Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2007
Bàn tay mẹ
Nguồn: Dương Thị Phương
Một người phụ nữ bước đến với túi ổi trên tay. “Anh mua giúp mấy trái ổi này, 2 cân chỉ tám ngàn đồng thôi”.Tôi ngẩng lên và bắt gặp ở người phụ nữ ấy một hình ảnh thật quen thuộc: những chiếc móng tay màu đen...
Ngày xưa và ngay cả bây giờ, mẹ vẫn không để tôi cắt móng tay cho mẹ, những chiếc móng tay cứng, đen và nhuốm vàng. Nó như minh chứng cho cả cuộc đời vất vả, hy sinh thầm lặng của mẹ. Đó là kết quả của những buổi mẹ dậy từ tờ mờ sáng để hái rau bán, bòn từng đồng tiền để gửi cho chúng tôi ăn học.
Nhựa rau bao năm tích tụ đã làm nên màu sơn móng tay rất đặc trưng của mẹ. Mẹ giữ cho chúng tôi được bàn tay trắng trẻo, xinh đẹp để theo đòi nghiệp bút nghiên. Bàn tay mẹ, thô ráp và xấu xí, nhưng lại luôn ấm áp và nồng hậu...
Từ ngày tôi vào đại học, mẹ gắn bó hơn với mảnh rau trước nhà. Đến một ngày, mẹ đi khám và bị chẩn đoán là bị gai cột sống. Cả nhà đều phản đối việc mẹ hái rau. Mấy ngày đầu, mẹ xuôi xuôi nhưng rồi lại ra vườn. Mẹ bảo: làm vườn cho vui và có thêm đồng tiền mua quà cho con út.
Mỗi buổi sáng, khi tỉnh dậy, tôi lại thấy nụ cười quen thuộc của mẹ. Dù lo cho mẹ đến thắt lòng nhưng bao giờ tôi cũng hỏi “Hôm nay mẹ hái được bao nhiêu bó” và mẹ lại rạng rỡ chỉ những bó rau - thành quả của mẹ.
Nhìn bàn tay mẹ, tôi muốn chạy đến ôm mẹ và thì thầm: Mẹ ơi, những gì mẹ làm thật lớn lao và cao cả, con yêu mẹ thật nhiều. Mong rằng trên con đường con bước bàn tay mẹ sẽ luôn ở bên và nâng đỡ con. Mong một ngày nào đó, bàn tay mẹ không phải vất vả, không phải lo nghĩ cho chúng con.