Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Độ ta không độ Chàng

28/11/202012:57(Xem: 5718)
Độ ta không độ Chàng

Độ ta không độ Chàng
buddha-455

Chàng vẫn thường chê tôi, chỉ giỏi phân tích sự kiện chứ không có đầu óc tổng hợp. Được rồi! Hôm nay tôi sẽ tổng hợp tất cả các bài Pháp của các Vị nói về đề tài nóng bỏng đang thiêu đốt các dân cư mạng, chỉ một bài hát thôi mà số người lướt sóng lên đến hàng chục triệu lần. Chẳng là gì cả, chỉ câu truyện tình liên quan đến chốn Thiền Môn, chàng là ông Thầy Tu, nàng là cô Quận Chúa. Thuở bé nàng vẫn thường theo cha đến Chùa, Tể tướng thì đàm đạo với Đại Hòa Thượng, tiểu thư "nhí" chơi đùa với "tiểu" Hòa Thượng, hay mua kẹo Hồ Lô tặng chú tiểu, cũng một loại "Tình yêu đi qua bao tử". Thế rồi thời gian thấm thoát thoi đưa, sau mười năm cặp đôi này trở thành một đôi trai thanh gái tú. Nàng đòi ở luôn trong Chùa, nhất định không chịu về, Chàng Thầy tu phải đuổi về vì phạm giới luật của một Chùa Tăng. Thế là Nàng ra đi để rồi mất dấu chân chim, một thời gian sau nghe tin Nàng tự vẫn vì bị tên Thái Tử háo sắc làm nhục. 

Vị Thầy kia đau đớn, ca bài "Độ ta không độ Nàng" một cách bi thương:

 

Phật ở trên kia cao quá!

Mãi mãi không độ tới Nàng... 

 

Nếu câu chuyện đến đây chấm dứt, có lẽ không sai lạc gì nhiều với Phật giáo. Ta có thể đem kinh điển ra giải thích cho vị Thầy kia đừng ngồi đó kêu gào, tại sao Phật từ bi đến thế mà Ngài không chịu độ Nàng, để cho Nàng phải chết tức tưởi như thế! 

Vị Thầy đó nên giở Kinh Pali ra đọc lại, trong đó có câu: "Độ ngã bất độ tha", nghĩa là Phật chỉ độ ta, vì trong ta có Phật; không độ Nàng, vì trong Nàng chỉ có hình bóng vị Thầy và tràn ngập những ái nhiễm, làm sao Phật độ được mà kêu gào.

Hay nói dễ hiểu hơn là Phật chỉ độ người có duyên thôi! Vào thời xa xưa Phật chỉ thọ ký cho Đề Bà Đạt Đa thành Phật, chứ không độ được cái ông anh họ lúc nào cũng lăm le tìm cách hại Người. Cũng như câu chuyện bà vợ của Trưởng giả Cấp Cô Độc, cứ hay cằn nhằn chồng đem tiền vàng ra cúng cho giáo đoàn của Đức Phật, đến Phật còn phải bó tay với người đàn bà lắm lời này! Thế nhưng chú tiểu La Hầu La lại độ được bà ta, vì nhân duyên trong một kiếp nào đó họ là mẹ con với nhau, vừa gặp mặt đã thương nhau rồi.

 

Thế nhưng câu chuyện với đoạn kết thật đời thường, như những phim kiếm hiệp: "Nợ máu phải trả bằng nợ máu", bài bác cái tinh thần "Lấy từ bi xóa bỏ hận thù" của đạo Phật. 

Không thể nào có hình ảnh một ông Thầy tu, nghe tin người yêu của mình bị chết một cách tức tưởi đã cởi áo tu, cầm gươm đi giết người để báo thù. Người thường còn không làm nổi huống gì một ông Thầy tu!

 

Trong câu chuyện này có nhiều điểm không được lô-gíc cho lắm! Chẳng hạn như ông Thầy tu suốt đời ở trong Chùa tu hành, chỉ biết cầm chuông gõ mõ, chưa biết cầm dao cho dù giết một con muỗi. Thế mà Ngũ Lực của ông ở đâu không trổi lên kìm hãm việc cầm gươm đi tìm tên Thái Tử để đâm vài nhát hay chặt đầu.

 

Một điểm vô lý nữa, Thái Tử đi đến đâu cũng được "Tiền hô hậu ủng", lính Ngự Lâm Quân túc trực kề bên, một vị Thầy tu trói gà không chặt làm sao đến gần để báo thù.

Tôi nghe xong câu chuyện, chưa kịp phân tích lời bài hát đã tức cành hông rồi!

 

Ấy thế mà bài hát đã được số đông mọi người yêu thích điên cuồng, vặn đi vặn lại hát theo đến thuộc lòng. Các quán cà phê nước ngọt cho hát ra rả suốt ngày, các tài xế lái xe đường trường bắt hành khách cùng cảm thương cho nhân vật và lời ca của bản nhạc.

Ôi, cả một hiện tượng kỳ lạ chỉ xảy ra tại đất nước Việt Nam ta. Chứ nơi xuất xứ bài nhạc tại nước láng giềng khổng lồ lại không thành công cho lắm. Nếu bản nhạc này đưa qua các nước Hồi giáo, Ả Rập hay Ấn Độ, chắc chẳng chiêu cảm được ai.

Nhưng vào Việt Nam lại "hot" đến không ngờ, điều này chứng tỏ Phật giáo đã đi vào lòng muôn dân, tuy nội dung bài hát vẫn còn lạc điệu không đúng với kinh điển, nhưng qua bài hát thiên hạ biết đến Đạo Phật, biết các từ ngữ Phật học qua lời bài hát.

 

Đến độ một bác tài người Công giáo, chở phái đoàn hành hương đi xa, miệng lẩm nhẩm hát theo lời bài ca "Độ ta không độ Nàng" một cách say sưa. 

 

Để không bị loạn tâm, tôi không nhắc tới lời bài hát nguyên thủy, chỉ trích đoạn lời cải biên của một vị Thầy nào đó, tôi tình cờ tìm thấy trên mạng với tựa đề "Tự thân Nàng hãy cứu độ Nàng":

 

Phật ngự tòa uy nghi quá. 

Cứu giúp nhân sinh khổ nạn.

Đời người còn si, dục, tham. 

Cứ mãi không buông xác phàm. 

 

Vào chùa tịnh tâm hỡi nàng.

Bồ đề xin kết thiện duyên.

Kệ kinh ngày đêm gìn giữ.

Lòng ta nguyện hướng thế tôn.

........

 

Tự mình soi gương phản chiếu. 

 

Ngày ngày chánh pháp tịnh tu.

Tự thân nàng ơi hãy độ nàng.

 

Nếu Nàng làm đúng như lời bài hát trên, khỏi cần cầu xin Phật độ, tự động Chánh Pháp của Phật đã độ cho Nàng rồi. 

 

Nhưng xét theo tâm người đời, tôi trộm nghĩ, nếu lời bài hát nguyên thủy đúng theo chánh pháp như trên, chắc đã không nổi tiếng đi vào lòng người như thế! Cứ đem chuyện tình Lan và Điệp ra đối chiếu, tôi thấy cũng hơi na ná. Nhắc đến cửa Chùa, thiên hạ lại đem chuyện Lan "Cắt đứt giây chuông" với Điệp ra ca vọng cổ. Thấy ai còn trẻ đi tu, họ cũng gán cho cái "mác" thất tình nên mới đi tu. Kiến thức về Phật giáo chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng ai ai cũng biết Ông Phật rất từ bi. Cứ đau khổ thất tình kiếm cổng Chùa bước vào là an toàn hơn uống thuốc chuột, hay nhảy lầu tự vẫn.

Cứ nghĩ đến Phật, chắc chắn Phật sẽ độ ngay, chân lý này không bao giờ thay đổi. 

 

Bắt đầu cho câu truyện này là tác phẩm "Tắt lửa lòng" của nhà văn Nguyễn Công Hoan thời Tự Lực Văn Đoàn vào những năm "Mi-nớp-xăng cà cộ". Sau các nhà soạn giả cải lương mới viết tuồng "Hoa rơi bên cửa Phật" lấy không biết bao nhiêu là nước mắt của người xem, dĩ nhiên trong đó có tôi. Cô đào cải lương nào muốn đoạt giải "Tiếng ca vàng thủ đô" phải biết ca thật mùi sáu câu:

 

Tín nữ ơi, tín nữ đi tu làm sao cho thành chánh quả.

Bởi vì lớp phấn son còn đọng trên đôi má... phong... í... trần...

 

(Hình như câu này nằm trong vở Nửa đời hương phấn thì đúng hơn!). 

 

Trở về chuyện cô Lan của Tắt lửa lòng, nàng Lan đã vào Chùa thế phát xuất gia, cạo tóc nhưng chưa cạo tâm nên vẫn sầu muộn bi thương biến thành tâm bệnh mà chết. Uổng quá đi thôi! Giáo Pháp của Như Lai vi diệu đến thế mà nàng không chịu học, đầy rẫy những pháp môn cứu khổ nàng không chịu đem ra áp dụng.

 

Chết thật lãng nhách! Điệp của nàng khóc lóc vật vã một thời gian rồi cũng lấy vợ khác thôi. Nói theo bọn trẻ là "Show must go on" như bài hát nổi tiếng của Queen, diễn Nôm là "Rồi cuộc đời vẫn trôi", trôi mãi. 

 

Trở lại câu chuyện tình của tôi và Chàng. Thế tôi có độ hay cứu vớt gì cho Chàng không? Cứ để Chàng nhớ nhung, luyến tiếc mãi cuộc tình không lối thoát này làm sao sống an lạc được.

Có bạn nhắc nhở, tôi có hoang tưởng không? Cả mấy tháng nay không nhận được tin tức gì của Chàng, làm sao dám quả quyết là Chàng đang khắc khoải. Ấy! Tôi nói có sách, mách có chứng, hôm qua vừa vào Facebook của Chàng moi tin tức, Chàng viết rành rành như thế này:

-  Anh còn nợ em...

Đòi nhau kỷ niệm thế này, lấy đâu ra mà trả? 

Ai cũng không chịu trả có khi còn bi kịch hơn nữa... 

 

Chàng còn nợ tôi ghế đá công viên, còn nợ những buổi hẹn hò ở quán Coffee Time, hay món Bún đậu chấm tương tại quán Phủi. Hai đứa ở hai phương trời cách biệt thế này lấy đâu ra mà trả? Chàng không chịu trả, tôi đây cũng không, có khi còn bi kịch hơn nữa... 

 

Vậy bi kịch nào có thể xảy ra? Cùng lắm là như Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, cả hai đều biến thành đôi bướm bay chập chờn bên nhau. Chẳng làm hại ai cả, chỉ làm đẹp cho đời! 

Còn hẹn nhau kiếp sau ư, khi hiểu đạo tôi đây xin kiếu! Cứ nhìn mấy đời mấy kiếp tôi đi tìm anh kép hát đã thấy tởn thần rồi, biết rõ vậy mà vẫn chui đầu vào được sao?

Dạo này tôi hay đi du lịch với cô bạn học thời áo trắng, Sen Ngọc rất đằm thắm như các cô gái Hàng Đào thời cổ xưa. Nhưng đóa sen này đã nhuốm nhiều bụi trần của cuộc đời nên nhìn đời hết bằng con mắt màu hồng. Nàng thấy tôi và Chàng cứ đòi nợ nhau bằng ghế đá công viên, hay vài ly cà phê vớ vẩn, bèn lên tiếng bày tỏ nỗi lòng:

 Tớ thèm vào ghế đá công viên, trả nợ phải bằng sổ hồng hay sổ đỏ hoặc iPhone mới quan tâm. 

 

Cô nàng có biết đâu tôi nợ Chàng một món nợ ân tình thật sâu đậm, bây giờ Chàng có đòi kiểu gì tôi cũng vui vẻ trả nợ. 

Nợ tiền còn trả được nhưng nợ tình biết trả sao đây? Hở Chàng?

 

Trước khi bước qua chương khác, tôi phải tổng kết lại ý tứ, nội dung của chương đã được lấy ra để làm tựa đề cho cả một trường thiên. Chương này là cốt lõi của cả một vấn đề sinh tử tôi muốn gửi gấm đến Chàng. 

 

Cả đời tôi đi tìm tôi, tìm kiếm mãi mới nhận ra rằng, chỉ có ta mới độ được cho ta mà thôi. Tất cả các giáo pháp, lời hay ý đẹp đều là phương tiện cho ta nương theo để đạt được cứu cánh. Mục đích sau cùng vẫn là làm sao sống cho được an lạc, từ thân đến tâm, mỗi phút giây sống là một tặng phẩm của đất trời. Chàng không thấy tôi mỗi ngày đều gửi cho Chàng qua Viber ít nhất một tấm hình cười toe toét, cười rạng rỡ. Một nụ cười khiến ai nhìn thấy cũng hoan hỷ, cũng đọc thấu suốt được cái tâm của người mẫu, đã vào lứa tuổi Nhìn những mùa thu đi, nhưng vẫn tràn đầy nhựa sống.

Tôi hứa với lòng, cho dù biết mình ngày mai sẽ chết, hôm nay tôi vẫn cười rạng rỡ. Ấy chết! Nhỡ mình lúc đó đang bị "Vô Thường Lão Gia" dần cho một cơn bệnh thập tử nhất sinh, không biết có còn đủ sức để cười mếu máo, chứ nói chi đến rạng rỡ mà hứa với lòng! 

Sang đến mệnh đề hai, "Không độ Chàng". Như đã nói từ đầu chương, Chàng phải tự độ lấy Chàng, tôi chỉ mang đến cho Chàng niềm vui và nụ cười. Nguồn năng lực của tôi có chiêu cảm được Chàng, bắt Chàng phải bắt chước tôi buông bỏ mọi phiền muộn, khổ đau của cuộc đời để sống đời an lạc, giản dị. Chàng có muốn như thế không? Hay muốn mà làm không được?

Chàng hãy tự độ cho mình!

 

 

Hoa Lan - Thiện Giới.

2020.




***
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
20/01/2015(Xem: 8031)
Đến bây giờ mới thấy đây. Câu nói này của ai mà nghe quen thuộc thế? Của Nguyễn Du rồi. Ô hay! Cái ở đây chỉ có thể thấy được khi mình trở về được với cái bây giờ. Đến được cái bây giờ thì mới thấy được cái ở đây. Cái ở đây là cái không gian. Cái bây giờ là cái thời gian.
20/01/2015(Xem: 7419)
Một trong những nguyên tắc quan trọng nhất của Phật Giáo Tây Tạng là tương duyên sanh khởi hay duyên sanh. Không điều gì có thể tồn tại hay có thể xảy ra trên chính nó mà không liên hệ và nương tựa vào những nhân tố khác. Hơn thế nữa, mọi thứ sinh khởi từ một phức hợp của nhiều nguyên nhân và hoàn cảnh; không thứ nào sinh khởi từ việc chỉ dựa trên một nguyên nhân hay từ hoàn toàn không nguyên nhân. Thí dụ, một thân thể khỏe mạnh sinh khởi, trên trình độ nội tại, lệ thuộc trên tất cả những nội tạng và hệ thống chức năng của nó biểu hiện trong sự hòa điệu với nhau.Về trình độ ngoại tại, sức khỏe tốt cũng tùy thuộc vào thuốc men, dinh dưỡng, sự săn sóc ân cần từ người khác, môi trường, và v.v… Tương tự thế, một xã hội lành mạnh sinh khởi, trên trình độ nội tại, lệ thuộc vào toàn thể những nhóm thành viên của nó hợp tác với nhau và hoạt động hòa hiệp với nhau. Ở trình độ ngoại tại, xã hội lành mạnh cũng tùy thuộc vào những nhân tố kinh tế, chính trị môi trường, cũng như hoàn cảnh thế giới
20/01/2015(Xem: 7437)
Một nhóm 50 người đang tham dự một seminar, đột nhiên diễn giả ngừng lại và đề nghị nhóm tham gia một hoạt động, ông ta đưa cho mỗi người một quả bóng bay và yêu cầu từng người viết tên của mình lên quả bóng bay. Sau đó, những quả bóng bay được đưa tới một căn phòng khác. Những người tham dự bước vào căn phòng có những quả bóng và phải tìm ra quả bóng có tên của họ trong vòng 5 phút. Mọi người đều cố gắng tìm quả bóng có tên của mình, xô đẩy những người khác và đẩy các quả bóng khác sang một bên. Khung cảnh rất hỗn độn.
18/01/2015(Xem: 8121)
Đức Đạt Lai Lạt Ma từng dạy rằng tiền bạc không mang lại hạnh phúc, vì hạnh phúc thuộc về lãnh vực tinh thần, con người không thể mua được, kể cả máy móc cũng không thể cung cấp cho chúng ta chút hạnh phúc nào cả: “Tiền bạc và giàu sang chỉ mang lại cho con người một phần nào hạnh phúc, chứ không thể có hạnh phúc trọn vẹn. Không ai có thể ban phát cho chúng ta hạnh phúc, hạnh phúc đến từ trong tâm của chính chúng ta. Tâm bình an chính là nguồn hạnh phúc tuyệt vời nhất. Nó không tùy thuộc vào ngoại cảnh. Cuộc sống của chúng ta dù tiện nghi vật chất không đầy đủ, học vấn thời tầm thường hay sự nghiệp công danh không mấy thành công thời cũng chẳng sao, miễn là tâm chúng ta an lạc.” (Live In A Better Way.)
17/01/2015(Xem: 15043)
Trong kinh A Hàm lại kể một câu chuyện như sau: Có một người ngoại đạo tên Tu Nhàn Đề đến yết kiến Đức Phật để bài bác chủ trương xa lìa ngũ dục của Phật giáo. Sau khi Đức Phật dùng đạo lý giáo hóa thì ông tỉnh ngộ và bấy giờ Đức Phật mới nói cho ông nghe bài kệ: Không bịnh lợi bậc nhất Niết bàn vui bậc nhất. (Tịch diệt vi lạc)
17/01/2015(Xem: 12270)
Trái đất đang đi vào chỗ chết: rừng rú, tài nguyên đang bị khai thác kịch liệt, ô nhiễm tràn đầy mọi xứ, nhiệt độ khắp quả đất ngày càng lên cao, cả ngàn súc vật bị giết để tế thần, đất đai của người nghèo bị chính quyền mua rẻ để xây cất... Lúc này hơn lúc nào hết chúng ta phải đọc lại các bài học của người xưa để lại, để suy ngẫm và hành sự.
17/01/2015(Xem: 8980)
Jean-Paul Ribes sinh năm 1939, một nhà văn và nhà báo chuyên về Tây Tạng, và cũng là một người tu tập Phật Giáo đã hơn bốn mươi năm. Ảnh chụp ngày 27 tháng 4, năm 2008, trong một cuộc phỏng vấn của một chương trình Phật Giáo trên đài truyền hình quốc gia Pháp) Người ta thường xem phi-bạo-lực là một trong các phẩm tính tự nhiên của Phật Giáo. Điều này quả hết sức đúng. Thế nhưng sự phi-bạo-lực ấy có phải là một trong các mục tiêu hay chỉ là một phương pháp luyện tập chủ yếu của Phật Giáo? Câu hỏi thật tế nhị.
16/01/2015(Xem: 22130)
Ram Bahadur Bomjan, 01 cậu trai trẻ (sinh ngày 09 -tháng 04 -1990) đã ngồi thuyền định trong suốt 06 năm,mà không dùng bất kỳ thức ăn, nước uống nào, từ ngày 17 -05 -2005 đến ngày 17 -05 -2011. Với mong muốn đem lại thông điệp Hòa Bình và Yêu Thương Của Đấng Thiêng Liêng đến Toàn Thể Nhân Loại. Mong rằng mọi người hãy truyền bá thông điệp này rộng rãi hơn, và hãy thật sự yêu thương nhau như yêu chính bản thân mình. Ngài không khác gì 01 vị Bồ Tát tái sinh. Ngày nay người ta gọi Ngài là Dharma Sangha. Quý vị có quyền đặt câu hỏi với điều này "Đây có phải là sự thật hay là trò nhảm nhí, và anh ta làm vậy để làm gì và được gì ?" Dù cho Niềm Tin của quý vị có đặt ở đâu đi nữa, chỉ mong quý vị hướng đến việc Thiện, tránh xa việc Bất Thiện.Và nếu như chúng ta đã từng lầm lỗi cũng chẳng sao, vì vốn dĩ đâu ai hoàn thiện, nhưng quan trọng là chúng ta biết sai,chịu sửa, không tái phạm , điều đó đáng quý hơn. Xin hãy truyền bá thông điệp yêu thương này đến tất cả mọi người. Mong bình an và hạnh
15/01/2015(Xem: 9798)
Mùa xuân, vạn vật sinh trưởng. Ngắm một cây thân mộc hay thân thảo, ta thấy chúng đều đang chuẩn bị sinh lực để phát triển cành nhánh, nảy lộc, đơm hoa rồi kết trái. Con người cũng vậy, bé thơ, thiếu niên rồi thanh niên... Cái cây thì nó phát triển toàn bộ. Con người cũng phát triển toàn bộ cả phần vật chất và phần tinh thần. Thân vật chất thì tương tợ nhau nhưng phần tinh thần thì nó phát triển rất phức tạp.
14/01/2015(Xem: 8093)
Tiếng Hồng chung Phật Học Viện Hải Đức Nha Trang nói riêng và các chùa trong thành phố Nha trang nói chung, sớm khuya ai cũng có thể nghe được, nhưng nghe để “Trí tuệ lớn” và “Bồ-đề sinh” thì tùy theo “phiền não” của đối tượng nghe có vơi nhẹ hay không? Riêng với nhà văn Võ Hồng, qua tác phẩm “Tiếng chuông triêu mộ” cho thấy Trí tuệ và Bồ đề của ông sanh trưởng tốt. Nhưng nhân duyên như thế cũng chưa đủ, ông là giáo sư của PHV, của trường Bồ Đề, là thiện tri thức của các bậc cao Tăng ở đồi Đông và đồi Tây non Trại Thủy. Có thế mới có truyện ngắn “Cây khế lưng đồi”, có tùy bút “Con đường thanh tịnh”. Thưa thầy Võ Hồng, chừng ấy đủ rồi, đủ cho PHV đi vào lịch sử văn học, đủ cho 100 năm sau, 1000 năm sau hay nhiều hơn thế nữa, nhìn thấy PHV uy nghi như một Linh Thứu thời Phật và cũng cho thấy các bậc cao Tăng Miền Trung nói riêng xứng đáng là những Sứ giả Như Lai đầy trách nhiệm đối với sự trường tồn của Phật giáo Việt Nam.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]