Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Hoa trắng mùa Vu Lan

10/04/201317:23(Xem: 5085)
Hoa trắng mùa Vu Lan

Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2007

Hoa trắng mùa Vu Lan

Diệu Anh-Thiện Anh Lạc

Nguồn: Diệu Anh-Thiện Anh Lạc

Tùy Bút
Người đàn ông lạ ở tuổi trung niên có chiếc hoa trắng cài trên áo nhìn Lam chăm chú và khó hiểu. Lam rụt rè nhìn lại cười xã giao rồi quay đi, thầm nghĩ:
"Lạ lắm, người này ta đã gặp ở đâu rồi ?”.Cố moi ký ức nhưng Lam không nhớ nổi, lúc này đây, dường như Lam chỉ còn nhớ đến sáu chữ “Nam Mô A Di Đà Phật” trong tâm tưởng thôi, vì Lam cũng không còn trẻ để mộng mơ hay nhớ lại những chuyện cũ thời son trẻ. Lam cũng không còn bận tâm đến người Phật tử (? - ừ thì đã đến chùa thì cứ cho người ta là Phật tử đi, có sao đâu) lạ mặt ban nảy nữa. Lễ xong, Lam cùng mẹ xuống phòng ăn thọ trai, mẹ Lam năm nay đã già và hay bị ngã nên cần sự giúp đỡ của Lam bất cứ lúc nào. Vừa vào bàn ăn, Lam lại thấy người đàn ông lạ mặt ấy đang ngơ ngác tìm kiếm ai đó trong phòng, chợt mừng rỡ khi thấy Lam, trước mặt Lam có một chỗ trống nên người này vào chỗ ngồi trước khi hỏi Lam, bắt chuyện:”Chỗ trống này có ai ngồi không Lam?” Lam đáp:” Thưa được ạ”. Lam chợt thắc mắc :”Sao ông ấy biết tên mình nhỉ ?”. Mẹ Lam không vui thì thào hỏi:”Sao người này biết tên cô vậy? có quen không ?”. Nghe được câu mẹ Lam nói, ông ta tự giới thiệu:”Dạ thưa bác, con tên là Vinh bạn học của Lam, ở xa mới về đây dự lễ Vu Lan ạ”. Lam cau mày cố nhớ xem có học chung lớp với ông ta bao giờ không, như đã đọc được ý tưởng Lam, ông ta tiếp:”Tôi là Vinh đây, Vinh Vũ học chung toán và điện toán với Lam đây mà, nhớ không?”. Lúc này thì Lam đã hoàn toàn nhớ đến một Vinh dáng gầy cao, bất cần đời, gàn dở và cao ngạo trong khuôn viên và thư viện trường Đại Học năm nào, Vinh học xuất sắc nhất trong đám người Việt nhưng không bao giờ nói chuyện với bất cứ đồng hương nam nữ nào trong trường. Lam bổng nhiên bị tổn thương trầm trọng khi nhớ về quá khứ. Thấy gương mặt Lam thờ thẩn ra, Vinh nói:”Tôi thành thật xin lỗi Lam, tôi có lỗi với Lam, vẫn chờ, chờ mãi gần hai mươi năm để nói câu này với Lam.”. Mẹ Lam không hiểu chuyện gì, nhưng thấy tình hình gây cấn nên dục Lam đưa bà về nhà nghỉ vì đã dùng xong bữa. Lam đứng dậy chào Vinh thì Vinh nài nỉ với Lam cho gặp lại Lam để nói chuyện xưa vì mai Vinh đã đi xa rồi. Gặp lại bạn cũ thời sinh viên, hơn nữa, Vinh ở xa về đây thì cũng nên gặp thăm hỏi cho người ta không buồn lòng, còn chuyện cũ giữa hai người thì tính sau.
Lam đưa Vinh đến một quán cơm chay thật thiền vị ở một nơi yên tĩnh ngay trung tâm thành phố, nơi Lam thỉnh thoảng đến dùng cơm trưa khi công việc làm quá căng thẳng. Vinh cảm thấy nhẹ nhàng và vui hơn buổi sáng, Vinh tặng cho Lam một đoá hoa hồng đỏ và nói:
“Chúc mừng cho em hạnh phúc vì còn có mẹ bên cạnh em. Đây là lần đầu tiên anh nhìn mẹ Lam, làm anh nhớ mẹ anh quá.”
Lam chớp nhẹ làn mi giữ để không xúc động, nói:
”Cám ơn anh đã có lòng, xin lổi anh buổi sáng không nhận ra người bạn cũ, Lam cũng đang buồn nhè nhẹ khi chiều nay không dùng cơm chiều với Bố Mẹ, bà cũng hơi phật lòng vì Lam vắng nhà”. Vinh thắc mắc:”Sao vậy em?” Lam nói:”Thì các cụ già là vậy đó, hay ghen ngược và tính như trẻ nhỏ ấy mà – Thôi , anh Vinh vào đề ngay đi, anh về thành phố nhỏ này có việc chi không ?” Vinh đáp gọn:”Cúng mẹ anh và tìm em”. Lam đáp:”Cúng bà cụ thì phải rồi, còn tìm em để làm gì ?’ Vinh vào đề luôn không để Lam nói thêm câu nào:
“Lam còn nhớ gần hai mươi năm trước, mẹ anh đã qua đời vào đúng gần dịp tụi mình thi cử không ? Buổi sáng hôm ấy, trời mưa lạnh, sương mù dày đặc, anh gặp Lam trong phòng máy vi tính để làm bài nộp. Anh như người mất hồn, đến cạnh Lam đưa tờ điện tín báo tin mẹ anh mới mất sáng qua và kêu anh về gấp chịu tang mẹ ….Thường ngày, anh chỉ vùi đầu vào sách vỡ, vì Lam biết anh đã lớn tuổi hơn bọn tụi Lam nhiều nên anh phải chăm chỉ học cho nhanh để ra đi tìm việc làm, hầu giúp gia đình ở quê nhà, vì cả nhà đã dồn hết tiền bạc cho anh đi vượt biển. Anh vừa đi làm vừa đi học nên không còn thì giờ giao thiệp với ai. Khi chuyện xảy ra như vậy, anh mới biết anh cần có một người Việt bên cạnh để tâm sự và nói, phải anh cần nói, nói nhiều về người mẹ mà anh kính trọng, thương yêu cả một đời, nhưng vì ngày thường có qua lại với ai đâu mà tìm họ để nói, để tâm sự cho vơi bớt nỗi niềm. Khi ấy, anh đâu có tiền đâu mà về Việt Nam chịu tang mẹ, đi về cũng khó khăn, cho nên khi ấy chỉ có một mình Lam và anh ở đấy, đau khổ vượt bực, anh đánh liều lại gần Lam tìm sự an ủi vì anh biết Lam là một người Phật Tử ngoan đạo nên anh cần sự giúp đỡ nơi Lam. Lam không quản ngại khó khăn và những bất tiện trong đời sống khi anh yêu cầu. Lam có đề nghị anh về Việt Nam chịu tang mẹ, nhưng anh viện cớ không có tiền, em chịu cho anh mượn tiền, anh mới thú thật là còn chương trình học của anh thì sao? sắp thi cử rồi bỏ đâu được, Lam thoáng cau mày khó chịu không nói làm anh tổn thương, nhưng đến bây giờ anh mới hiểu. Em yêu cầu anh về chùa gặp Thầy trụ trì và nhờ Thầy cầu siêu cho mẹ anh cũng không chịu vì anh đã lỡ … theo chúa KiTô khi mới chân ướt chân ráo qua đây, Lam lại cau mày thêm một lần nữa làm anh ăn năn hối tiếc, khi ấy anh thật là cao ngạo, nhưng Lam không nói gì cả, chỉ âm thầm lặng lẻ cho anh thêm cơ hội cuối cùng là anh muốn sao ? Anh muốn có Lam ở bên cạnh anh suốt ngày để khoả lấp đi sự cô đơn trống trải trong mùa đông này … Lam lại cau mày thêm một lần nữa và không nói gì … và anh muốn cúng cơm cho mẹ !!!! phải, cúng cơm cho mẹ anh ở ký túc xá … Lam không cau mày nữa mà một thoáng từ bi, thương cảm hiện lên trên khuôn mặt. Thế là cả ngày hôm ấy, Lam giúp anh lội mưa gió đi mua gạo, thức ăn, nhang đèn về nấu cơm làm thức ăn chay cúng mẹ anh. Lam bỏ cả những giờ học và thực tập để ngồi nghe anh khóc, kể lể, gào thét như một tên điên loạn, có những hồi, anh giận trời trách đất để mẹ anh mất trước khi anh thành tài, làm ra tiền để lo cho mẹ. Lam chỉ ngồi co ro đó để nghe và nghe thôi, trời về chiều anh càng sợ cô đơn thêm và cố giữ Lam lại nhưng rồi Lam cũng phải về. Ngày hôm sau, anh có tìm Lam nhưng nghe được phong phanh là Lam cảm nặng vì dầm mưa và mặc áo ướt. Anh không có số điện thoại hay nhà Lan để đến hỏi thăm hay cám ơn. Sau đó, Lan có tìm gặp riêng anh cho anh chuỗi đeo tay rồi đề nghị anh mỗi thất cúng và niệm Phật cho mẹ anh mau siêu độ, khi ấy, anh mắc cỡ với bạn bè và sợ họ biết anh đã khóc với Lam nên anh né tránh Lam. Nhưng anh đã lầm Lam, cho đến nay, không ai biết chuyện ấy cả. Thế mà anh lại quá ích kỷ, đến 49 ngày mẹ anh mất, anh lại đem hình mẹ đến nhờ Lam đem vào chùa cúng, Lam không cau mày mà chỉ thở dài nhè nhẹ và cầm lấy, anh còn nhờ Lam đốt nhanh cho mẹ khi về chùa vì anh đã bỏ thành phố đi vĩnh viễn. Năm ấy là năm cuối của anh và anh đã có việc làm nên anh không muốn về chịu tang mẹ để phải trể thêm một năm hay mấy tháng. Anh nghĩ chết rồi là hết, có về cũng chẳng làm được gì, mẹ nằm đó, làm anh thêm đau khổ !!! anh đã lầm rồi !!!! Ra đời anh mới hiểu, việc làm thì khi nào cũng có, học trể một năm hay vài tháng để thi lại kỳ hai cũng chẳng hề gì, còn gương mặt mẹ hiền, một khi nắp quan tài đã đóng lại, thì vĩnh viễn dù cho có tiền muôn bạc vạn cũng không mua lại được giây phút nhìn gương mặt ấy lần cuối cùng ….Lam ơi, anh khổ quá, anh đã sống trong ăn năn và hối tiếc từ nhiều năm nay chỉ vì một lỗi lầm như vậy ….Anh phải làm sao bây giờ hả Lam ? Anh vẫn theo dõi sinh hoạt của Lam qua người quen ở lại thành phố này nên hôm nay anh về.”
Trời chiều buông xuống nhẹ nhàng, thức ăn dọn ra đã lạnh ngắt theo tiết đông, Lam lặng lẽ nhìn Vinh thương cảm, đây là lần thứ hai, Lam tìm lại được con người thật của Vinh. Nhìn Vinh không nói chi, nhưng Vinh cảm thấy dễ chịu và ấm áp toả ra từ cặp mắt đen láy của Lam, một sự thông cảm không nói nên lời nhưng đối phương thầm hiểu. Vinh bỗng nhiên sôi nỗi:
”Lam, đi theo anh đi, anh cần có Lam bên cạnh cuộc đời còn lại này, từ ngày Lam từ hôn với anh gấn hai mươi năm trước, anh vẫn ư ư… ở vậy …có lẽ vì anh khó tính quá chăng ?”
Lam vẫn im lặng nhìn Vinh cười nụ, không nói chi, Lam đã đói bụng nhưng Vinh vẫn nói tiếp:“Lần trước, anh còn tưởng anh ngon lành lắm vì sự thành đạt của anh, mắc cở nên cầu hôn với Lam lén lút còn ra điều kiện là Lam phải vào đạo Kitô theo anh, anh xin lỗi Lam nhé, anh không ngờ được trong con người ẻo lã yếu đuối của Lam là một sức mạnh tâm linh vững chắc đáng phục , à mà anh xin lỗi, Lam đã có gia đình chưa vậy?”
Lam vẫn nhìn Vinh lặng lẻ không nói, Vinh vẫn tiếp tục:
“Lương anh làm bây giờ dư sức cho Lam ở nhà chơi, đi du lịch, đi shop sắm áo quần thời trang và muốn làm chi thi làm, miễn có Lam bên cạnh nói chuyện cho anh bớt trống trải tuổi già là đủ rồi, anh sẵn sàng chìu theo ý của em muốn gì cũng được.”.
Lam nhỏ nhẹ hỏi Vinh:“Anh cảm thấy đói bụng chưa? Ăn cơm đi anh”
Vinh uể oải dùng cơm chay và nóng nảy hỏi:
“Sao Lam không nói chi hết vậy? Lam có thể suy nghĩ và trả lời anh sau cũng được, đây là Business Card của anh, chức vụ anh cao nên hay đi đây đó để kiểm soát, phần lớn làm ở nước ngoài nên em cứ gửi email cho anh là anh sẽ điện cho em ngay, sáng sớm mai anh về Mỹ rồi.”
Lam lại thoáng cau mày 1 chút nhưng lấy lại bình tĩnh ngay, Vinh tế nhị, hiểu liền ý của Lam nên cũng im lặng xin lổi. Vinh và Lam thả bộ trong rán chiều đỏ ửng, đi dọc theo con sông uốn lượn bên trường Đại Học, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng tư. Vinh đã thành công vượt bực trong lãnh vực nghề nghiệp của anh, Lam vẫn ở lại sống cuộc sống thầm lặng ở thành phố nhỏ hiền hoà bên cạnh bố già, mẹ yếu. Hai phương trời cách biệt, ngày xưa, còn nhiều ước vọng của tuổi trẻ, còn yêu thương nồng nàn mà Lam đã không đành đoạn bỏ bố mẹ để theo Vinh đến một chân trời xa lạ, hơn nữa vì không muốn bỏ đạo mình để kết hôn với Vinh trong sự bắt buộc có tính chất cuồng tín của anh ấy. Bây giờ, đã hơn nữa đời người, bố già, mẹ yếu cần có mặt Lam bên cạnh để nương tưạ. Hơn thế nữa, đã khoác trên mình chiếc áo giải thoát, đã tìm được nguồn vui bất tận nơi TAM BẢO thì Lam còn dại gì mà bước vào vòng tục tụy trói buộc với Vinh để rồi … sẽ khóc nhiều hơn là cười…
Thở một hơi dài sảng khoái giữa ánh hoàng hôn, Lam nhìn những con vịt đang lũ lượt bước lên bờ, vặn mình, vẩy cánh cho khô nước, rồi lạch bạch đi theo nhau từng đàn trở về tổ. Lam nhỏ nhẹ nói với Vinh:”Đi thôi anh ạ, Lam đưa anh về nghỉ cho sớm để ngày mai anh còn bay một đoạn đường vượt đại dương thật dài, dài lắm đấy anh ạ !!!”
Diệu Anh-Thiện Anh Lạc – 2007



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
29/07/2014(Xem: 9174)
"Cây có cội mới trổ cành xanh lá Nước có nguồn mới tỏa khắp rạch sông" Được làm người công đức của cha ông Nên danh phận cảm nhờ ơn xã hội Chúng ta được thân làm người, là nhờ có tổ tiên, ông bà, cha mẹ và nhiều nhân duyên hội tụ. Chúng ta được khôn lớn nên người là nhờ ở sự trưởng dưỡng, giáo dục của Cha, Mẹ, Thầy, Cô và Xã Hội. Công ơn to lớn ấy, trong kinh Phật đã dạy có Bốn Đại trọng ân: 1/ Ơn Quốc gia, thủy thổ, 2/ ơn Cha, Mẹ, 3/ Ơn Tam bảo, 4/ Ơn Đàn na tín thí (xã hội), trong đó công ơn của cha mẹ là to lớn nhất, sánh bằng non biển, không thể bút mực nào tả xiết. Chỉ có tri niệm và thực hành mới hy vọng có một chút đáp đền. Đức Phật đã dạy rằng: công ơn của cha mẹ bao la như biển cả và cao vòi vọi như trời xanh vô hạn, với sự hy sinh cao đẹp, “bên ước mẹ nằm, bên ráo phần con”, thật là “ Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng Mẹ, gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng Cha”, Thương và lo cho con nên “miễn sao có lợi thì làm, chẳng màng tội lỗi, bị giam bị cầm…”.
29/07/2014(Xem: 24914)
Hồng đỏ cài lên đẹp tuyệt vời Phải nên trân trọng nhé người ơi! Những ai còn mẹ còn hồng đỏ Màu đỏ thắm tươi vẻ rạng ngời
24/07/2014(Xem: 4632)
Tối nay ngồi vẽ Mẹ. Một người Mẹ của đồng quê đất Việt. Da mặt Mẹ đã xạm đen vì dãi dầu. Đôi mắt Mẹ đã trĩu xuống vì suy nghĩ, vì chịu đựng, vì lo lắng cho các con. Đôi môi Mẹ đã khô khan nứt nẻ, vì tranh thủ, vì buôn bán, vì cãi cọ, vì van xin, vì cầu nguyện.
24/07/2014(Xem: 4449)
Vu Lan là lễ truyền thống lâu đời có từ thời Đức Phật còn tại thế hơn 2,500 năm trước; đồng thời cũng là lễ tiết quan trọng phổ thông của dân tộc Việt Nam từ ngàn xưa mà tổ tiên chúng ta đã giữ gìn qua nhiều thế hệ. Lễ tiết Vu Lan hay Vu Lan thắng hội gắn liền với lễ giải Hạ - Tự tứ của Tăng đoàn Phật Giáo. Lễ Tự tứ có nghĩa là sau những tháng ngày tịnh tu Giới - Định - Tuệ, ba nghiệp của hành giả sâu lắng thanh tịnh; hai vị Tỳ kheo đối thú nhau chân thành bày tỏ khởi đi từ đạo tình cao quý nhẹ nhàng trong sáu tiếng: thấy tội, nghe tội, nghi tội, những mong đợi vị thầy đối diện chỉ bày cho ta thành tâm sám hối trước hội chúng và Tam Bảo, nguyện cải đổi không tái phạm, nếu xét thấy mình có tội. Thật là thành khẩn, cao đẹp trong hòa hài, từ bi, nhẫn thuận, bình đẳng. Nhẹ nhàng nhưng mang chất liệu tuệ giác tự thân và san sẻ với giác tha của người đối diện kết nên vòng nhân duyên thù thắng hầu tiến đến giác hạnh viên mãn.
24/07/2014(Xem: 4462)
Mỗi mùa Vu Lan đến Biết bao dòng lệ rơi Cho tình vô bờ bến Bày tỏ không nên lời Nghẹn ngào trong nước mắt Tưởng nhớ đến mẹ cha Ân tình cao chất ngất Suốt đời đã bôn ba
19/07/2014(Xem: 5061)
Vu Lan phiên âm từ Phạn ngữ Ullambana, Trung Hoa dịch là “Giải đảo huyền” có nghĩa là cởi mở những cực hình hay giải thoát những khổ đau trong 3 cảnh giới: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Phật giáo chủ trương nhân quả theo nhau như hình với bóng, nghĩa là người gây nhân lành ắt sẽ hưởng quả tốt, ngược lại kẻ tham lam, vị kỷ, độc ác... chỉ biết lợi mình, không kể đến hậu quả làm phiền lụy khổ đau cho tha nhân, rộng ra là cả sinh linh vạn loại, đương nhiên sẽ gặp những phiền toái, chịu đựng những trách móc, oán hận của những nạn nhân, hay khi xả bỏ cuộc sống sẽ lãnh sự trừng phạt trong 3 ác đạo mà thế nhân hay tín ngưỡng nào cũng nghĩ bàn để khuyến miễn người đời phải lo tu thân hành thiện, làm đẹp nhân sinh. Mùa Vu Lan báo hiếu phát xuất từ đức Mục Kiền Liên kiếm tìm, thăm viếng rồi giải thoát mẹ ngài khỏi cảnh giới ngạ quỷ, có từ thời đức Phật còn tại thế; văn hóa thế nhân có từ khi loài người hướng về nẻo thiện. Gần chúng ta là văn hóa Á Đông, lấy nhân luân làm căn bản: Hiếu, đễ, tru
18/07/2014(Xem: 5002)
Nhờ năng lực của Tăng đoàn mà mẫu thân của ngài Mục Kiền Liên được thoát khỏi cảnh bi thống nơi chốn địa ngục. Tăng đoàn thanh tịnh hòa hợp là năng lực vô biên hóa giải được khổ đau từ cõi vô hình cho đến thế giới con người. Trọng tâm của Giáo hội chúng ta đặt ở sự hiệp lực này, trong ấy những Phật sự hằng năm của Giáo hội, tất cả tăng ni và thiện tín cùng nhau chung lo. Bốn phật sự thường xuyên của Giáo hội mà mỗi thành viên đều chung sức chung lòng đó là: Phật đản, An Cư, Khóa Tu Học Bắc Mỹ và Ngày Về Nguồn - Hiệp Kỵ.
15/05/2014(Xem: 7142)
Hôm nay ngày giỗ của Ba tôi, tự dưng lòng tôi thèm viết một chuyện gì đó về Ba tôi…như nhà văn Võ Hồng thường khuyên mọi người nên viết lại những kỷ niệm sinh hoạt của cha, của mẹ mình, những kỷ niệm mà mình nhớ hơn hết, đáng nhớ hơn hết…để nhân ngày k?giỗ của cha mẹ, tập trung về, cùng đọc, cùng nghe, cùng xúc động, hồi tưởng công ơn. Con cháu sẽ có dịp sống lại không khí đại gia đình, con nhớ thương cha mẹ, cháu gần gủi, quý trọng ông bà!
16/10/2013(Xem: 19208)
Có lẽ, trong thời gian qua, trong cuộc sống vật chất tương đối đầy đủ dù chưa dư thừa với đa số, nên con người cần một cái gì đó về đạo đức tâm linh, muốn trở về nguồn cội, nên tưởng nhớ nhiều về tổ tiên ông bà mà gần gũi nhất là cha mẹ, anh em huyết thống. Tập sách nhỏ này, tôi viết để tưởng nhớ mẹ tôi, nhưng may mắn trong cái riêng ấy lại hòa nhập được với cái chung của những tấm lòng hiếu kính. Do đó, rất nhiều người tâm đắc muốn có, muốn đọc, có người vừa gọi điện vừa khóc, tôi cũng chạnh lòng nhớ mẹ mà khóc theo, đa số qua điện đàm yêu cầu tái bản, vâng lời, tôi cũng cố gắng tái bản 2 lần rồi.
16/10/2013(Xem: 15419)
Kính lạy vong linh cha, Khác biệt với muôn ngàn trường hợp khi cầm viết đặt lên giấy. Con ghi lại vài nét – chỉ vài nét thôi về đời sống của cha – một người cha có lắm điều độc đáo, không những chỉ trong hàng con cháu mà bất cứ ai cũng công nhận là hãn hữu và cần rút tỉa những điểm son để soi sáng vào nếp sống của mình.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]