Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chợt nhớ mình cũng đã mất Mẹ!

28/08/201506:43(Xem: 2920)
Chợt nhớ mình cũng đã mất Mẹ!

        
hoa vu lan2
Chợt nhớ mình cũng đã mất Mẹ!

 

                 Bận bịu với  những lo toan Phật sự, những vần đề nghĩa tình  đáp trả chốn nhân gian, những  giận hờn oán trách đa đoan và những  mớ bòng bong  không giống ai, vì so với nhiều bắng hữu mình vẫn luôn xốc vác và đi đầu trong tất cả.

 

               Mới hôm qua, hôm kia hoặc ngày nọ không không xa, mình còn tiển đưa thân mẫu, người thân của những anh em bạn bè thân thiết, viết những lời ai điếu và những câu văn hay nhất về mẹ, vế cha, và chia buồn về sự mất mát quá to lớn nhất đời người.

 

               Cho đến khi gần xong mọi chuyện, về nhà lúc xế tà thì nhận ngay  lẳng hoa hoa hồng trắng thật to với câu thơ  lững lơ giữa dòng “Trắng cả lòng con lúc nghĩ về…”(ảnh đính kèm). Tôi chợt nhận ra: MÌNH CŨNG ĐÃ MẤT MẸ !

 

                Lúc  này, còn lại một mình, bỏ lại  bên hông những om sòm  đây đó, mình mới thấy  cơ đơn lạ lùng!

 

                Phải rồi! Xưa, trên phím đàn, trên mặt chữ văn chương mình  chưa khi nào nói về mẹ của mình , một người mẹ cũng như bao người mẹ khác, cũng hy sinh tận cùng cho đàn con khôn lớn, thành đạt. Nhưng có lẽ  mình phải là người ngậm ngùi nhất trong đám anh chị em đông đúc  mà mẹ đã sinh ra, nuôi nấng trong gian khổ nghẻo khó, Bà đã kỳ vọng về mình rất nhiều trên bước đường mở toang cánh cửa tri thức. Thế nhưng con đường vào nẻo đạo đã sẵn mở ra bên cạnh tuổi thơ trong trắng  để  mình không do dự bước vào và bền bỉ đi cho đến tận hôm nay. Tuy chưa phài là một người xuất gia, nhưng bằng một trái tim  yêu đạo mến đời của một cư sĩ Phật tử, những va đập, ma sát với cuộc đời nó vẫn có những vết thương  để đời.

 

                 Nhọc nhằn cơm áo, mẹ mính vẫn chưa  hề hé môi than thở về một đức con  mà mình sinh ra, nuôi nấng  từ tấm bé, cho ăn học  đàng hoàng như ai để rồi  chỉ đi lo chuyện đạo, chuyện đời  trong thiên hạ, chưa bao giờ mua  về cho gia đình một lon gạo, một củ khoai để gọi là giúp đỡ gánh nặng gia đình. Chưa hề!

 

                  Vậy mà mẹ mình nào có buồn đâu, bà cứ  âm thầm như khi nào  âm thầm chạy gạo, mượn tiền mua từng lon gạo về nấu nồi cháo  to  cho đám con lót lòng  đi học. Anh chị em  cũng chẵng ai hỏi rằng mẹ ơi tiền ở đâu ra mà mua gạo vậy? Mình thì  ăn xong  lại tất tả đi chùa. Đi hộ niệm cùng các bác hàng xóm.

 

                  Khi bước vào tuổi thiếu niên, thèm lằm một chiếc áo lam đồng phục Gia Đình Phật Tử, rồi sau nữa là Học Sinh Phật Tử mà suốt  nhiều năm liền mình chưa có để mặc dù đã  phát nguyện trở thành đoàn sinh chính thức. Khi biết được chuyện đó mẹ mình cũng âm thầm đem bán đi hai xấp vải  lụa đen Tân Châu dành để may quần cho bà và mẹ mà vẫn cố giữ bao lâu nay. Thậm chí chiếc áo tràng khi đó mẹ phải lấy tấm  chăn Drap trắng trải giường  dầy cộm, tự tay cắt may thành chiếc áo tràng cho mình, rồi sau đó lội xuống bãi sình  lúc nước cạn, đảo xuống thật sâu để  nhồi chiếc áo tràng đó với bùn cho thành màu xám tro, rồi giặt sạch đem phơi khô, là đã có  chiếc áo tràng màu  xám đi chùa hay hộ niệm với người ta.

 

                    Cho đến ngày bà nhắm mắt xuôi tay, đứa con như mình vẫn chưa một lần  may cho mẹ một chiếc  áo  hay mua cho bà một đọi guốc, đôi dép nào dù là rẻ nhất. Trong quá trình  tu học và phụng sự chánh pháp, khi làm được một thành quả nào, dù nhỏ hay to mình đều nhất tâm hồi hường về cho mẹ mình. Đó là cách duy nhất mình chỉ có thể làm cho mẹ mình.

 

                     Mình chỉ đã làm hết những gì mình  có được trong  suốt quàng đời học đòi làm một Phật tử trên đường đạo; đó là  những nghi lễ, những chư tôn đức xuất gia vị tình  đến chia sớt phúng tụng vài thời kinh cầu siêu thoát. Đến lúc này mới  thầy được kết quả tu học  của mình ra sao khi mọi người đến với  mình.

 

                      Hôm nay , đúng ngày rằm tháng bày, ngày Vu Lan Báo Hiếu, sau  khi thắp nhang  bàn thờ Phật, mình  lên bàn phím gỏ những dòng này để  tưởng nhớ mẹ. Mình không muốn viết văn, thơ để ca ngợi về người mẹ như lâu nay vẫn thường hay viết, mình chỉ xem đây là những dòng tự sự  khi chợt nhận ra mình cũng là người mất mẹ! Và chân thánh  cảm ơn Hòa thượng Viện chủ và chư tăng Thiền Viện Phước Hoa, đã nhắc nhở cho mình  về điều ấy bằng một lẳng hoa hồng trắng, trắng cả đất trời ngày tình mẹ, như  câu thơ  Nhất Hạnh: Tôi thấy tôi mất mẹ/ mất cả môt bầu trời…

 

                                                         Sáng rằm tháng bảy Vu Lan PL 2559

                                                                    DƯƠNG KINH THÀNH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/04/2013(Xem: 3825)
Văn bút "Bông hồng cài áo" của thượng tọa Thích Nhất Hạnh, trở thành một kiệt tác và được truyền thừa rộng rãi ở Việt Nam. Cho tới ngày nay, đã hơn 20 năm, chưa có một bản văn nào nói về mẹ được mọi giới ưa chuộng, hoặc thay thế được. Lời lẽ trong bài "Bông hồng cài áo", không phải súc tích ở lời văn chải chuốt, triết lý cầu kỳ. Sở dĩ, được mến mộ, vì bản văn vừa khế lý lẫn khế cơ. Đạo hiếu là đạo của con người và ai cũng muốn trả ơn cha mẹ.
10/04/2013(Xem: 3450)
Hằng năm cứ đến ngày rằm tháng bảy, khi trời đất chuyển sang thu, thì trong mỗi trái tim của người con Phật xuất gia thường in đậm bằng 2 dấu ấn. Đó là ngày lễ Tự tứ, kết thúc 3 tháng An cư kiết hạ và dịp lễ báo hiếu đối với ân đức sinh thành. Nói đến sự báo hiếu, chúng ta không thể không nhớ đến hình ảnh hiếu thảo chấn động thiên địa của tôn giả Đại hiếu Mục-kiền-liên.
10/04/2013(Xem: 4107)
Rất phổ biến là các huyền thoại khai nguyên tộc người, những sáng thế luận của các tôn giáo đều giống nhau ở chỗ sáng tạo ra một cặp nam nữ đầu tiên ở buổi hồng hoang xa xăm của lịch sử. Một người đàn ông, một người đàn bà và con cái của họ là hình ảnh của tế bào gia đình nguyên sơ mà ngày nay, trong xã hội hiện đại, đang trở thành mô hình thời thượng. Thật ra, trong lịch sử chúng ta đều biết cấu trúc gia đình có những quy mô lớn hơn: bầy đàn, thị tộc, bộ lạc, tông tộc, cộng đồng làng xóm…
10/04/2013(Xem: 3317)
Thầy kính thương của con ! Thấm thoát mà ngày tháng qua mau , con đi xa đã gần ba tháng và một mùa hạ nữa cũng sắp đi qua . Trời vào thu thật buồn , nắng hiu hắt, gió heo may báo hiệu lễ Vu Lan đã về . Tâm trạng của đứa con xa nhà nào có khác gì một kẻ mồ côi, chiều xuống sao nghe lòng buồn chi lạ!
10/04/2013(Xem: 3775)
Boong boong… Hỡi hồn hoang Trong chiều vàng màu lửa Tàn tạ tiêu điều Trong một kiếp cô liêu !
10/04/2013(Xem: 4155)
Phải, ngọn núi này đã đi vào lòng người như một tuyệt tác không lời nhưng vẫn còn mãi âm vang. Âm vang ấy lưu vọng từ đời này sang đời khác, kiếp này sang kiếp nọ. Con người không thể nghe được bằng tai thường, mà chỉ nghe bằng một thứ tiềm thức sâu thẳm, đầy gợi nhớ, gợi thương, thầm kín mà chẳng bao giờ quên được.
10/04/2013(Xem: 3968)
Bên cạnh chùa có một dòng sông, ngày xưa tôi còn nhỏ con sông rất nhỏ, có thể gọi là con suối. Bắt qua suối là chiếc cầu bằng tre, chông chênh lắt lẻo. Thỉnh thoảng tôi đi qua phía bên kia suối trên chiếc cầu tre gập ghềnh, đung đưa như chiếc võng để qua bên kia buôn làng đồng bào Thượng mua bí ngô,bắp ,măng le, về ăn.
10/04/2013(Xem: 3906)
Một con người xuất khẩu thành thơ, đi mua chịu rượu và đồ nhậu, ghi vào sổ nợ cũng ghi bằng thơ, viết văn và làm thơ với một tốc độ kinh hồn, ông để lại cho nền văn học Việt Nam một số lượng tác phẩm đồ sộ, giá trị. Vậy mà số phận thật hẩm hiu, ông có vợ, có người yêu nhưng không tìm thấy hạnh phúc, ông chia tay với vợ, với người yêu và giong ruỗi đi tìm, đi tìm giai nhân khắp bốn phương trời, tìm trong mộng, trong thi ca và trong cả những ngôi chùa mà ông có duyên đến và được đón nhận, không mặn nồng nhưng vẫn không lạt lẽo.
10/04/2013(Xem: 3517)
Con không thể nào tin rằng mẹ đang muốn con đi làm với mẹ -- Đang là mùa hè, con không phải đi học, và thậm chí chỉ mới 7 giờ sáng! Mẹ, mẹ nghĩ sao vậy? Con biết là tính con cũng hay phá lệ và có những vấn đề trục trặc, nhưng con chỉ mới 14 tuổi thôi!.......
10/04/2013(Xem: 4353)
Giải trừ cái khổ bị treo ngược vừa là ý nghĩa thâm diệu của Vu Lan nhưng cũng vừa là sứ mệnh thiêng liêng trọng đại của hàng đệ tử đức Như Lai. Mùa Vu Lan là mùa báo hiếu. Báo hiếu chỉ có ý nghĩa đích thực khi đại nguyện cứu khổ độ sanh được thể hiện trọn vẹn, bởi thế, ở đâu có khổ đau, ở đó cần đến năng lực từ bi cứu độ.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567