Nam mô A Di Đà Phật
Kính bạch Sư Phụ
Bạch Sư Phụ, hôm nay chúng con được học bài 202 về Thiền Sư Viên Trí Đạo Ngô (768-835). Ngài thuộc đời thứ 4 sau Lục Tổ Huệ Năng, là đệ tử đắc pháp của Thiền Sư Dược Sơn Duy Nghiễm.
Thiền Sư Viên Trí Đạo Ngô họ Trương, quê ở Hải Hôn, Dự Chương (nay là tỉnh Giang Tây). Lúc nhỏ, ngài xuất gia và thọ giới với Hòa thượng Bàn. Tiếp đó, Ngài đến tu học và đắc pháp với Thiền Sư Dược Sơn Duy Nghiễm và là Sư đệ của Thiền Sư Vân Nham Đàm Thanh, là người đặt nền móng cho thiền phái Tào Động về sau.
Một hôm Thiền Sư Đạo Ngô đi dạo núi về tới cổng chùa, Sư phụ Dược Sư Duy Nghiễm hỏi: “Con đi đâu mới về”.
Ngài Đạo Ngô thưa “con đi dạo núi về”.
TS Dược Sơn bảo: “không rời thất này, đem gì về, nói mau”.
Sư thưa qua 2 câu thơ: “trên núi chim con đầu tợ tuyết,
Đáy khe cá lội lo chẳng cùng”.
Sư Phụ giải thích ý của Sư Đạo Ngô là không có gì để đem về, cái có là đã có trong tâm rồi, nếu trả lời đem gì về là rơi vào vọng niệm, mà chỉ trả lời 1 câu thơ tả cảnh cho vui thôi, mà bài thơ của Ngài cũng là 1 công án thiền " Chim con mà đầu trắng như tuyết, chim già mới là đầu bạc mới đúng chứ; còn cá lội ở dưới khe sâu mắc gì lo sợ chim bắt thịt ?". Cái nghịch lý là 1 dấu hỏi mà hành giả tự tìm câu trả lời.
Ngài được Sư Phụ Duy Nghiễm ấn chứng.
Nhân Thiền Sư Đàm Thạnh bệnh, TS Viên Trí thăm và hỏi: “lìa cái võ lủng này thì tới chỗ nào để thấy nhau”.
TS Đàm Thạnh đáp: “đến chỗ không sanh không diệt sẽ thấy nhau”.
Sư phụ giải thích, quán cái chỗ không đau không bệnh là chỗ không sanh không diệt.
Sư Phụ kể lúc SP dự Lễ Hiệp Kỵ Lịch Đại Tổ Sư ở Tu Viện Phổ Đà Sơn, Ottawa, Canada, một Phật tử thưa hỏi Sư Phụ: “một người tu được đánh giá thành công ở chỗ nào”.
Sư Phụ trả lời: “tự bản thân mỗi người cảm nhận”.
Bạch Sư Phụ, con nghe câu hỏi này, con kính sám hối, con rất khó chịu, câu hỏi rất vô phép. Người xuất gia đơn sơ một y vàng, một tay nải, đầu tròn sạch, ăn chay, danh từ thành công không có trong người tu.
Câu trả lời của Sư Phụ sâu sắc vô cùng.
Đến ngày mùng 10 tháng 9 niên hiệu Thái Hòa năm thứ 9 (835 TL) đời nhà Đường, Thiền Sư Viên Trí Đạo Ngô an nhiên viên tịch, thọ thế 67 tuổi.
Vua sắc ban là Tu Nhất đại sư, tháp hiệu Bảo Tướng.
Cuối thời giảng hôm nay, Sư phụ đã diễn ngâm bài thơ "Chưa" của Thượng Tọa Thích Tánh Tuệ gởi tặng từ Ấn Độ:
Chưa đi thì chẳng có về
Chưa đến thì cũng chẳng hề ở đây.
Chưa vui vì cuộc sum vầy
Thì đâu buồn.. sẽ một ngày chia xa?
Chưa lại, thì đâu có qua
Chưa bình minh.. chẳng bóng tà huy phai .
Chưa thức, đâu biết đêm dài
Chưa chờ, đâu thấy tháng ngày lê thê..
Chưa yêu, ai biết não nề
Lạy dài ” ba chữ ” ê chề nhân sinh.
Chưa cô độc, kiếp một mình
Thì đâu thương những tâm tình tái tê.
Chưa lạnh lẽo lúc Đông về
Nào thương .. cơ nhỡ bên hè phố đêm.
Chưa một lần biết lặng im
Sao ta nghe được nhịp tim mọi người!
Chưa hề khóc, chẳng biết cười
Chưa cho.. sao tận lòng ngời nỗi vui.
Chưa nhìn xuống.. để ngậm ngùi..
Thì chưa biết ” Tạ ơn đời ” một phen .
Chưa tha thứ được nhỏ nhen
Răng mà.. xóa sạch thói quen giận hờn!.
Chưa hay kiếp sống chập chờn
Nhọc nhằn thương, ghét, thua, hơn.. còn dài..
Chưa lần đến trước Phật đài
Rầu rầu sáu nẻo gọi hoài … chạy quanh..
Chưa lặng thầm ngắm mộ xanh
Bôn ba, tất bật… để thành hư vô.
Và chưa biết tiếng ” Nam Mô..”
Tình trần chưa cạn, chưa khô nặng nề…
Chưa Đi thì chẳng có Về
Chưa Sinh thì Tử chẳng hề gọi tên
Sau mưa, trời vẫn nắng lên
Cửa Vô Sinh vẫn rộng thênh đợi người..
Thiên thu có dáng Phật cười
Còn ta, thấp thoáng bên đời này thôi !!!
Nam mô Bổn Sư Thích ca Mâu Ni Phật
Cung kính và tri ơn Sư Phụ,
Đệ tử Quảng Tịnh Tâm
(Montréal, Canada).
Ngàn muôn người gọi chẳng xoay đầu !
về Thiền Sư Viên Trí Đạo Ngô . Thật cảm động khi Thầy trả lời câu hỏi của
một đệ tử tại Canada và chúng con đã may mắn học được . Kính chúc sức khỏe Thầy, HH
Thế nào phép tắc sau cùng của Đạo lý ?
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.