Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Mẹ tôi…

10/04/201317:15(Xem: 3207)
Mẹ tôi…

Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2007

Mẹ tôi…

Thanh Phi

Nguồn: Thanh Phi


Trời Melbourne đã vào cuối đông nhưng vẫn còn lạnh, lạnh đến se người. Ngoài trời đang mưa, ngồi đọc những bài văn, bài thơ ca tụng công Cha, ơn Mẹ, tôi bỗng nhớ đến Mẹ tôi vô cùng và muốn viết đôi điều về Mẹ, để bày tỏ lòng thành kính tri ân của tôi đối với Mẹ, bởi hình như tôi chưa bao giờ nói cho mẹ biết, tôi mang ơn Mẹ biết dường nào.
Tôi sinh ra đời giữa thời ly loạn, nên chưa đầy tháng tuổi tôi đã không còn Ba, Mẹ tôi lúc đó mới 28 tuổi đã phải một mình đem hai con thơ đi lánh nạn phương xa. Nhờ trời thương có người tốt bụng giúp cho Mẹ tôi có công ăn việc làm, nơi ăn chốn ở. Mẹ con tôi đã sống những tháng ngày bình yên. Nhưng năm tôi lên 10 tuổi ,vì sơ ý, tiền bạc của cải Mẹ dành dụm để lo tương lai cho anh em tôi bị mất sạch, Mẹ rất buồn và một năm sau Mẹ tôi tái giá với hy vọng có người phụ giúp Mẹ lo cho anh em tôi.
Mẹ tái giá, nhưng lúc nào cũng bảo vệ các con của Mẹ. Tôi nhớ có một lần, không biết Mẹ tôi và Chú Ba ( tôi gọi chồng sau của Mẹ tôi là Chú Ba) cãi nhau về điều gì, tôi nghe Mẹ nói “ Tôi lấy chồng vì con chứ không phải vì chồng mà bỏ con” Và có lẽ vì lời nói cứng rắn đó của Mẹ mà suốt 10 năm sống chung với cha ghẻ, tuy không có được sự thương yêu trìu mến của người cha nhưng tôi không bao giờ bị Chú Ba la mắng.
Cuộc đời của Mẹ, kể từ khi tôi hiểu biết, tôi thấy Mẹ ít khi lo cho chính bản thân Mẹ mà lúc nào cũng để tâm lo lắng cho chồng con, cho thân bằng quyến thuộc và ngay cả cho những người quen biết chung quanh, ai cần gì đến Mẹ, Mẹ đều tận tâm giúp đỡ.
Tôi còn nhớ, có một hôm tôi với Mẹ trên đường đị bộ về thăm Ngoại, dọc đường thấy có hai người đàn ông đang đánh nhau, có mấy người đứng gần đó nhưng không ai vào can, Mẹ tôi lúc đó đang mang thai, cái bụng khá lớn, nhưng Mẹ đã xen vào để can, mấy người kia nói Mẹ làm vậy rất nguy hiểm vì lỡ Mẹ bị đánh trúng bụng, nhưng Mẹ nói người ta thấy cái bụng của Mẹ người ta sợ, và quả thật như vậy, hai người đàn ông kia sợ đánh trúng Mẹ nên đều dừng tay, nhờ vậy mà tránh được sự xô xát có thể gây thương tích; Một lần ở trong xóm có hai thanh niên gây gỗ, cầm dao đòi đâm chém nhau, Mẹ cũng bất chấp sự nguy hiểm, chen vào để cản ngăn. Mẹ tôi đã làm những việc mà người khác cho là điên rồ, nhưng Mẹ đã không cảm thấy như vậy.
Thời gian Mẹ bán hàng ngoài chợ, có mấy chú lính đến mua hàng và hỏi Mẹ tôi cách kho nấu... thấy tội nghiệp, Mẹ đã nhắn người kêu tôi xuống đem số hàng các chú lính mua về kho nấu sẳn rồi mang ra cho các chú ấy, Mẹ nói : “ Mấy chú đi lính xa nhà cực khổ, mình giúp cho họ, sau này anh con có đi đâu cũng được người giúp lại”. Và không hiểu có phải vì những gì Mẹ đã làm cho người khác không mà sau này khi Anh tôi đi lính Xây Dựng Nông Thôn, tại những nơi anh trú đóng, anh đã có được những người Mẹ nuôi, chị nuôi, em nuôi thương mến, săn sóc cho anh.
Năm 1975, khi đất nước được giải phóng, đời sống người dân có nhiều xáo trộn, trong xóm tôi cũng có nhiều gia đình di tản về nơi khác làm ăn sinh sống. Trong số đó có một gia đình thiếu nợ Mẹ tôi khá nhiều, khi tôi đề cập đến số nợ đó Mẹ đã thản nhiên nói: “ Nếu họ không trả thì coi như kiếp trước mình đã thiếu nợ của họ, còn nếu mình không nợ thì có ngày họ cũng trả cho mình”. Một năm sau gia đình đó trở về, họ thương lượng với Mẹ cho họ từ từ trả số nợ đã thiếu. Gia đình này có lập một quán nhỏ bán quà vặt, bà ấy đã đề nghị Mẹ cho các em tôi khi nào muốn ăn quà thì ra mua để trừ bớt tiền, các em tôi nghe vậy rất mừng, nhưng Mẹ đã nói : “Tụi con khi nào muốn ăn thì Mẹ cho tiền ra mua ăn chứ không được mua trừ nợ vì gia đình người ta chỉ nhờ vào quán hàng đó để sống thôi, tiền họ thiếu khi nào có họ trả” Và mấy năm sau, gia đình ấy có người con được đi Mỹ đã gởi tiền về cho gia đình và họ đã trả cho Mẹ tôi tất cả số tiền họ thiếu.
Nói về Mẹ thì có nhiều điều để nói lắm, nhưng có một việc mà mỗi lần nhớ đến tôi đều xúc đông cho dù việc đó đã xảy ra cách đây 30 năm rồi. Khi tôi có thai lần đầu tiên Mẹ rất mừng, Mẹ chuẩn bị đủ thứ để khi tôi sanh có mà dùng, Mẹ và các em tôi đã vào rừng tìm hái những loại lá đem về phơi khô để sắc cho tôi uống sau khi sanh… nhưng chẳng may khi được 3 tháng thì tôi bị hư thai, chồng tôi báo tin cho Mẹ biết để Mẹ đừng có lo chuẩn bị nữa. Tưởng chỉ vậy thôi, không ngờ mấy ngày sau khi tôi đang nằm nghỉ, tôi nghe tiếng người em chồng tôi kêu “ Chị Hạnh ơi có Má chị xuống nè” Tôi giật mình tỉnh dậy mơ hồ như là mình vừa chiêm bao, nhưng khi nghe em tôi kêu thêm một lần nữa , tôi ngồi bật dậy chạy ra ngoài thì thấy Mẹ tôi đang đứng đó với gương mặt đỏ bừng, dáng vẻ mệt mõi, nhưng trong ánh mắt Mẹ là sự vui mừng. Mẹ tôi từ trước vốn ít khi đi đâu xa một mình, vậy mà Mẹ đã đành để các em tôi ở nhà, lúc đó người em kế tôi mới 13 tuổi, Mẹ lặn lội đi từ ĐaLat xuống Vĩnh Long , một nơi mà Mẹ tôi chưa bao giờ biết đến, đi tới đâu Mẹ hỏi đường tới đó và cuối cùng Mẹ cũng tìm được nơi tôi ở. Mẹ đến để mang cho tôi túi lá khô để uống , chai thuốc rượu để xoa bóp và một hủ gừng ngâm muối được chôn dưới đất để cho tôi xông hơ. Mẹ xuống để lo cho tôi, Mẹ lo rằng nếu tôi không kỹ lưỡng, sau này sẽ yếu. Viết đến đây tôi chợt nhớ mấy câu thơ của một Thiền Sư Nhật Bản :
Ôi Biển cả!
Nhìn Thấy biển
Mẹ tôi ơi!!!

Đúng vậy, chỉ có sự mênh mông , bao la của biển mới bao hàm được tình thương của người Mẹ đối với con. Mẹ tôi là vậy đó.
Chúng ta thường nghe nói ở cõi Cực Lạc, tiếng chim muôn ca hót… đều là những bài pháp vi diệu. Với tôi ngay tại thế gian này, những việc làm của Mẹ, những lời nói chân tình của Mẹ, đều là những bài pháp vi diệu, vì từ đó đã huân tập cho tôi những suy nghĩ, những việc làm để ngày nay khi tôi chập chững đi vào Đạo, tập hành theo lời Phật dạy tôi cảm thấy rất dễ dàng vì chính Mẹ đã dạy cho tôi lòng từ bi, hiểu biết về nhân quả, biết sống vì mọi người và nhất là biết thông cảm, tha thứ. Mẹ tôi tuy không hề nói cho tôi nghe Phật dạy như thế nào, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại những gì Mẹ đã làm, đã nói rất hợp với giáo lý của Phật. Đã từ lâu tôi đã được học về lý Đạo mà tôi không hay biết…
Kính lạy Mẹ, hôm nay con xin nói với Mẹ một điều : Con của Mẹ không thành danh đó là nghiệp của con, nhưng con thành nhân đó là nhờ công ơn của Mẹ.
Với muôn Bồ Tát viên thành
Mẹ tôi là bát nước lành giữa trưa

Mùa Vu Lan 2007
Thanh Phi



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/04/2013(Xem: 3884)
Mẹ ơi, đã nhiều năm rồi mà thi thoảng con vẫn nằm mộng thấy Cha. Mỗi lần như vậy,lòng con thật hạnh phúc. Có lẽ Cha vẫn luôn bên cạnh con khi con một mình nơi chốn cửa Thiền u tịch. Nhưng rồi tỉnh dậy thì con lại nhớ Mẹ làm sao !...
10/04/2013(Xem: 5806)
Có một vị bồ-tát rất tầm thường ở trong nhà của tôi, nhà của các bạn, nhà của mọi gia đình ở xứ này. Vị bồ-tát ấy cũng có mặt ở các văn phòng, hãng xưởng, bệnh viện, trường học, v.v… từ tư nhân đến công quyền. Ở nơi sang trọng thì ăn mặc gọn ghẽ, hình dáng thon thả, nhẹ nhàng; ở nơi xập xệ thì hơi cồng kềnh, luộm thuộm một chút. Nhưng vẫn cái dáng đó, ai nhìn vào cũng nhận ra.
10/04/2013(Xem: 4036)
Tuesday, September 08, 2009 Chuyến đi California của hai mẹ con cùng người anh khởi đầu bằng trầm lặng. Mãi đến phút chót nhờ mạng lưới điện toán, việc trở thành nhanh chóng. Chỉ vài phút trên màn điện, bấm vài lần trên bàn chữ là xong hoàn toàn việc mua vé máy bay cũng như chỗ ở. Vé mua làm xôn xao đàn em gái lúc nào cũng chăm chỉ vùi đầu vào công việc. Với lũ em, chuyện đi xa vài ngày là đắn đo quanh từng sắp đặt lớn........
10/04/2013(Xem: 3240)
Là người Việt Nam, ít ai không thuộc dăm ba câu trong truyện Kiều, cũng như ít ai không biết tác giả áng văn tuyệt tác viết bằng thể thơ lục bát đó là thi hào Nguyễn Du. Rất nhiều đoạn, nhiều câu, nhiều tình huống trong truyện Kiều đã trở thành văn học dân gian vì những tâm trạng, những hoàn cảnh đó quá gần gũi với môi trường thực tế trong xã hội, cả thời xưa cho đến ngày nay.
10/04/2013(Xem: 3706)
Trăng 14 lẻn nhẹ vào Am. Mắt khép hờ mà hành giả vẫn thấy rõ. Nhưng trăng ngây thơ, tưởng sẽ đùa như trẻ nhỏ khi vờn lên vạt áo tràng nâu làm hành giả giật mình, để trăng khúc khích cười. Thôi được, giả như không thấy mà tạo niềm vui thì có sao đâu, nhất là niềm vui này lại tặng ánh trăng, đối tượng tri kỷ thường cùng tọa thiền những đêm tĩnh lặng.
10/04/2013(Xem: 3914)
Tựa bài viết có vẻ không ổn vì hai hình ảnh tương phản này có thể chẳng bao giờ thấy nhau. Không có người nhà giầu nào lại dùng cái bát đã sứt mẻ; cũng như, cái bát nào trong bếp người nhà giầu mà chẳng may bị mẻ thì số phận nó nhiều phần sẽ nằm trong thùng rác!
10/04/2013(Xem: 3868)
Tôi từng được nghe mẩu truyện rất cảm động. Truyện chỉ có hai nhân vật chính. Một buổi sáng, trước tiệm bán hoa, một thanh niên ngừng xe, định vào tiệm đặt mua một chậu lan, nhờ gửi tặng mẹ ở cách xa anh ta hơn ba trăm cây số. Nhưng bất chợt, anh thấy một cô bé, đứng nép cánh cửa tiệm và đang ôm mặt khóc. Cảm thương, anh đến bên, dịu dàng hỏi...
10/04/2013(Xem: 3306)
Thư của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh gửi cho học trò ở Bát Nhã, Từ Hiếu, và khắp nơi Ngày 20.7.2009 Thân gửi các con của thầy ở Bát Nhã, Từ Hiếu, và khắp nơi, Thầy đang ngồi ở thất Ngồi Yên, xóm Thượng, Làng Mai, viết cho các con. Khoá tu mùa Hè ở Mai Thôn rất vui và rất thanh tịnh. Tuy có khó khăn kinh tế trên thế giới, nhưng số người về Làng tu tập trong bốn tuần lễ cũng rất đông,...
10/04/2013(Xem: 4205)
Mục đích cuối cùng của những người thực hành theo Phật giáo là đạt đến quả vị hoàn toàn giác ngộ và thấu suốt mọi sự vật của một đức Phật. Phương tiện chúng ta nương vào để tu tập là cái thân người này với một tâm hồn thanh tịnh.
10/04/2013(Xem: 3699)
Chúng tôi đã thuyết giảng về những cảm xúc đau khổ và các tai hại mà chúng sẽ gây ra cho việc hành trì tu tập của chúng ta. Tuy nhiên, điều ấy không có nghĩa là chúng ta không quan tâm đến những cảm xúc đó. Tôi biết rằng trường dạy Tâm Lý Học ở Tây Phương người ta thường khuyến khích việc bày tỏ những cảm giác và xúc cảm, ngay cả những cảm xúc tức giận.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567