ngát đó
Thùy Hương bút thiếp đẹp xinh đây
Bốn lăm xuân biếc châu ngọc tỏ
Lộc Bụt ơn cho bát bát đầy.
Em đếm tuổi đời hầu tuổi Bụt
Mỗi ngày mỗi tháng mỗi tươi xinh
So vai anh chị - ưng là Út
Là để cho ai cũng ngoái nhìn
Gia Đình Phật Tử, mỗi đoàn sinh
Vẫn tự trang nghiêm lấy chính mình
Bụt dạy mỗi người là mỗi Bụt
Thế nên em: bản nguyện trung trinh.
Thờ Phật, gìn tâm trong trẻo để
Mỗi ngày thơm một nén tâm hương
Mỗi quy mỗi kính ngôi Tam Bảo
Mỗi bước vin theo tám nẻo đường.
Tám nẻo đường chân, tám nẻo xinh
Thùy Hương em ạ, nguyện trung trinh
Mừng sinh nhật niệm ơn cha mẹ
Non biển cao xanh vẹn nghĩa tình.
HẠNH PHƯƠNG

CHÙM THƠ HOÀI NIỆM
CÔNG ƠN SINH THÀNH



*
Định nghĩa chữ mồ côi
Tự điển nào ghi nhỉ?
Sớm hôm ai thủ thỉ
Em bé giữa dòng đời
*
Thơ ngây con bên mẹ
Hạnh phúc rõ êm đềm
Bốn tao nôi thỏ thẻ
Cung bậc tình dịu êm
*
Ai bảo mình mất mẹ
Mất hết cả đất trời
Còn tình yêu đấy nhé
Ngàn cung bực khơi vơi
*
Lên bốn, con hỏi cha
Mẹ bảo người lên núi
Thơ ngây chưa biết tủi
Lớn rồi… lệ mãi sa…
*
Cha… thong dong đầu núi
Mẹ lận đận cuối trời
Con bước đi, đầu cúi…
Xót tủi bóng chiều rơi
*
Có em bé khát sữa
Trườn trên vú lạnh kia
Lịm dần vì đói lã
Hồn linh mẹ… khôn lìa
*
Bãi cỏ hoàng hôn
Dế mèn hát dạo
Nghe niềm áo não
Lạc mẹ bên cồn…

Hạnh Phương
Mùa Vu Lan Phật lịch 2553



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
29/07/2014(Xem: 9142)
"Cây có cội mới trổ cành xanh lá Nước có nguồn mới tỏa khắp rạch sông" Được làm người công đức của cha ông Nên danh phận cảm nhờ ơn xã hội Chúng ta được thân làm người, là nhờ có tổ tiên, ông bà, cha mẹ và nhiều nhân duyên hội tụ. Chúng ta được khôn lớn nên người là nhờ ở sự trưởng dưỡng, giáo dục của Cha, Mẹ, Thầy, Cô và Xã Hội. Công ơn to lớn ấy, trong kinh Phật đã dạy có Bốn Đại trọng ân: 1/ Ơn Quốc gia, thủy thổ, 2/ ơn Cha, Mẹ, 3/ Ơn Tam bảo, 4/ Ơn Đàn na tín thí (xã hội), trong đó công ơn của cha mẹ là to lớn nhất, sánh bằng non biển, không thể bút mực nào tả xiết. Chỉ có tri niệm và thực hành mới hy vọng có một chút đáp đền. Đức Phật đã dạy rằng: công ơn của cha mẹ bao la như biển cả và cao vòi vọi như trời xanh vô hạn, với sự hy sinh cao đẹp, “bên ước mẹ nằm, bên ráo phần con”, thật là “ Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng Mẹ, gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng Cha”, Thương và lo cho con nên “miễn sao có lợi thì làm, chẳng màng tội lỗi, bị giam bị cầm…”.
29/07/2014(Xem: 24861)
Hồng đỏ cài lên đẹp tuyệt vời Phải nên trân trọng nhé người ơi! Những ai còn mẹ còn hồng đỏ Màu đỏ thắm tươi vẻ rạng ngời
24/07/2014(Xem: 4607)
Tối nay ngồi vẽ Mẹ. Một người Mẹ của đồng quê đất Việt. Da mặt Mẹ đã xạm đen vì dãi dầu. Đôi mắt Mẹ đã trĩu xuống vì suy nghĩ, vì chịu đựng, vì lo lắng cho các con. Đôi môi Mẹ đã khô khan nứt nẻ, vì tranh thủ, vì buôn bán, vì cãi cọ, vì van xin, vì cầu nguyện.
24/07/2014(Xem: 4435)
Vu Lan là lễ truyền thống lâu đời có từ thời Đức Phật còn tại thế hơn 2,500 năm trước; đồng thời cũng là lễ tiết quan trọng phổ thông của dân tộc Việt Nam từ ngàn xưa mà tổ tiên chúng ta đã giữ gìn qua nhiều thế hệ. Lễ tiết Vu Lan hay Vu Lan thắng hội gắn liền với lễ giải Hạ - Tự tứ của Tăng đoàn Phật Giáo. Lễ Tự tứ có nghĩa là sau những tháng ngày tịnh tu Giới - Định - Tuệ, ba nghiệp của hành giả sâu lắng thanh tịnh; hai vị Tỳ kheo đối thú nhau chân thành bày tỏ khởi đi từ đạo tình cao quý nhẹ nhàng trong sáu tiếng: thấy tội, nghe tội, nghi tội, những mong đợi vị thầy đối diện chỉ bày cho ta thành tâm sám hối trước hội chúng và Tam Bảo, nguyện cải đổi không tái phạm, nếu xét thấy mình có tội. Thật là thành khẩn, cao đẹp trong hòa hài, từ bi, nhẫn thuận, bình đẳng. Nhẹ nhàng nhưng mang chất liệu tuệ giác tự thân và san sẻ với giác tha của người đối diện kết nên vòng nhân duyên thù thắng hầu tiến đến giác hạnh viên mãn.
24/07/2014(Xem: 4446)
Mỗi mùa Vu Lan đến Biết bao dòng lệ rơi Cho tình vô bờ bến Bày tỏ không nên lời Nghẹn ngào trong nước mắt Tưởng nhớ đến mẹ cha Ân tình cao chất ngất Suốt đời đã bôn ba
19/07/2014(Xem: 5031)
Vu Lan phiên âm từ Phạn ngữ Ullambana, Trung Hoa dịch là “Giải đảo huyền” có nghĩa là cởi mở những cực hình hay giải thoát những khổ đau trong 3 cảnh giới: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Phật giáo chủ trương nhân quả theo nhau như hình với bóng, nghĩa là người gây nhân lành ắt sẽ hưởng quả tốt, ngược lại kẻ tham lam, vị kỷ, độc ác... chỉ biết lợi mình, không kể đến hậu quả làm phiền lụy khổ đau cho tha nhân, rộng ra là cả sinh linh vạn loại, đương nhiên sẽ gặp những phiền toái, chịu đựng những trách móc, oán hận của những nạn nhân, hay khi xả bỏ cuộc sống sẽ lãnh sự trừng phạt trong 3 ác đạo mà thế nhân hay tín ngưỡng nào cũng nghĩ bàn để khuyến miễn người đời phải lo tu thân hành thiện, làm đẹp nhân sinh. Mùa Vu Lan báo hiếu phát xuất từ đức Mục Kiền Liên kiếm tìm, thăm viếng rồi giải thoát mẹ ngài khỏi cảnh giới ngạ quỷ, có từ thời đức Phật còn tại thế; văn hóa thế nhân có từ khi loài người hướng về nẻo thiện. Gần chúng ta là văn hóa Á Đông, lấy nhân luân làm căn bản: Hiếu, đễ, tru
18/07/2014(Xem: 4988)
Nhờ năng lực của Tăng đoàn mà mẫu thân của ngài Mục Kiền Liên được thoát khỏi cảnh bi thống nơi chốn địa ngục. Tăng đoàn thanh tịnh hòa hợp là năng lực vô biên hóa giải được khổ đau từ cõi vô hình cho đến thế giới con người. Trọng tâm của Giáo hội chúng ta đặt ở sự hiệp lực này, trong ấy những Phật sự hằng năm của Giáo hội, tất cả tăng ni và thiện tín cùng nhau chung lo. Bốn phật sự thường xuyên của Giáo hội mà mỗi thành viên đều chung sức chung lòng đó là: Phật đản, An Cư, Khóa Tu Học Bắc Mỹ và Ngày Về Nguồn - Hiệp Kỵ.
15/05/2014(Xem: 7090)
Hôm nay ngày giỗ của Ba tôi, tự dưng lòng tôi thèm viết một chuyện gì đó về Ba tôi…như nhà văn Võ Hồng thường khuyên mọi người nên viết lại những kỷ niệm sinh hoạt của cha, của mẹ mình, những kỷ niệm mà mình nhớ hơn hết, đáng nhớ hơn hết…để nhân ngày k?giỗ của cha mẹ, tập trung về, cùng đọc, cùng nghe, cùng xúc động, hồi tưởng công ơn. Con cháu sẽ có dịp sống lại không khí đại gia đình, con nhớ thương cha mẹ, cháu gần gủi, quý trọng ông bà!
16/10/2013(Xem: 19092)
Có lẽ, trong thời gian qua, trong cuộc sống vật chất tương đối đầy đủ dù chưa dư thừa với đa số, nên con người cần một cái gì đó về đạo đức tâm linh, muốn trở về nguồn cội, nên tưởng nhớ nhiều về tổ tiên ông bà mà gần gũi nhất là cha mẹ, anh em huyết thống. Tập sách nhỏ này, tôi viết để tưởng nhớ mẹ tôi, nhưng may mắn trong cái riêng ấy lại hòa nhập được với cái chung của những tấm lòng hiếu kính. Do đó, rất nhiều người tâm đắc muốn có, muốn đọc, có người vừa gọi điện vừa khóc, tôi cũng chạnh lòng nhớ mẹ mà khóc theo, đa số qua điện đàm yêu cầu tái bản, vâng lời, tôi cũng cố gắng tái bản 2 lần rồi.
16/10/2013(Xem: 15374)
Kính lạy vong linh cha, Khác biệt với muôn ngàn trường hợp khi cầm viết đặt lên giấy. Con ghi lại vài nét – chỉ vài nét thôi về đời sống của cha – một người cha có lắm điều độc đáo, không những chỉ trong hàng con cháu mà bất cứ ai cũng công nhận là hãn hữu và cần rút tỉa những điểm son để soi sáng vào nếp sống của mình.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]