Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Tình Cha- ngọn Thái Sơn ( kính niệm về Cha )

10/04/201317:38(Xem: 5673)
Tình Cha- ngọn Thái Sơn ( kính niệm về Cha )

Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2008

Tình Cha- ngọn Thái Sơn ( kính niệm về Cha )

Thích Thiện Lợi

Nguồn: Thích Thiện Lợi

Phải, ngọn núi này đã đi vào lòng người như một tuyệt tác không lời nhưng vẫn còn mãi âm vang. Âm vang ấy lưu vọng từ đời này sang đời khác, kiếp này sang kiếp nọ. Con người không thể nghe được bằng tai thường, mà chỉ nghe bằng một thứ tiềm thức sâu thẳm, đầy gợi nhớ, gợi thương, thầm kín mà chẳng bao giờ quên được.
Tình cha ấm áp dạt dào
Công ơn nuôi dưỡng khác nào Thái Sơn
Trọn đời xin mãi ghi ơn
Giữ câu báo đáp chẳng sờn chẳng phai !
Tôi có người cha rất hiền từ và trách nhiệm. Có lẽ vì qúa thương yêu Người, nên trái tim tôi luôn hằng chứa niềm tự hào như thế? Vì ai cũng có một người cha để kính để thương, để làm hành trang vào đời mà không bị vấp ngả. Tôi biết bạn cũng có một người cha như vậy. Thôi thì xin hãy một lần, một lần thôi, đến cạnh cha và ôm chặt lấy Người bằng tiếng gọi của con tim để được nghe từng mạch máu luân chuyển trong tấm thân gầy guộc ấy. Bảo đảm rằng bạn sẽ nhận ra một điều gì đó từng có trong cha, trong hơi thở của Người. Đó là một thứ tình mà trên đời này không gì có thể sánh được. Hai tiếng “con yêu”, tuy nghe có vẽ thông thường, nhưng khi biết lắng trọn tâm thành thì bạn mới cảm hết được cái mênh mông trong tình thương đó, và bạn sẽ thấy được hồn cha. Rồi bạn còn được tiếp xúc cả hơi ấm của Người phát ra từ một tình thương vô hạn đối với con, cũng có lúc cha bổng quỵ xuống cả đôi chân mềm yếu vì không còn sức lo cho con nữa.
Nên chi, phận làm con luôn phải vâng lời cha dạy, giữ gìn nét nẹp gia phong. Cha đã hy sinh cực khổ, một nắng hai sương, chỉ với tâm nguyện con trở thành người thật tốt. Trên thì hết mực lễ kính, dưới thuận thảo đề huề, đó là kỳ vọng mà người cha nào cũng muốn có nơi con. Thực tế, có những gia đình thiếu duyên đoàn tụ, gia cảnh éo le, cha mẹ ly lìa thì phận làm con vẫn phải giữ tròn đạo hiếu, nguyện cầu cho cha mẹ luôn được bình an. Bởi lẽ Phật dạy rằng, ân cha mẹ rộng sâu như biển, nhất là ân dưỡng dục và sinh thành. Câu này xin nguyện khắc ghi.
Ai cũng có một thời để nhớ, nhớ về hình ảnh người cha, về một mái ấm chung vui trên dưới thuận hòa. Có những nỗi nhớ về ân, kỷ niệm về tình, như vòng tay yêu thương của mẹ hoặc cử chỉ âu yếm của cha, tất cả đều là những ấn tượng khó phai của những đàn con xa xứ. Ngày xưa bạn cũng được cha mình bão bọc cở nào, thâm chí phải chạy hút trong mưa để gọi bạn về ăn cơm, tối về bị cảm lạnh, bạn nào có biết ? Rồi những lúc bạn đau bạn bệnh, cha phải bán đất bán vườn, kể cả vật sính hôn của ông bà, Người cũng mang ra bán để chạy thuốc tìm thầy chữa trị cho bạn, bạn còn nhớ không? Khi hay bạn thất cơ lỡ vận thì cha mẹ chỉ biết ngồi khóc, tìm phương an ủi để bạn khỏi phải đau lòng. Đúng là nghĩa nặng ân sâu!
Thưa cha !
Ngày xưa cũng một lần con bịnh như vậy, cả gia đình chạy đôn chạy đáo tìm cách chửa trị cho con. Cơn sốt cấp tính cay nghiệt làm sao, con những tưởng trọn đời này con không còn gặp cha mẹ nữa. Con biết gia đình mình lúc đó còn phải gạo đong tùy bữa, lấy đâu mà ra số tiền đưa con vào viện. Mẹ nói đôi mắt cha bổng quầng đen vì mất ngủ, mẹ phải ôm chặt lấy cha tỏ lời an ủi trong nước mắt đau buồn. Quyết định của cha là bán ruộng và chạy thêm tiền, vậy mà cũng chỉ nhẹ đi không mấy phần gánh nặng. Nhờ Phật phù hộ, cha được việc làm, nhờ thế mà mối nợ mới được giải khuây. Sau cơn mưa ấy, cha đích thân vào viện thăm con. Cha cố cười để con được vui, nhưng trong ánh mắt cha vẫn không giấu được nỗi niềm lo lắng. Con hỏi thăm mẹ, cha im lặng khẻ lời nói nhỏ “con cứ yên tâm dưỡng bệnh, mẹ sẽ vào thăm con”!
Con không chịu như vậy, tại sao đời này con phải làm khó cha mẹ chứ ! Cái mặc cái ăn đã không vẹn toàn như người ta mà còn phải vì con để tháng ngày phải chịu khốn đốn ! Con khóc trong chiếc áo màu nâu của Phật, và mới hiểu tại sao có những vị Bồ Tát không muốn tái sinh trong đời vì sợ làm khổ bào thai mẹ và gây đau lòng cho cha mà phạm phải tội bất hiếu. Sau ngày xuất viện, con luôn nguyện với lòng, xin Phật trời chứng giám cho con, kiếp sau dù làm thân trâu ngựa con cũng cam lòng, miễn sao đền đáp được công ơn khó khổ của mẹ cha.
Mẹ lại kể, cái ngày mà con đòi vào chùa tu, cha con nhất định không chịu, mặc dù mẹ thì rất vui. Cha sợ con thức khuya dậy sớm, muối dưa đạm bạc sẽ làm thân con khô gầy. Ngủ với cha không đêm nào cha con không nhắc tới con, sợ còn nhỏ không gần cha mẹ, nóng lạnh, vui buồn nào ai thấu hiểu. Thế rồi thấm thoát cũng trôi qua 6 tháng tập sự, thầy mới chính thức chọn rằm tháng 7 làm lễ xuất gia cho con. Lòng con nhớ hoài một kỷ niêm mà cho tới bây giờ nghỉ lại niềm vui nỗi buồn cứ quyện vào nhau. Nhớ hoài chiếc áo xuất gia đầu tiên trong đời con được cha tỉ mỉ đêm ngày may rất cẩn thận. Con biết chiếc áo đó vận cả tâm thành của cha vào ấy, cả niềm hy vọng duy nhất của Người, và khi con mặc vào thì nguyện của cha được thỏa “ Mong cho con đi trọn con đường này “.
Đúng là duyên lại tùng duyên. Cha tôi ít khi đi chùa ngoài những ngày lễ lớn, nhưng lần hồi hoàn cảnh đổi thay thấy rõ, cha lại về chùa thường hơn vì con đã thành một tu sĩ. Có lúc cha xin thầy được dắt con dạo vườn để muốn nhìn con thật rõ, được vuốt đầu con, dặn dò chăm sóc khuyên lơn. Rồi bóng cha khuất dần bên rặng chuối sau vườn. Tiếng bìm bịp kêu chiều con nước lớn, như tiếng con dõi lần theo gót chân cha. Thầy tôi hiểu được tâm lý tình phụ tử, một lần nói chuyện riêng cha mẹ về đạo lý xuất gia là dứt tình thân luyến cũng là giúp ích cho tôi. Từ đó cha giảm bớt vãng lai thăm viếng như thường lệ. Tôi bắt đầu chuyên tâm tu niệm, ít nghỉ việc nhà. Nhưng mỗi năm Vu Lan về tụng kinh Báo Hiếu, nước mắt tôi cứ rơi vì mẹ cha càng lúc càng già.
Nhân ngày giỗ ngoại, tôi xin thầy về thăm cha mẹ, lòng tôi mừng lắm cảm thấy mình nhỏ lại như một đứa tre,û tại vì sắp được ôm lấy cha mẹ trong vòng tay đầy nhớ thương. Nhưng cũng lần đó tôi phải nói lời từ biệt để đi xa tiếp tục con đường mà tôi đã chọn. Phút giây ấy lại đến, gặp mặt tất cả gia đình, tôi thắp nén nhang cho ngoại, cả nhà tâm sự hàn huyên. Những cái mình không muốn nó trôi đi thì nó lại trôi đi nhanh quá. Tôi phải nói lời chia xa với cha mẹ và anh chị, không biết phải vài năm mới về một lần. Vài năm ấy như một khoảng ngắt nhịp lời âm, biến bài hát thành một bài ca dang dở.
Cha ơi, nơi phương xa con nhớ lại mảnh vườn xưa bóng cha dắt dìu bên rặng chuối. Lời cha còn vọng rõ nơi này. Chiếc áo ngày đầu cha may bằng đôi tay gầy guộc vẫn còn đây từng sợi chỉ dệt thành những đường rất khéo. Có lẽ con xem nó như những tiếp nối không đứt đoạn trên con đường tu học của con. Hình ảnh nơi bến đò khuya ngày ấy, cha tiễn con đến khi khuất dạng bóng cha, tàu rời bến mà con cứ mong tàu đứng lại để được nhìn thấy cha lần chót, nhưng cuộc đời có dễ vậy đâu…
Hai năm sau con lại về thăm cha, mẹ nói cha hồi này ít ăn khó ngủ. Có khi trèo lêïn nóc nhà sửa lại mái lá mà sức đã yếu, mẹ lo. Con đến cầm tay cha, đôi bàn tay khô cứng, để lộ những đường gân chằng chịt, lòng con càng thấy lo. Mấy chị nấu thuốc cha uống, ít hôm cha khỏe lại cả nhà đều mừng. Lần ấy thầy cũng xuống thăm cha nữa. Các chú tin cha bệnh cũng đều xuống thăm. Sau lần ấy con dắt cha lên Sài Gòn khám bệnh. Bác sĩ bão sức khỏe cha bình thường.
Vài ngày sau cha muốn con chở cha đi thăm mấy cảnh chùa và qúy bà con thân thuộc. Ngồi sau, con còn nghe rõ câu cha khuyên bão: “ Con ráng tu, tu cho đến chốn, nguyên vọng duy nhất của cha là được nhìn thấy con còn mãi trong chiếc áo này”. Con nín lặng và nghe tim mình thắc lại, vì đây là lần thứ hai trong đời cha đã gửi hết tâm nguyện cho con. Cũng lời đó làm cho ý chí con thêm lớn mạnh giữa dòng đời đen trắng này.
Một điều gì đó bắt đầu diễn ra trong suốt những ngày cha còn lưu lại Sài Gòn. Con bỗng thương cha một cách kỳ lạ, lòng không muốn rời cha một phút. Từ nơi đâu trỗi dậy trong con, con hoàn toàn không biết, muốn phụng sự cha, muốn chia sẻ tất cả để cha được hạnh phúc. Không, cha nào có đòi hỏi gì đâu, con biết cha rất giản dị và chân phương nữa. Và rồi cha phải về quê, chấm dứt một cuộc thăm viếng Sài Gòn. Tôi tiễn cha ra bến xe, và một sức mạnh nào đó bão rằng hãy ôm cha đi con, ôm thật chặt, và tôi làm ngay điều đó, và vòng tay không muốn buông lơi.
Cha về quê rồi, lần này tôi lại khóc. Không lần nào tôi buồn và khóc như vậy. Cha ơi, bao giờ thì cha mới lên thăm con nữa!? vì con không dám bỏ học. Nếu được cha nhớ dắt mẹ theo. Anh chị con cũng rất vui khi gặp được cha và mẹ, nhưng vì công việc nên cứ phải lo làm. Lần đó tôi gọi điện về thăm cha, mẹ bắt máy nói là cha sang chơi nhà hàng xóm chưa về. Tối hôm ấy trong giấc ngủ mơ màng, tôi cảm thấy trong người khó chịu. Mấy ngày qua đều vậy, tôi cứ không ngon giấc chút nào. Và mắt bên phải của tôi cứ giật liên hồi, tôi không biết điều gì sẽ xảy đến…..! Thế là nửa đêm một bóng đen kinh hoàng chụp xuống đời tôi…… ! Chuông điện thọai rung lên, trái tim tôi như rớt hẳn ra ngoài….! Và một giọng nói rất quen thuộc từ người chị họ…….! Alô có phải thầy Lợi con bác ba không !? Dạ phải, có gì không chị ??? Người chị họ trả lời :” Thầy là thầy Lợi phải không!? Dạ phải !_Thầy ơi ba thầy đã …………….mất rồi !!!
Ch…..a……ơi !!!!!!!!!!!!!! Các chị ơi ! Cha đã …….qua đời……….rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!
…………………………………………………………………………………!!!!!
Thế là cha lại bỏ con đi, mãi mãi không bao giờ gặp lại. Trên đường về con và mấy chị em con vừa khóc vừa niệm Phật để cho hồn cha được nhẹ nhàng siêu thoát.
Cha ơi!
Kể từ đây, mẹ một mình côi cút
Đời chúng con mất hẳn một người cha
Chốn trần gian đúng là chốn không nhà
Đến đi rồi cũng trở về với đất !
Bạn ơi rồi ai cũng phải mất
Đã có cha có mẹ phải vẹn toàn
Phải đáp đền trọn nghĩa sắc son
Trên đời này không gì bằng cha mẹ !




Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
20/08/2015(Xem: 5375)
Thời tiết thật oi bức suốt một tuần lễ qua. Đâu đó trên đường, có những cảnh báo về hạn hán, kêu gọi mọi người tiết kiệm, hạn chế việc dùng nước. Nạn hạn hán đã kéo dài ở xứ này liên tục bốn năm qua. Nhiều cây kiểng và những bãi cỏ xanh của các công xưởng, công viên, gia cư tại đô thị đã lần lượt biến mất. Mọi người, mọi nhà đều phải tự ý thức trách nhiệm của mình đối với thiên tai này. Nói là thiên tai, mà kỳ thực, có sự góp phần rất lớn của con người trong việc sử dụng quá nhiều tài nguyên thiên nhiên (đốt nhiên liệu hóa thạch, phá rừng, v.v…) làm tăng nhiệt độ quả đất, tạo nên tình trạng hâm nóng toàn cầu (global warming).
20/08/2015(Xem: 9738)
Thiệp Mời dự Lễ Vu Lan 2015 tại Chùa Thiên Trúc
20/08/2015(Xem: 9517)
Chiều nâng lên chén cơm đầy Nhớ cha quay quắt những ngày thê lương Cháo đong loãng nhạt ưu buồn Đủ vui cái dạ lưng chừng xôn xao Sáng ngồi tán gẫu tầm phào Ly cà phê đá ngọt ngào rộn vui Nhớ cha năm tháng bùi ngùi
19/08/2015(Xem: 5198)
Hội này hội lễ vu lan Nhớ ơn cha mẹ mênh mang biển trời. Một mùa Vu Lan 2015, PL 2559 nữa lại về, mùa của hiếu hạnh đền đáp công ơn cha mẹ, ông bà, tổ tiên, vì nhờ đó mà chúng ta có thân thể và cuộc sống hiện hữu giữa cuộc đời này. Nhân dịp này, chùa Hương Sen cũng tổ chức lễ An vị Quan Thế Âm Bồ Tát lộ thiên cao 12 feet và Khóa Tịnh Tu Một Ngày nơi vùng núi thanh nhã này để cầu nguyện cho quốc thái dân an, cho cha mẹ hiện tiền tăng long phước thọ và cha mẹ quá vãng cùng cửu huyền thất tổ được siêu sanh tịnh độ. Chương trình như sau:
19/08/2015(Xem: 4236)
Ta còn một dòng sông_ dòng sông xưa uốn khúc những nỗi niềm cay cực với bóng mẹ lênh đênh tất tả chuyến đò đời. Ta còn một bầu trời_ bầu trời cao vời thăm thẳm ngút trùng khơi để ngày thơ mẹ nâng ta lên những tầm cao cuộc sống, khi ngày tháng truân chuyên cam chịu mẹ vẫn mỉm cười vì tất cả cho con. Ta còn một cánh đồng_ cánh đồng Việt nam óng ả mượt mà sóng lúa nhấp nhô, đâu đó vọng tiếng sáo diều như lời quê tự sự và thấp thoáng hình bóng cánh cò lặn lội, mẹ chính là cánh cò xưa bất hủ tìm kiếm mãi nguồn sống tinh hoa trong rơm rạ cuộc đời để cho con và vì con.
18/08/2015(Xem: 5056)
Nhắc đến Nguyễn Du (1765-1820) chúng ta thường liên tưởng đến áng văn bất hủ của Đại Thi hào là “Đoạn Trường Tân Thanh” hay “Truyện Kiều”. Hồi năm 1947, Giáo sư Trần Cửu Chấn (1906-1980)*1 đang lúc làm Bộ Trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục trong Nội Các của Thủ Tướng Chánh Phủ Thiếu Tướng Nguyễn Văn Xuân, đã trình Luận án Tiến Sĩ Văn Chương tại Đại Học La Sorbonne ở Paris, Pháp quốc với đề tài: “Étude critique de Poème Kim Vân Kiều”. Nguyễn Du và Truyện Kiều đã được một cái danh dự vô song khi GS Trần Cửu Chấn đệ trình Luận án Tiến sĩ này trước Hội đồng Giám khảo của Viện Đại Học La Sorbonne. Các học giả, các Giáo Sư Đại Học Pháp quốc và Việt Nam đã viết nhiều bài ca tụng Truyện Kiều và Nguyễn Du cùng tán thán Luận án Tiến sĩ của GS TS Trần Cửu Chấn. Nhà phê bình văn học Cung Giũ Nguyên trong bài “ La conscience matheureuse chez Nguyễn Du” đã gọi GS TS Trần Cửu Chấn là Bộ-Trưởng-kiêm Sinh-Viên (Ministre-Étudiant). GS TS Trần Cửu Chấn cũng
18/08/2015(Xem: 3944)
Từ hơn mười năm qua, cũng có thể là xa hơn chút nữa, ngày lễ Vu Lan Báo Hiếu hằng năm, đặc biệt là lễ cài hoa hồng, đã có sức lan tỏa mạnh mẻ ra ngoài khỏi khuôn viên những mái chùa Phật giáo, mặc dù cho một số ít người tự phong cho mình có tinh thần “cầu tiến” hay “hội nhập”…, chấp nhận và hưởng ứng những Ngày của Cha (Father’s Day), Ngày của mẹ (Mother’s day) hoặc Ngày quốc tế Phụ Nữ (Ngày Liên Hiệp Quốc vì Nữ Quyền và Hòa Bình Quốc tế).v..v..cũng được ồn ào râm ran chúc tụng nhau với người mẹ mình như là một ngày “Vu Lan phương Tây” xâm nhập, bất chấp ý nghĩa duyên khởi của từng ngày lễ đó.
18/08/2015(Xem: 3972)
Mùa Vu Lan lại về với người con Phật, mang nhiều ý nghĩa thâm diệu, vừa siêu nhiên của lãnh vực tâm linh, vừa hiện thực với văn hóa nhân gian, là tình cảm con người đối đãi. Hay nói khác là cơ hội để cho con cháu nhớ đến công đức của đấng sanh thành mà đền đáp. Sự đền đáp công ơn cha mẹ không phải dễ thực hiện cho nên có thể gọi là một việc khó nghĩ bàn. Vã lại trong dân gian có nhiều huyền thoại về những đứa con hiếu hạnh. Như trong các truyện nhị thập tứ hiếu chẳng hạn. Vì thế cho nên không ai lại không cảm thấy trong lòng có chút băn khoăn, là liệu mình có thể làm được như người xưa hay không? Đó là chưa nói đến lãnh vực tâm linh vì chúng ta nhìn đời bằng con mắt trần, thì làm sao thấy được cảnh giới vi diệu kia? May thay chúng ta là Phật tử, nên đây cũng là cơ hội để cho những
18/08/2015(Xem: 4685)
Một thời, Thế Tôn trú ở Sàvatthi, Ngài cho gọi các Tỷ kheo: Có hai hạng người, này các Tỷ kheo, Ta nói không thể trả ơn được. Thế nào là hai ? Mẹ và Cha. Nếu một bên vai cõng mẹ, một bên vai cõng cha, làm vậy suốt trăm năm cho đến trăm tuổi; nếu đấm bóp, xoa gội, tắm rửa và dầu tại đấy cha mẹ có đại tiểu tiện, như vậy, này các Tỷ kheo cũng chưa làm đủ hay trả ơn đủ mẹ và cha.
14/08/2015(Xem: 3788)
Một lần nọ Thế Tôn lấy một ít đất để trên đầu ngón tay rồi hỏi các Thầy Tỳ Kheo, đất trên đầu ngón tay Ta nhiều hay đất trên quả địa cầu này nhiều? - Bạch Đức Thế Tôn ! Đất trên đầu ngón tay Như Lai so với đất trên quả địa cầu thì quá ít . - Cũng vậy , này các Tỳ Kheo , những chúng sanh hiếu kính với cha mẹ thì quá ít, như đất trên đầu ngón tay của Ta, còn những chúng sanh không hiếu kính với cha mẹ lại quá nhiều như đất trên địa cầu”. (Kinh Tương Ưng)
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]