Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Biết ơn là pháp tối thượng

03/02/201506:49(Xem: 8607)
Biết ơn là pháp tối thượng


hoa mai 11
BIẾT ƠN LÀ PHÁP TU TỐI THƯỢNG.

 

Con người chúng ta vốn rất nhỏ bé, nhưng khi chúng ta biết ơn thì sẽ trở thành con người vĩ đại.

 

Bởi vì biết ơn là chiếc huân chương rực rỡ nhất, cho sự chiến thắng chính mình. Vì chúng ta đã vượt qua nghịch cảnh, chính bằng năng lực của mình. Vì trong cuộc đời con người, với bất cứ ai và hoàn cảnh nào, thì ai cũng từng gặp thất bại cả. Và có mấy ai dám biết ơn chính những thất bại của mình không. Và chỉ khi người ta thành công, hay gặp may mắn có người khác giúp đở, thì họ mới biết ơn. Đó chính là suy nghĩ bình thường của người đời.

 

Do đó khi gặp tai nạn thì chúng ta luôn trách móc oán hận, thậm chí có người còn oán hận chính mình. Tuy nhiên trong những tai nạn đó, là luôn có chứa những phép màu kì diệu nhất, mà nếu ai có lòng dũng cảm để vượt qua nó, và biết ơn nó thì mới có được nó. Vì biết ơn là một pháp tu tối thượng, để tựu thành đạo nghiệp lẫy lừng cho con.

 

Hãy biết ơn những gì con đã có, và hãy biết ơn những gì con không có.

 

 

Vì chính những gì con không có, mới làm nên những gì con đã có ngày hôm nay. Vì thế chúng con cần biết ơn nó thật nhiều. Vì xưa kia con đã từng là một người học rất giỏi, và lúc đó con chỉ là một sinh viên, nhưng con đã có tư tưởng lớn hơn cả ông thầy giỏi nhất trường. Vì lúc đó con đã thấu hiểu tất cả con đường nghệ thuật rồi. Và sau đó con đã gặp tai nạn khủng khiếp, vì cái tài giỏi đó của con. Nhưng sau đó con đã hiểu ra tất cả, và rất biết ơn chính những con người đã chà đạp hãm hại mình. Và từ đó lòng con bổng nhiên vui sướng lạ lùng, thay vì đau khổ oán hận. Vì đó là dấu ấn cho sự chiến thắng vinh quang nhất, của tinh thần con người!

 

Cho nên con đã luôn biết ơn những gì con không có. Vì với cá tính mạnh mẽ của con, mà tự đưa mình vào trong một hệ thống quản lý, của một tổ chức gì đó thì chỉ là chịu khổ nạn mà thôi. Vì lòng dạ con người vốn hẹp hòi và ác độc vì dễ tổn thương trước đầu óc của con. Vì hệ thống là cái phải chứa cả rác rưởi, cùng với danh lợi tươi đẹp của nó. Mình không như nó thì nó sẽ giết mình. Và đó chính là ngọn lửa mà tất cả các con thiêu thân đều muốn đâm đầu vào. Vì thế con chỉ có thể trở thành một nghệ sĩ tự do, một nhà hiền triết trẻ tuổi ngồi chơi trên đỉnh núi cao, mà nhìn xuống nhân gian này thôi. Vì con rất biết ơn những gì con đã có. Đó chính là trí tuệ vô hạn của con, mà mấy ngàn năm nay con người luôn không ngừng mơ ước và ngóng đợi.

 

Sở dĩ Zesus gặp tử nạn là vì Ngài đòi làm vua thành Jerusalem. Và tại sao các bậc giác ngộ ở Việt Nam như Phạm Công Tắc, Minh Đăng Quang, Huynh Phú Sổ, Ngô Lợi vv đều gặp tai nạn, rồi sau đó biến mất trên cỏi đời này. Là vì họ đã tham gia vào cuộc đấu tranh hữu sự với quá nhiều tham vọng. Và bởi vì sức mạnh của tôn giáo đối với con người là siêu nhiên. Và điều đó nếu nhìn ở mặt khác, thì nó là tội ác rất nguy hiểm cho an ninh xã hội, từ xưa tới nay rồi.

 

Hãy tha thứ cho những gì con đã có, và hãy tha thứ cho những gì con không có!

 

Vì chính trong sự chia lìa là có chứa sự thành tựu. Vì trong chính sự hủy diệt là có chứa sự sinh thành. Và trong cuộc chia tay này là có sự gặp nhau ở chỗ khác. Và khi đã gặp nhau đó thì cũng đã mất nhau rồi. Vì trong sự tổng hợp là có chứa sự phân tích. Và ngược lại, chính trong sự phân tích là có chứa sự tổng hợp. Do đó trong cái một, là có chứa cả thực tại và niết bàn trong đó luôn. Gốc ngọn đều nằm trong đó hết. Và nếu như chúng ta biết nhìn vào hai mặt, của các hiện tượng đó một cách rõ ràng, thì chúng ta sẽ thấy tất cả mọi vấn đề trên đời này, cũng chỉ là một mà thôi.

 

Điều này cũng giống như hai người Nam Nữ khác nhau. Và khi họ yêu nhau và cưới nhau thì làm thành một gia đình. Thì tính chất có hai con người cá nhân tự do kia đã biến mất, mà bây giờ họ đã hợp nhất lại để sinh ra một gia đình mới. Và chính trong ngày đám cưới của họ, thì đã xảy ra hai điều đó một lượt mà ít ai biết hết. Và ngược lại nếu hai vợ chồng đó ly hôn thì cũng thế thôi. Vì hôm họ có mặt ở tòa án để quan tòa tuyên bố họ đã chia tay, và không còn ràng buột nhau nữa. Thì cái một biến thành hai. Và đó là mất một mà được hai vậy.

 

Và tất cả mọi sự vật, hiện tượng hợp tan trên đời này đều như thế cả. Trong cái hợp lại bao giờ cũng có chứa cái tan rã. Và ngược lại cũng thế. Do đó nghịch cảnh hay thuận duyên cũng đều như nhau hết. Và nếu như chúng ta có thể vượt qua nó, bằng lòng biết ơn, thì nó sẽ là một. Do đó phải trái, đúng sai hay tai nạn và may mắn gì gì đó, thì cũng có khác gì nhau đâu. Vì tất cả những điều đó, là luôn giúp chúng ta đạt được thắng lợi mà, nếu như chúng ta đã biết ơn tất cả.

 

Vì nếu xét thực tại hữu hình chứa vạn pháp, là vì nó luôn tan rã ra thành số nhiều. Vậy thì sự tan rã đó không chỉ có vậy thôi đâu. Mà ngay đó cũng luôn có sự kết hợp lại, để sinh ra những cái khác mới hơn đứng cạnh nó. Và cái khác này tuy nhỏ về kích thước, nhưng có thể chứa nhiều tính chất hơn cái kia. Và không có cái này, thì sự tan rã kia sẽ không xảy ra. Hay nói khác đi. Vì do sự ra đời của cái này, mà cái kia bắt buộc phải tan rã vậy.

 

Và xét ở niết bàn vô hình cũng thế. Vì các pháp khi quy hồi về niết bàn, thì có nghĩa là nó đang tổng hợp lại với nhau. Nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ có sự tổng hợp mà thôi. Vì sự tổng hợp thuộc tục đế là sinh ra, còn sự tổng hợp thuộc chân đế là mất đi. Vậy sự mất đi ở đây cũng tương đương với sự mất đi ở thực tại của các pháp vậy. Do đó sự tổng hợp ở niết bàn, thì ngay đó cũng có sự ự mất đi của các pháp như ở thực tại rồi.

 

Thương cho thân phận nàng Kiều

Khi xưa giọt lệ bây giờ hạt Châu.

 

Và như thế nếu như bạn đắc pháp diệt được không gian và thời gian, thì giọt lệ và hạt châu cũng chính là một. Vì trong cái đau thương của đời con, có chứa đựng tất cả các pháp. Và vì con đã biết ơn vô hạn đối với cuộc đời bất hạnh này của mình. Cho nên chính con đã thành tựu đại Pháp là Như Lai Thế Tôn.

 

Ôi những giọt lệ ngày xưa rơi xuống trong sân trường đại học, thì hôm nay nó đã trở thành những hạt Kim Cương sáng chói cho đời...

 

Và hôm nay sẽ không có ai che khuất được mặt trời...

 

Vì khi con đã đi qua cuộc chiến đấu oanh liệt của mình, thì trước tiên con đã thành tựu các pháp ác, và sau đó mới chạm tới cái toàn thiện. Do đó trong đêm tối hoang vu một mình khi con ngồi giữa rừng sâu, thì bọn Ma Vương hay đến bên con ngồi chơi chứ có dám nói gì đâu. Vì trước kia con chẳng biết Phật pháp là gì cả. Nhưng con đã tu luyện các pháp ác của các triết gia Phương Tây, theo lối “thiền tri vọng” và niệm Phật. Nhưng cuối cùng đùng một cái, thì được nhìn thấy đức Phật Thích Ca mĩm cười chào đón con trong vòng tay vô lượng của Ngài.

 

Và hiện nay hằng đêm luôn có bốn ông Đại Thiên Vương, hộ tống con lên trình diện báo cáo với đức Phật Thích Ca. Tuy nhiên khi con nói ra cái gì, thì ông ấy cũng gật đầu như bửa củi luôn. Vì thời đại này Ma Vương lộng hành quá, là tận cùng của thời mạc pháp rồi. Nên trời đất mới sinh ra một đứa ngang tàng như thế để làm phương tiện cứu đời chứ.

 

Vì mỗi khi bọn Ma Vương muốn khép tội và vây đến muốn “xử” con. Thì ông Lão Tử liền đến ngồi ngay trước mặt con và nói: Tụi bây nếu “xử” Ngài là động tới Tao thì chúng bây có dám làm không? Còn con thì nói: Nếu tụi bây dám làm thì nhào vô nhanh đi để mình còn về. Nhưng sao lũ Ma Vương rút đi hết trơn à. Hí hí!

 

Ông Lão Tử nói: Ngài là dân chơi Cầu Ba Cẳng hả? Ngài chịu chơi quá! Tui rất hăm mộ Ngài. Tính Ngài tự do phóng khoáng, và hài hước giống như tui! Nhưng vì ngày xưa tui tính con đường “thoát tục” lên núi vui một mình, sống với cây cỏ thiên nhiên luôn. Còn Ngài bây giờ thì không thoát tục mà cũng chẳng vướng bụi trần. Hay thiệt! Ngài cứ làm “Anh Hùng Núp” như vầy đi, là tốt nhất đó. Sống với đạo bỏ mình ra thì còn. Ngài nhớ rõ lời tui nói chưa? Con nói: Dạ con xin nghe lời Ông dặn ạ!

 

Còn ông Phật Thích Ca thì ngồi làm thinh, cầm cái hoa sen đưa lên. Con và ông Lảo Tử cùng cười. Thế là 3 người cùng ngồi uống trà suốt đêm thâu, ngoài kia gió Thiên Hà thổi mạnh từng cơn. Những vì sao đêm như những hạt châu lấp lánh khắp bầu trời…

 

Con nói: Sống trên trời sướng thiệt chớ Ông! Không có đông tây nam bắc gì hết. Không có lễ nghi hình thức này nọ rườm rà gì hết. Cái gì cũng thật tình mà đơn giản ghê luôn. Không làm gì cả mà tự nhiên mọi vật đều đâu vô đó hết. Ở dưới đó muốn tu cho tốt cũng không được. Tụi nó cứ nói con là không để ý cái gì hết. Vậy đi tu là ôm vào đầu mấy cái vớ vẫn mãi sao trời? Cái chính là kinh kệ thì cũng không thuộc. Kinh Chú Lăng Nghiêm của Ông hay thế, mà đọc chử cũng không ra, thì tu cái gì hả trời? Suốt ngày cứ đeo theo người ta làm phiền riết hà. Nói thiệt, con chỉ sợ tụi nó chết banh xác thôi, chứ con không có sợ cái gì hết á! Vậy mà tụi nó cứ bu vô ăn hiếp con hoài à mấy Ông ơi! Híc híc!

 

Nhưng việc gì nhỏ như con thỏ thì con bỏ qua luôn! Vì người ta nói cái gì thì con cũng gật xong cho rồi, chứ hơi đâu mà cải chớ. Hí hí!

 

Lúc này tụi Ma Vương, là các Triết Gia Phương Tây đang say xỉn đi vào muốn quậy phá. Tụi nó thấy hai ông kia hiền khô, nên chửi bới om xòm. Vì thế con thấy điên quá nên mới lên tiếng: Ê mấy thằng khùng kia. Tụi bây có biết Ta là ai không hả? Trận chiến năm xưa quên rồi hả? Hãy nhớ Ta còn trẻ nên còn sung sức lắm đó nha! Bây giờ tụi bây có trật tự xếp hàng lại không thì bảo? Nghe con nói như thế, thì tụi nó chạy đi xếp hàng lại. Lão Nietzsch làm lớp trưởng hô to: Hai hàng dọc trước thẳng! Con nói ok! Đi học bài đi mấy ông thần…

 

Nhưng mấy ông đó đi rồi, thì có một ông râu dài đến hỏi con. Sao Ngài còn trẻ măng vậy mà ngon quá ta. Ngài nói một tiếng là mấy ông già đó hết quậy liền. Con nói: Là do con tu luyện bởi một pháp môn tối thượng thừa. Đó chính là “Lòng Biết Ơn Vô Hạn” đối với chính cuộc đời mình. May mắn hay xui xẽo gì con cũng biết ơn hết. Sướng khổ buồn vui oan ức, tai nạn hay hạnh phúc gì, con cũng biết ơn.  luôn. Người hại con, giết con chết đi sống lại mấy lần, con cũng biết ơn hết ráo. Người yêu con bỏ con lên bờ xuống ruộng thì con cũng biết ơn nốt. Nên con đã thành tựu Đại Pháp Niết Bàn nè.

 

Vì những cạm bẫy tinh thần trong cỏi vô hình nơi tâm trí con người, còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần những cạm bẫy ngoài đời. Nhưng chính khi con đã vượt qua nó rồi, là con luôn biết ơn nó, thì mới có đường đi tới nữa chớ. Và cứ thế nên con mới đi tới đây nè. Và đơn giản là chỉ có vậy thôi Ông ơi!

 

Nhưng nói vậy thì rất dễ, còn tâm lý oán thù của con người, cộng với nghiệp chướng truyền kiếp bủa vây, thì thực hành pháp này rất khó. Vì căn bản là bạn phải đối mặt với chính cuộc đời mình, mà sống hết mình sát đáy với nó thì mới được. Bạn phải chia sẽ với nó mỗi ngày, bạn phải thương yêu nó, cũng như phải tha thứ cho nó nữa. Nhưng hãy nhớ như thế, không có nghĩa là bạn đưa mình lên trên cao hơn mọi người. Vì bạn là người trưởng thành là không nên tranh giành mấy cái đó. Vì tình thương yêu của bạn là luôn như nước chảy xuống thấp vậy.

 

Tuy nhiên vì việc chung, mà đôi khi tên bay đạn lạc, nên tình riêng bị phụ phàng, thì con xin ăn năn sám hối với Thầy! Híc! Vì dù sao con đã làm người ta đau khổ và tổn thương, thì công đức tu tập của con đã mất hết trơn rồi. Và vì trong chính cuộc đời mình, con phải hy sinh công đức, để nhận lấy sự trừng phạt từ tâm.

 

Nhưng dù sao để Sư Ông lên tiếng trách mắng, thì tội lỗi của con cũng đã ngập đầu rồi. Vì người tu hành như một Cao tăng, thì cực chẳng đả người ta mới nói. Vì khi sửa người khác là phải quay lại sửa mình liền. Đó chính là đặt bản thân mình trong hoàn cảnh của người khác mà xét. Và nếu không như thế, thì con biết ăn nói thế nào với chính mình đây. Và nếu mình không chân thật với mình, thì còn ai tin mình nữa. Híc!

 

Vì có nhiều người nghi ngờ con đủ thứ này kia nọ, nhưng lòng con trong sáng, và trí tuệ của con vẫn tinh anh rạng ngời như thường, thì có gì đâu mà lo cho mệt nà. Mà con có lỗi cái gì thì liền minh bạch sám hối thôi.

 

Bây giờ người đời cứ chửi con cho đả đi, rồi sau này con cháu các người sẽ sám hối với con cho mệt luôn. Vì sự suy luận của loài người là không chính xác. Vì đó là cách nghĩ lý tưởng hóa vấn đề lên thôi. Chứ con cũng là con người bình thường chứ bụ!

 

Và vì con cũng là con người, nên con sẳn sàng quỳ xuống đây chịu tội với Người. Do đó con thấy họ chửi bới mắng nhiếc con, là giúp đỡ gỡ tội cho con chứ không có ác ý gì hết. Vì khi ai thành đạt nơi trần gian này, là họ đã tạo nghiệp rất nhiều rồi. Vì đã có rất nhiều người khác, đã thất bại thãm thương dể dành cho họ thành công. Và vì thế nếu họ không biết ơn những người đó, thì họ chẳng phải là con người.

 

Vì con chiến đấu trong thầm lặng, nên người ta không có cái lý để giết chết con. Vì người ta hiểu rằng con luôn âm thầm chúc phúc, và ủng hộ mọi người được thành công viên mãn. Vì cái vụ gì mà con thò tay vô là nó xong hết, chứ không có chi là vấn đề tâm linh hay không tâm linh. Vì khi lời con nói ra thì đó là chân lý. Vì nó có thể sửa trị được cuộc đời này, không mặt này thì cũng mặt kia sẽ tốt đẹp hơn thôi.

 

Vì người ta thấy con lẽ loi xơ xác một mình, là dễ làm ăn nha! Vì con không có gì cả. Còn người ta luôn có nhiều thế lực xung quanh. Nhưng các người đã lầm to. Vì bàn tay con có thể kêu mưa gọi gió dễ như chơi. Thiên binh thiên tướng, hay Ma Vương quỷ sứ gì con kêu một tiếng là có mặt ngay. Thiên đàng địa ngục đưa người đi lên xuống tức thì. Hằng ngày con phải sống giữa hai thế giới vô hình, và hữu hình này mệt muốn chết luôn. Nhưng dù có làm được gì đi nữa, thì con cũng không quên sám hối ăn năn với Người thật nhiều. Vì con đã làm tổn thương Người sâu sắc!

 

Vì con với Người là có chướng duyên với nhau! Vì chúng ta là con người đang sống trong cõi tục, nên chỉ sống với những cái cớ để chỉ trích nhau mà thôi. Chứ chúng ta hoàn toàn không có lổi gì cả. Vì mỗi người đều có cái tánh linh của mình. Và chúng ta đều nhờ có nó, mà có sức mạnh để sống với cuộc đời mình, cho tốt hơn mỗi ngày.

 

Vì chúng ta đã nói lung tung quá nhiều rồi, và thật ra chúng ta đã nói sai hết ráo trọi trơn rồi. Vì cây cỏ thiên nhiên kia nó có nói lời nào đâu, sao tụi nó sống chung với nhau chan hòa hạnh phúc đến thế. Và trong cỏi niết bàn vô hình ở đây, là một thế giới vô thanh tràn ngập sự thanh tịnh. Do đó cao hơn tất cả các đỉnh cao trên đời này, chính là sự im lặng vĩ đại của sự thật, trong tâm hồn con người.

 

Con xin quỳ dưới chân Thầy để tạ lỗi, và con mong Thầy từ bi tha thứ cho con!

 

Vì con rất biết ơn khi được gặp Thầy. Vì có như thế con mới thấy rõ sự hồ đồ của con, là sẽ làm cho con khó khăn thêm trên đường đời sau này. Và qua việc này con đã hiểu rằng. Tất cả những gì con có là sức mạnh, thì tất cả những gì con không có là cái yếu. Và ngược lại những gì con không có là sức mạnh, Thì cái gì con có sẽ trở thành cái yếu hơn. Do đó chúng ta hãy tôn trọng và biết ơn tất cả mọi hệ giá trị trên cuộc đời này. Cũng như những tình cảm khác nhau của con người. Dù đó là những hệ giá trị và tình cảm nhãm nhí vô nghĩa nhất trần gian.

 

Trong niềm đau xót ngập tràn đến từng hơi thở, thì con luôn biết rõ rằng con người chúng ta là một. Và vì thế nên chúng ta luôn cần có nhau. Vì cuối cùng các pháp tướng đều là một. Và cái một này là vô hình, và đó như là muốn nói mà không nên lời. Và vì sao người ta mất mác thì chúng ta thấy đau. Là vì từ vô thủy đến nay chúng ta đã luôn ở trong nhau rồi. Vì Người đau khổ thì lòng con cũng chẳng sung sướng gì. Nhưng đó chỉ là tai nạn nghề nghiệp mà thôi. Vì trước đây con đã rất nhiều lần gặp tai nạn như thế. Nhưng để chiến thắng nó, chỉ có một cách duy nhất là con đã biết ơn nó vô cùng.

 

Nếu con người không biết ơn, thì không thể khai mở trí tuệ được. Vì chúng ta cảm thấy bế tắc trước nghịch cảnh gian nan. Và đơn giản “Bảo Pháp Biết Ơn”, là có sức mạnh phá vỡ hết tất cả những rào cản khó khăn nhất. Để chúng ta đi tiếp trên con đường học đạo của mình. Vì đây là con đường tâm tưởng mịt mù trong rừng sâu núi thẳm. Và nếu ai sực thấy lòng mình biết ơn đến rơi nước mắt, trước những gì mình đã đi qua. Thì Ánh Sáng Hiền Minh sẽ tỏ rạng. Và đó chính là khi Chúa đã Khải Huyền cho bạn, hiểu được những mật nghĩa cao thâm sâu mầu của Đạo lớn rồi.

 

Vì mỗi nghịch cảnh chính là một bài học lớn cho sự trưởng thành.

Và con người có tài năng lớn là không biết đếm…

 

……………………………………………………………………….

 

Điều lý tưởng là một giấc mơ sẽ dẫn tới bi kịch. Và ngược lại chân lý là sự thật sẽ dẫn tới an vui!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
31/10/2014(Xem: 7627)
Mùa Xuân ta lên núi Hăm hở làm sơn ̣̣đồng Bỏ con đường khói bụi Cho sách vở vời trông... Rời mái trường Vạn Hạnh, còn đang lang thang dạy giờ ở các trường Bồ-đề, ngong ngóng một xuất học bỗng du học, tôi bất ngờ bị Sư Bà áp giải lên núi, sau lời phán quyết chắc nịch: “Con phải học một khóa tu Thiền ba năm với Thượng Tọa, xong rồi muốn đi đâu cũng ̣̣được... Còn bây giờ, dứt khoát là…Không!”.
28/10/2014(Xem: 7951)
Có những gì cần phải sửa trong Kinh Phật hay không? Có những gì cần phải cắt bớt khỏi Kinh Phật, hay cần phải bổ túc thêm cho Kinh Phật hay không? Câu trả lời tất nhiên không dễ. Vì người xưa đã nói, nếu chấp vào nghĩa từng chữ một, có thể sẽ hiểu nhầm ý của Phật; nhưng nếu rời kinh một chữ, lại hệt như lời ma nói. Nguyên văn: Y kinh giải nghĩa, tam thế Phật oan; ly kinh nhất tự, tức đồng ma thuyết.
26/10/2014(Xem: 9429)
Gió mùa thu năm nay, trở nên khô khốc, ảnh hưởng bởi nạn hạn hán trầm trọng nhất trong nhiều thập kỷ qua ở xứ này. Nhưng đâu đó trên hành tinh, mưa thu lất phất bay, và gió thu se sắt gợi buồn; cũng có nơi mưa ngập cả các con lộ chính của thành phố lớn để người và xe cộ phải lội bì bõm trong giòng nước ngầu đục. Và chỗ nọ, chỗ kia, làn gió dân chủ, hòa bình, khơi niềm hứng cảm cho sự vươn dậy của ý thức tự do, khai phóng.
24/10/2014(Xem: 15007)
Một kỷ nguyên mới canh tân kỹ thuật đang lan tràn khắp thế giới và đang tiến đến trưởng thành, đó là mạng lưới thông tin toàn cầu internet (world wide web), một hệ thống truyền thông và môi trường học có sức mạnh. Không nên xem Internet chỉ là một phương tiện mới để truyền bá Giáo Pháp với một hình thức mới, mà Internet còn có tiềm năng là một căn cứ cho một cộng đồng Phật Giáo trên mạng (online) cống hiến những giá trị xã hội và tâm linh cho mọi người.
24/10/2014(Xem: 8599)
Chuyện kinh Phật kể rằng, tự ngàn xửa ngàn xưa, hằng hà sa kiếp trước, có con thỏ ngọc nọ thấy bầy đàn đang lúc giá rét cuối đông, chẳng kiếm được chút rau cỏ gì cho nguôi cơn đói bụng ; thỏ nọ liền “hưng khởi đại bi tâm” nhảy vào đám lửa đang cháy rực hồng, tự biến thân mình thành thịt nướng cho bầy đàn ăn đỡ đói. Khi bầy đàn thỏ no nê thì cũng là khi thân thỏ nọ chỉ còn sót lại mấy miểng xương đen. Phật biết đại bi tâm của thỏ từ đầu, bèn nhặt xương thỏ đem về cung quảng, phục sinh và đặt tên cho thỏ là NGỌC THỐ - có nghĩa là Thỏ Ngọc, một sinh thể có đại bi tâm quý như ngọc; thứ ngọc Phật từng nói đến trong Kinh Diệu Pháp Liên Hoa. Bấy giờ, cuộc đời thỏ ngọc ngày đêm yên ả nơi cung trăng, tự thân sớm hôm trau dồi công dung ngôn hạnh khiến biết bao người chung quanh nâng niu, thương yêu chiều chuộng.
23/10/2014(Xem: 13352)
“Phật pháp trong đời sống” của cư sĩ Tâm Diệu là tuyển tập về mười hai chuyên đề Phật học gắn liền với đời sống của người tại gia. Tuyển tập các bài viết này gồm ba mục đích chính: (i) Xóa bỏ mê tín dị đoan và các tập tục hủ lậu, (ii) Giới thiệu Phật pháp căn bản, giúp người đọc hiểu rõ các giá trị thiết thực của đạo Phật, (iii) Đính chính các ngộ nhận về các khái niệm thầy tu, giải thoát, giá trị trị liệu của thiền và bản chất hạnh phúc trong hiện tại. Dầu được viết trong nhiều thời điểm khác nhau cho nhiều đối tượng độc giả, tác giả chú trọng đến việc giới thiệu về hình thái đạo Phật nguyên chất, xây dựng niềm tin bằng lý trí, giới thiệu đạo Phật từ góc độ ứng dụng trong đời sống, so sánh những điểm dị biệt và sự vượt trội của đạo Phật đối với các truyền thống và tín ngưỡng khác.
23/10/2014(Xem: 8866)
Bằng cách này hay cách khác, Đức Phật luôn gợi nhắc cho chúng ta rằng mỗi người chúng ta đều sở hữu các khả năng và phẩm chất tốt đẹp, cần phải biết vận dụng và phát huy để làm cho cuộc sống trở nên giàu sang hiền thiện, tránh mọi khổ đau và để thực nghiệm hạnh phúc an lạc. Trong bài kinh Nghèo khổ thuộc Tăng Chi Bộ, Ngài đơn cử câu chuyện một người nghèo túng về của cải vật chất nhưng không biết cách nỗ lực khắc phục tình trạng nghèo khó của mình nên phải liên tiếp rơi vào các cảnh ngộ khó khăn để nhắc nhở chúng ta về các tai họa khổ đau mà chúng ta sẽ phải đối diện, nếu không biết nỗ lực nuôi dưỡng và phát huy các phẩm chất đạo đức và trí tuệ của mình.
23/10/2014(Xem: 10394)
Tục lệ, hay những lễ nghi đã trở thành thói quen, là văn hóa được ước định của một dân tộc. Sự hình thành tục lệ thường chịu ảnh hưởng của phong tục tập quán trong dân gian, hoặc do sự thực hành các tín ngưỡng tôn giáo lâu ngày của một cộng đồng. Sau khi truyền vào Trung Quốc, Phật giáo không chỉ đi sâu vào dân gian, hòa nhập với đời sống, từng bước hình thành nên một bộ quy phạm lễ nghi về “hôn táng hỷ khánh” (dựng vợ gả chồng, chôn cất người chết, thể hiện niềm vui, bày tỏ việc mừng); mà còn có tác dụng thay đổi phong tục đối với các thói quen dân gian mang đậm màu sắc mê tín trong các việc như: tổ chức hôn lễ rườm rà; đoán số mệnh dựa trên bát tự(1); miễn cưỡng tổ chức việc vui trong lúc gia đạo đang gặp rắc rối với mong muốn giải trừ vận xui, tà khí, chuyển nguy thành an, gọi là xung hỷ; thực hành tục minh hôn(2); duy trì lối khóc mộ; xem phong thủy…
23/10/2014(Xem: 9800)
Từ Thiện chỉ là Tu Phước, đó là cành lá hoa trái, nhưng Tu Huệ là gốc rễ , có chăm sóc cội gốc thì cây Bồ-Đề mới xanh tươi, đó là Phước Huệ song tu, là Tâm Hạnh của một vị Bồ-Tát, Một vị Phật tương lai, hiện tại phải Hành Bồ-Tát Đạo, Phục vụ chúng sinh là cúng dường Chư Phật, Bồ-Tát Giới thì cũng có Xuất gia và Tại Gia, Người con Phật phải luôn tưởng nhớ đến Tánh Phật vốn sẵn nơi chính Thân Tâm Ngũ Uẩn nầy, Người Tu Phật phải luôn nhìn lại chính mình, nếu hiểu được chính Thân Tâm mình, thì sẽ hiểu được người khác, (Tức Quán một Pháp thông, thì tất cả các Pháp đều thông) Người Giác Ngộ đối với Thân Tâm này, chỉ thấy là như hạt bụi, rời hơi thở rồi thì thiêu đốt thành tro, Muốn giải thoát Luân Hồi Sanh Tử, thì sống chấp nhận trả Nghiệp quá khứ, mà không tạo thêm Nghiệp tương lai, Bằng cách, nếu có người phiền não Ta, hay tức giận Ta, thì liền xin lỗi, đó là chấp nhận trả Nghiệp cũ, mà không tạo thêm nghiệp mới,
22/10/2014(Xem: 8702)
Tôi thường đeo một xâu chuỗi nhỏ ở tay, cũng nhiều năm rồi, như một sở thích, như một thói quen. Nhiều người thấy lạ thường hỏi, mang xâu chuỗi chi vậy? Tu hả? Cầu xin gì hả? Thường thì tôi chỉ cười thay câu trả lời vì cũng hơi rắc rối để giải thích.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]