Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Tình yêu của mẹ tạo nên bảng vàng

02/08/201114:29(Xem: 4801)
Tình yêu của mẹ tạo nên bảng vàng
me_mum5
TÌNH YÊU CỦA MẸ TẠO NÊN BẢNG VÀNG

Như Nguyện dịch

Ngày 28 tháng 7 năm 1997, học sinh An Kim Bằng trường cao trung Thiên Tân đã tham gia thế vận hội cuộc thi toán học dành bảng vàng quốc tế lần thứ 38, vì Thiên Tân viết ra trang lịch sử mới. Sau lưng thành công của vị toán học kỳ tài 19 tuổi là câu chuyện tình yêu vĩ đại của người mẹ làm nhiều người cảm động đến rơi nước mắt….

Ngày 5 tháng 9 năm 1997, là ngày tôi rời nhà lên viện nghiên cứu toán học Đại học Bắc kinh báo danh. Mới sáng sớm hương khói bếp vấn vít bay lên cao từ mái nhà tranh thân thương của tôi, cùng từng bước chân què của mẹ thức dậy nấu mì cho tôi, bột mì này là mẹ đem 5 cái trứng gà đổi lấy từ người hàng xóm, mấy hôm trước do lo tiền học phí cho tôi nên mẹ đã đẩy một xe rau lên thị trấn bán nữa đường bị bong gân. Tay bưng bát mì mà nước mắt tuôn trào từ khi nào, tôi thả đôi đũa rơi xuống đất, lâu lâu xoa nhẹ vết sưng to hơn cái bánh bao trên chân của mẹ, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống đất… nhà tôi ở huyện Vũ Thanh tỉnh Thiên Tân, nơi đó tôi có người mẹ đẹp nhất trần gian tên là Lý Diễm Hà.

Nhà tôi quá nghèo, lúc sanh tôi thì Bà bệnh nặng mỗi ngày nằm hơ bên bếp lửa, năm tôi bốn tuổi thì ông bị tai biến liệt bán thân, tiền thiếu nợ mỗi năm lại chồng chất. Lên bảy tôi bắt đầu đi học, tiền học phí thì mẹ chạy vay mượn. Tôi thường lượm những ngòi bút chì của người khác bỏ, lấy dây cột lại trên một cây que để viết, dùng cục gôm gôm sạch những cuốn vở tập viết đã viết để viết lại. Lòng mẹ đau như cắt, cũng có lúc mẹ mượn tiền mua cho tôi bút chì và cuốn vở. Nhưng mẹ rất vui mỗi khi tôi đứng nhất lớp, điểm toán luôn là cao nhất. Nhờ động viên của mẹ, tôi tiến bộ rất nhanh, ngoài việc học ra tôi cảm thấy trên đời không còn gì vui hơn. Chưa học tiểu học tôi đã học thuộc bốn phép tính phân số và số nguyên; khi lên tiểu học tôi hiểu biết toán lý trung học (cấp 2); khi lên trung học thì tôi cũng hoàn thành khóa trình khoa lý cấp 3. Năm 1994 Thiên Tân tổ chức cuộc thi vật lý cấp 2. Tôi là đứa trẻ duy nhất của vùng nông thôn đỗ thứ ba trong tất cả học sinh của 5 huyện. Năm đó tôi được danh hiệu là học sinh ưu tú nhất của huyện, tôi mừng quýnh chạy về nhà, không ngờ khi tôi đem tin vui báo cho ba mẹ biết, thì trên gương mặt của ba mẹ lại buồn rười rượi: Bà qua đời khoảng nữa năm thì ông cũng bệnh nặng vì thế tiền nợ lên đến cả vạn. Tôi lặng lẽ bước về phòng khóc cả một ngày.

Buổi tối nghe tiếng cãi vã bên ngoài,thì ra là mẹ muốn đem con lừa duy nhất còn lại bán đi để tôi được tiếp tục đi học, ba thì nhất định không chịu. Tiếng cãi cọ của hai người làm cho ông đang nằm trên giường bệnh nghe được, ông buồn bã uất nghẹn mà từ trần.

Chôn cất ông xong mắc nợ thêm 1000. Tôi không dám nhắc đến chuyện đi học, đem tờ giấy báo tin xếp lại để vào gối. Tôi mỗi ngày giúp mẹ làm việc, qua hai ngày ba và tôi phát hiện con lừa không còn nữa, ba mặt lạnh như đồng gay gắt hỏi mẹ: “cô bán con lừa rồi a? cô có điên không? Sau này vận chuyển hoa màu, mua lương thực cô tự đi mà vác về. Tiền bán con lừa đó có đủ cho nó học một năm hay hai học kỳ không…”? Hôm đó mẹ khóc thật nhiều rồi rất tức giận quát ba “cho con đi học thì có gì sai? Con đã thi đỗ nhất của huyện này, chúng ta không vì cái nghèo mà bỏ lỡ cơ hội tiền lộ sáng ngời của con. Tôi sẽ xách, sẽ mang để nó được đi học…” Mẹ bán con lừa được 600, tôi muốn quỳ xuống tạ ơn mẹ, thật lòng tôi rất muốn được đi học, nhưng tiếp tục học thì mẹ phải gặp nhiều khó khăn và chịu nhiều cực nhọc.

Mùa đông năm đó tôi về nhà lấy đồ mặc lạnh, thì thấy người ba vàng nhợt, ốm như da bọc xương nằm dài trên giường, mẹ thì giả vờ như không có việc gì nói với tôi rằng: “không có gì, chỉ cảm nhẹ, sẽ khỏe nhanh thôi”. Ngày hôm sau tôi nhìn thấy lọ thuốc có viết anh ngữ, tôi mới biết đây là thuốc ức chế tế bào ung thư. Tôi kéo tay mẹ ra ngoài khóc nức nở hỏi mẹ thế nào, mẹ nói từ khi tôi lên trung học thì ba bắt đầu bị bệnh và mỗi ngày mỗi nặng, mẹ đã mượn 6000 đi Bắc kinh xét nghiệm, cuối cùng phát hiện khối u trong ruột, bác sĩ bảo phải gấp rút phẫu thuật. Mẹ lại đi mượn tiền nhưng bệnh của ba chưa biết sống chết thế nào, tất cả những người thân đã mượn cả rồi, mượn mà không trả thì ai mà cho.

Hôm đó có người hàng xóm nói với tôi rằng mẹ dùng phương thức rất cổ xưa và đáng thương đến tội nghiệp để gặt xong mùa lúa. Mẹ không đủ sức mang lúa về sân hợp tác xã để tuốt, cũng không có tiền thuê người, mẹ cắt từng đám rồi để lên mấy miếng ván làm xe kéo về nhà, buổi tối trải một tấm nhựa trong sân rồi nắm từng bó lúa đập lên trên hòn đá… ba sào ruộng đều do mẹ gánh vác, mệt đến nỗi không đứng được mà quỳ xuống cắt, đầu gối đã rướm máu, đi thì từng bước từng bước run lên… không đợi người đó nói xong tôi chạy như bay về nhà, khóc ré lên “mẹ, mẹ ơi, con không thể học tiếp nữa đâu…” Cuối cùng mẹ cũng bắt tôi trở về trường, mỗi tháng tiền sinh hoạt của tôi từ 60 đến 80 tệ ít hơn bạn bè khoảng 2 đến 300 thật là ít đến tội nghiệp. Chỉ có tôi mới biết, mẹ đã tiết kiệm từng đồng để mua trứng, mua rau. Nhưng mỗi tháng cũng phải mượn 2 đến 30 tệ, mẹ ba và em rất ít ăn rau, mà nếu có ăn thì cũng chỉ luộc chứ không có một chút dầu để xào.

Mẹ sợ tôi đói mỗi tháng giữa lội bộ hơn 10 cây số mang đến cho tôi một ít mì vụn, mỗi cuối tháng mẹ vác một bao đồ lớn cực khổ lặn lội đến thăm tôi. Trong bao ngoài mì vụn ra còn có mấy xấp giấy phế của nhà máy in, một chai nước tương và cái tông đơ cắt tóc (bởi vì ra tiệm cắt tóc ít nhất phải tốn 5 tệ, mẹ muốn tiết kiệm để tiền đó mua bánh bao ăn thêm).

Tôi là đứa học sinh duy nhất không ăn cơm ở căn tin, chỉ có thể mua hai cái bánh bao (loại bánh bao không có nhân củaTrung Quốc), về ký túc xá chế ít mì vụn và nước tương để ăn; Và cũng là đứa học sinh duy nhất không dùng giấy tốt mà chỉ dùng giấy phế thải một mặt để học; và tôi cũng là người duy nhất không dùng bột giặt, mỗi khi giặt đồ thì đến căn tin nhặt lấy chất kiềm họ thải, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ. Tôi nghĩ mẹ là người anh hùng luôn vượt qua bao nhiêu gian khó và nguy hiểm, làm con của mẹ thật vẻ vang tột đỉnh.

Lúc vừa đến Thiên Tân, tiết đầu tiên học anh ngữ tôi như người trên trời rơi xuống, một câu cũng không hiểu. Lúc mẹ đến tôi có nói về lo lắng của mình sợ theo không nổi môn anh ngữ. Mẹ vui vẻ nói “mẹ chỉ biết con là đứa trẻ chịu nhiều vất vả, mẹ không muốn nghe con than khó bởi vì một khi đã chịu khó thì không có gì khó”. Tôi nhớ lời mẹ nói.

Có người nói với tôi muốn học giỏi anh ngữ thì trước nên để đầu lưỡi nghe âm thanh của chính mình. Tôi nhặt một hạt sỏi ngậm vào miệng sau đó cố gắng phát âm và học thuộc từng đoạn anh ngữ, đầu lưỡi và hạt sỏi cọ sát vào nhau, có lúc rướm máu nhưng tôi cắn răng chịu đựng. Qua nửa năm, hạt sỏi cũng mài tròn rồi, đầu lưỡi cũng bằng và thành tích anh ngữ tiến bộ đáng kể, đứng thứ ba trong lớp. Thật là cám ơn mẹ, lời của mẹ sao mà có sức mạnh khích lệ thần kỳ làm cho tôi vượt qua chướng ngại rất lớn trong học tập.

Năm 1996, lần thứ nhất tham gia thi về thế vận hội tri thức toàn quốc ở Thiên Tân, dành được phần thưởng giải nhất vật lý và giải nhì toán học. Đại diện học sinh Thiên Tân đi Hàng Châu thi học sinh giỏi vật lý toàn quốc. Tôi kiềm chế xúc động trong lòng, đem tin vui và nguyện vọng viết thư cho mẹ. “Con sẽ dành phần thưởng đứng nhất toàn quốc về tặng mẹ, sau đó tham gia thi vật lý thế giới”.

Không ngờ, kết quả chỉ đạt được giải thưởng thứ hai, tôi ngã gục trên giừơng không ăn không uống, mặc dù tôi đã có số điểm cao nhất trong những người Thiên Tân dự thi hôm đó, nhưng để báo đáp bao nỗi khổ mà mẹ đã ngậm đắng nuốt cay chịu đựng, thật là chẳng thấm vào đâu. Về đến trường các thầy cô giáo phân tích nguyên nhân thất bại: tôi nghỉ toán hoá phát triển rất nhiều mặt, tập trung vào quá nhiều đề mục làm phân tán đầu óc, nếu chỉ chuyên về một thứ chắc chắn đạt được.

Tháng 9 năm 1997, cuối cùng thì tôi cũng đứng nhất cuộc thi toán toàn quốc, thuận lợi gia nhập đội tập huấn quốc gia và trong mười lần trắc nghiệm đều đạt giải nhất. Theo quy định, các khoản lệ phí dự thi tự mình lo liệu. Nộp xong lệ phí báo danh, tôi đem sách vở và các thức ăn mẹ làm gói lại, chuẩn bị kết thúc. Ban chủ nhiệm và các thầy cô giáo toán học nhìn thấy tôi bận đồ bính của người khác, màu sắc và kích cỡ không hợp tay áo vá hai miếng lớn, kéo giỏ ra chỉ có cái mũ len bạc màu và cái quần vá một miếng ba tấc dài, xót xa nói: “Kim Bằng, đó là toàn bộ quần áo của em à”? Tôi vội vàng nói “thưa thầy, em không sợ mất mặt, mẹ em luôn nói rằng: “đọc sách thánh hiền thì tự mình sẽ được thăng hoa”, em mặc đồ này đi đến Mỹ cũng chẳng có gì ngại”.

Ngày 27 tháng 7, cuộc thi bắt đầu, chúng tôi từ 8 giờ 30 sáng đến 2 giờ chiều. Bộ đề thi kéo dài năm tiếng rưỡi đồng hồ. Ngày hôm sau công bố kết quả. Trước là công bố huy chương đồng tôi không hy vọng nghe tên mình; tiếp đến là huy chương bạc và sau cùng là huy chương vàng,một người hai người thứ ba là tôi. Tôi vui mừng đến rơi nước mắt, thì thầm nói “mẹ ơi, con của mẹ thành công rồi”.

Tối hôm đó tôi và một người bạn được đài truyền hình trung ương phỏng vấn và phát sóng. Ngày 1 tháng 8 khi chúng tôi trở về, được hội khoa học và hội toán học Trung Quốc cử hành đón rước rất long trọng. Lúc đó tôi nghĩ về nhà, được gặp mẹ sớm nhất, tự tay tôi cầm cái huy chương vàng sáng chói đeo vào cổ mẹ…

Hơn 10 giờ 30 tối hôm đó thì tôi cũng lặng lội trong bóng đêm về đến nhà, mở cửa lại là ba, và tôi ôm chầm lấy cứ nghĩ đó là người mẹ hiền hòa kính yêu. Dưới ánh sáng của sao đêm mẹ ôm tôi vào lòng, tôi lấy huy chương ra treo vào cổ mẹ và khóc một cách rất thích thú. Ngày 12 tháng 8, trên đài chủ tịch của hàng ghế danh dự dành cho các vị giáo sư nổi tiếng toán học và các các thành viên cao cấp của bộ giáo dục Thiên Tân có chiếc ghế dành riêng cho mẹ. Ngày hôm đó tôi nói rằng: “tôi cả đời này cảm kích một người đó là người mẹ nuôi lớn tôi thành người, mẹ là người nông phu rất bình thường, người đã không những chỉ dạy tôi đạo lý làm người mà còn khích lệ trên từng bước chân tôi đi mỗi khi gặp khó khăn.

Tôi kể, có lần tôi muốn mua một cuốn “Anh hán đại từ điển” để học anh ngữ. Trong túi mẹ không có một đồng nhưng vẫn đồng ý tìm cách. Ăn cơm sáng xong mẹ mượn chiếc xe, hái đầy một xe rau cải trắng đẩy lên thị trấn bán. Đến nơi thì đã trưa rồi, lúc sáng tôi và mẹ chỉ ăn một tô cháo nấu với khoai lang. Lúc này bụng đói lắm nhưng chưa thấy ai lại mua, mẹ thì kiên nhẫn đi rao, cuối cùng thì bán 2,5 hào 1 cân, cả xe bán được 21 tệ nhưng họ chỉ đưa 20 tệ. Có tiền tôi chỉ muốn đi ăn nhưng mẹ nói đi mua sách trước, đó là việc chính của ngày hôm nay. Chúng tôi đến tiệm sách hỏi giá là 18 tệ 7 hào, mua xong chỉ dư lại 1 tệ 3 hào, mẹ đưa tôi mấy hào đi mua hai cái bánh nướng còn lại 1 tệ mẹ đưa tôi lo thêm việc lệ phí. Tuy ăn hai cái bánh nhưng phải vượt qua hơn 40 dặm đường về nhà, tôi lại đói mặt mày xây xẩm. Lúc đó tôi mới nghĩ đến lúc trưa quên đưa cho mẹ một cái bánh, mẹ đói cả một ngày. Tôi muốn tự tát lấy mình một cái, nhưng mẹ nói: “mẹ không có hiểu biết nhiều, nhưng mẹ nhớ lúc nhỏ thầy giáo dạy: nghèo là hoàn cảnh tốt nhất để rèn luyện ý chí học tập, con phải vượt qua những cái ải của học đường. Đại học Thiên Tân hay Bắc Kinh đều do con cả”. Lúc mẹ nói không nhìn tôi mà chỉ nhìn về phía con đường ở nơi xa, dường như nó có thể thông đến Thiên Tân thông đến Bắc Kinh vậy. Nghe lời mẹ nói tôi cảm thấy hết đói bụng rồi và chân cũng hết run…

Nếu như nói nghèo là hoàn cảnh tốt nhất để rèn luyện ý chí học tập thì tôi nên nói, mẹ là người nông dân thông thường mẹ cũng là người thầy tốt nhất trong đời tôi. Dưới lễ đài, không biết có bao nhiêu cặp mắt rướm lệ, tôi quay người qua, hướng về nơi có mái tóc hoa râm của mẹ cúi đầu kính lễ cảm tạ.

Trích trang web: http://home.kimo.com.tw/serene_99/非常感恩站長的用心良苦

Như Nguyện dịch

Source: thuvienhoasen
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
20/08/2015(Xem: 5375)
Thời tiết thật oi bức suốt một tuần lễ qua. Đâu đó trên đường, có những cảnh báo về hạn hán, kêu gọi mọi người tiết kiệm, hạn chế việc dùng nước. Nạn hạn hán đã kéo dài ở xứ này liên tục bốn năm qua. Nhiều cây kiểng và những bãi cỏ xanh của các công xưởng, công viên, gia cư tại đô thị đã lần lượt biến mất. Mọi người, mọi nhà đều phải tự ý thức trách nhiệm của mình đối với thiên tai này. Nói là thiên tai, mà kỳ thực, có sự góp phần rất lớn của con người trong việc sử dụng quá nhiều tài nguyên thiên nhiên (đốt nhiên liệu hóa thạch, phá rừng, v.v…) làm tăng nhiệt độ quả đất, tạo nên tình trạng hâm nóng toàn cầu (global warming).
20/08/2015(Xem: 9738)
Thiệp Mời dự Lễ Vu Lan 2015 tại Chùa Thiên Trúc
20/08/2015(Xem: 9517)
Chiều nâng lên chén cơm đầy Nhớ cha quay quắt những ngày thê lương Cháo đong loãng nhạt ưu buồn Đủ vui cái dạ lưng chừng xôn xao Sáng ngồi tán gẫu tầm phào Ly cà phê đá ngọt ngào rộn vui Nhớ cha năm tháng bùi ngùi
19/08/2015(Xem: 5198)
Hội này hội lễ vu lan Nhớ ơn cha mẹ mênh mang biển trời. Một mùa Vu Lan 2015, PL 2559 nữa lại về, mùa của hiếu hạnh đền đáp công ơn cha mẹ, ông bà, tổ tiên, vì nhờ đó mà chúng ta có thân thể và cuộc sống hiện hữu giữa cuộc đời này. Nhân dịp này, chùa Hương Sen cũng tổ chức lễ An vị Quan Thế Âm Bồ Tát lộ thiên cao 12 feet và Khóa Tịnh Tu Một Ngày nơi vùng núi thanh nhã này để cầu nguyện cho quốc thái dân an, cho cha mẹ hiện tiền tăng long phước thọ và cha mẹ quá vãng cùng cửu huyền thất tổ được siêu sanh tịnh độ. Chương trình như sau:
19/08/2015(Xem: 4236)
Ta còn một dòng sông_ dòng sông xưa uốn khúc những nỗi niềm cay cực với bóng mẹ lênh đênh tất tả chuyến đò đời. Ta còn một bầu trời_ bầu trời cao vời thăm thẳm ngút trùng khơi để ngày thơ mẹ nâng ta lên những tầm cao cuộc sống, khi ngày tháng truân chuyên cam chịu mẹ vẫn mỉm cười vì tất cả cho con. Ta còn một cánh đồng_ cánh đồng Việt nam óng ả mượt mà sóng lúa nhấp nhô, đâu đó vọng tiếng sáo diều như lời quê tự sự và thấp thoáng hình bóng cánh cò lặn lội, mẹ chính là cánh cò xưa bất hủ tìm kiếm mãi nguồn sống tinh hoa trong rơm rạ cuộc đời để cho con và vì con.
18/08/2015(Xem: 5056)
Nhắc đến Nguyễn Du (1765-1820) chúng ta thường liên tưởng đến áng văn bất hủ của Đại Thi hào là “Đoạn Trường Tân Thanh” hay “Truyện Kiều”. Hồi năm 1947, Giáo sư Trần Cửu Chấn (1906-1980)*1 đang lúc làm Bộ Trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục trong Nội Các của Thủ Tướng Chánh Phủ Thiếu Tướng Nguyễn Văn Xuân, đã trình Luận án Tiến Sĩ Văn Chương tại Đại Học La Sorbonne ở Paris, Pháp quốc với đề tài: “Étude critique de Poème Kim Vân Kiều”. Nguyễn Du và Truyện Kiều đã được một cái danh dự vô song khi GS Trần Cửu Chấn đệ trình Luận án Tiến sĩ này trước Hội đồng Giám khảo của Viện Đại Học La Sorbonne. Các học giả, các Giáo Sư Đại Học Pháp quốc và Việt Nam đã viết nhiều bài ca tụng Truyện Kiều và Nguyễn Du cùng tán thán Luận án Tiến sĩ của GS TS Trần Cửu Chấn. Nhà phê bình văn học Cung Giũ Nguyên trong bài “ La conscience matheureuse chez Nguyễn Du” đã gọi GS TS Trần Cửu Chấn là Bộ-Trưởng-kiêm Sinh-Viên (Ministre-Étudiant). GS TS Trần Cửu Chấn cũng
18/08/2015(Xem: 3944)
Từ hơn mười năm qua, cũng có thể là xa hơn chút nữa, ngày lễ Vu Lan Báo Hiếu hằng năm, đặc biệt là lễ cài hoa hồng, đã có sức lan tỏa mạnh mẻ ra ngoài khỏi khuôn viên những mái chùa Phật giáo, mặc dù cho một số ít người tự phong cho mình có tinh thần “cầu tiến” hay “hội nhập”…, chấp nhận và hưởng ứng những Ngày của Cha (Father’s Day), Ngày của mẹ (Mother’s day) hoặc Ngày quốc tế Phụ Nữ (Ngày Liên Hiệp Quốc vì Nữ Quyền và Hòa Bình Quốc tế).v..v..cũng được ồn ào râm ran chúc tụng nhau với người mẹ mình như là một ngày “Vu Lan phương Tây” xâm nhập, bất chấp ý nghĩa duyên khởi của từng ngày lễ đó.
18/08/2015(Xem: 3972)
Mùa Vu Lan lại về với người con Phật, mang nhiều ý nghĩa thâm diệu, vừa siêu nhiên của lãnh vực tâm linh, vừa hiện thực với văn hóa nhân gian, là tình cảm con người đối đãi. Hay nói khác là cơ hội để cho con cháu nhớ đến công đức của đấng sanh thành mà đền đáp. Sự đền đáp công ơn cha mẹ không phải dễ thực hiện cho nên có thể gọi là một việc khó nghĩ bàn. Vã lại trong dân gian có nhiều huyền thoại về những đứa con hiếu hạnh. Như trong các truyện nhị thập tứ hiếu chẳng hạn. Vì thế cho nên không ai lại không cảm thấy trong lòng có chút băn khoăn, là liệu mình có thể làm được như người xưa hay không? Đó là chưa nói đến lãnh vực tâm linh vì chúng ta nhìn đời bằng con mắt trần, thì làm sao thấy được cảnh giới vi diệu kia? May thay chúng ta là Phật tử, nên đây cũng là cơ hội để cho những
18/08/2015(Xem: 4685)
Một thời, Thế Tôn trú ở Sàvatthi, Ngài cho gọi các Tỷ kheo: Có hai hạng người, này các Tỷ kheo, Ta nói không thể trả ơn được. Thế nào là hai ? Mẹ và Cha. Nếu một bên vai cõng mẹ, một bên vai cõng cha, làm vậy suốt trăm năm cho đến trăm tuổi; nếu đấm bóp, xoa gội, tắm rửa và dầu tại đấy cha mẹ có đại tiểu tiện, như vậy, này các Tỷ kheo cũng chưa làm đủ hay trả ơn đủ mẹ và cha.
14/08/2015(Xem: 3788)
Một lần nọ Thế Tôn lấy một ít đất để trên đầu ngón tay rồi hỏi các Thầy Tỳ Kheo, đất trên đầu ngón tay Ta nhiều hay đất trên quả địa cầu này nhiều? - Bạch Đức Thế Tôn ! Đất trên đầu ngón tay Như Lai so với đất trên quả địa cầu thì quá ít . - Cũng vậy , này các Tỳ Kheo , những chúng sanh hiếu kính với cha mẹ thì quá ít, như đất trên đầu ngón tay của Ta, còn những chúng sanh không hiếu kính với cha mẹ lại quá nhiều như đất trên địa cầu”. (Kinh Tương Ưng)
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]