Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

2. Những năm tháng tuổi ấu thơ

24/02/201109:04(Xem: 4963)
2. Những năm tháng tuổi ấu thơ

VIẾT CHO CON GÁI
Lại Thế Luyện - Kim Phụng

Những năm tháng tuổi ấu thơ

Ngày ... tháng ... năm ...
Con gái yêu của cha!
Con còn bé lắm! Làm sao con có thể hiểu hết được những điều cực khổ và những nỗi mong đợi của cha mẹ dành cho con?
Trên cuộc đời này, thử hỏi có hình ảnh nào đẹp bằng hình ảnh của người mẹ hiền đang âu yếm đứa con thơ giữa vòng tay yêu thương của mình. Nhưng trên đời này, thử hỏi có nỗi lo toan, vất vả nào bằng nỗi lo toan của cha mẹ nuôi dạy con cái mình khôn lớn?
Có con rồi, cuộc sống của cha mẹ trở nên bận rộn nhiều hơn! Bận rộn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Con có biết, lúc con còn nhỏ, cha mẹ đã phải dõi mắt theo từng bước lớn lên của con?
Con có hiểu được, những đêm dài cha phải thức trắng để giúp mẹ con pha sữa, pha bột, giặt tã lót, giặt đồ.
Con có nhớ, ánh mắt của cha mẹ đã từng âu yếm nhìn con những lúc con biết nghiêng người, rồi con có thể lật được qua một bên.
Cha mẹ vui biết bao khi nhìn thấy con mọc từng chiếc răng hững lúc mẹ chuẩn bị cho con ăn dặm.
Nghĩ rằng con gái thích chơi búp bê, mẹ con đã mua cho con một cô nàng búp bê thật đẹp, trong bộ trang phục kiêu sa, xinh xắn. Đôi mắt của búp bê rất đẹp, hai hàng lông mi cong vút. Để búp bê nằm xuống thì đôi mắt nó nhắm tít lại, nhưng khi cho nó đứng lên thì đôi mắt nó lại mở to ra. Mẹ từng hình dung ra cảnh tượng con sẽ yêu quý con búp bê như thế nào, rằng con sẽ vui sướng ôm búp bê vào lòng, hát cho nó nghe, ru cho nó ngủ... Vậy mà, chỉ được một thời gian ngắn, con búp bê của con trở nên cực kỳ thảm hại: đầu đi đằng đầu, chân đi đằng chân, tay đi đằng tay...
Rồi cũng đến lúc, con có thể ăn được cơm. Cha mẹ phải cực khổ vô cùng vì tật biếng ăn, tật ăn lâu, ăn ngậm của con. Con gái ơi! Làm gì mà con cứ ngậm hoài như vậy, không chịu nhai cũng chẳng chịu nuốt? Nhiều lúc chỉ vì cho con ăn mà cha mẹ như muốn gây với nhau.
Năm con lên 2 tuổi, con cứ xỏ đôi dép to đùng của cha rồi lê hai bàn chân đi khắp nhà. Tội nghiệp mẹ một ngày phải lau đi lau lại nền nhà không biết bao nhiêu lượt. Không cho con xỏ dép đi thì con giẫy đành đạch, khóc lóc, kêu gào đủ thứ!
Lên 5 tuổi, con đã thích chọn quần áo đẹp mỗi khi cha mẹ chở con về thăm nhà ông bà nội ngoại. Con biết tỏ ra đòi hỏi, vùng vằng mỗi khi mẹ chọn cho con một bộ áo quần không hợp với ý thích của con.
Đến lúc con đã đủ khỏe mạnh, cứng cáp, đã biết chạy, biết nhảy, thì trời hỡi on là con gái mà nghịch ngợm hết chỗ nói! Nhà cửa nhìn lúc nào cũng như một... bãi chiến trường. Đồ chơi, sách vở, truyện tranh của con bày biện lung tung: trên nền nhà, trên bàn, dưới gầm tủ, gầm giường...
°°°
Công việc của cha lẫn mẹ đều bận rộn tối tăm mặt mũi: giảng dạy, nghiên cứu khoa học, viết báo, viết sách, tham gia các hoạt động xã hội từ thiện. Mẹ của con một người phụ nữ chân yếu tay mềm mà có thể đảm đương từng ấy gánh nặng trách nhiệm cùng một lúc thì quả là một chuyện rất phi thường! Chính vì vậy, cha luôn tìm cánh chia sẻ, đỡ đần công việc nhà, vừa khích lệ, động viên mẹ con rất nhiều.
Dù vất vả, khó khăn đến đâu, cha mẹ cũng phải kề vai sát cánh cùng nhau nỗ lực vượt qua, để có đủ điều kiện chăm lo cho tương lai của các con, và nhất là, để làm gương cho con cái...
Khổ nhất là những lần cha bất đắc dĩ đi công tác mấy tuần xa nhà, cứ nghĩ về mẹ và các con đang ở nhà là lòng cha lại lo lắng không yên! Anh Luyện thì tuy tháo vát, nhanh nhẹn, nhưng tuổi còn bé quá, chưa đỡ đần được nhiều cho mẹ.
Trong hoàn cảnh đó, cha đã gửi đăng bài "Một ngày nào đó" trên báo Phụ Nữ chủ nhật, số ra ngày 19-09-2004, như một món quà tinh thần dành tặng riêng mẹ con, đồng thời cũng là tiếng nói đồng cảm, chia sẻ với hoàn cảnh vất vả của những người mẹ khác đang có con nhỏ:

"Một ngày nào đó...
Một ngày này đó... khi con mình lớn lên, ngôi nhà sẽ trở nên sạch sẽ. Những bức tường nhà sẽ không còn hình vẽ nụ cười của những khuôn mặt nham nhở, sẽ không còn những ngón tay chân dính đầy trên khung cửa sổ, sẽ không còn những thanh kẹo sô cô la bôi quẹt tứ tung.
Một ngày nào đó... khi con mình lớn lên, mình sẽ thảnh thơi để đọc một quyển sách mà không phải ngừng lại bất chợt để gắn cho con cái mũi con gấu bông vừa bị nó kéo làm rơi tuột ra; sẽ không phải chạy đi nhặt cho con con búp bê mà nó vừa liệng ra khỏi cửa sổ.
Một ngày nào đó... khi con mình lớn lên, mình sẽ không còn phải chui vào gầm giường để nhặt giúp trái bóng vừa bị lăn vào trong đó; sẽ không còn phải lục tìm cho con cây bút chì để lạc đâu mất trong ngăn kéo bàn học; mình sẽ tha hồ đọc những mẩu hài hước trên báo mà không còn phải khó chịu nghe tiếng con khóc oe oe.
Một ngày nào đó... khi con mình lớn lên, mình sẽ được thoải mái thong thả mua sắm ở siêu thị mà không phải lo âu con mình ở nhà đang khát sữa. Mình sẽ tha hồ có thời gian để lựa chọn những món hàng mình thích, từ màu sắc, hương vị, đến những món quà khuyến mãi hấp dẫn kèm theo.
Một ngày nào đó... khi con mình lớn lên, mình sẽ lại có thời gian gặp gỡ bạn bè như ngày mình chưa lấy chồng. Mình sẽ được ngồi thưởng thức hương vị của những món ăn tuyệt vời, trong một hiệu ăn sang trọng, dưới ánh đèn cầy nến lãng mạn.
Một ngày nào đó... khi con mình lớn lên, mình sẽ tha hồ thả mình trong bồn tắm nước nóng thư giãn, mà không còn phải bực mình vì quả bóng hay con búp bê bị kẹt trong phòng tắm; mình sẽ không còn phải bất chợt nghe tiếng con gọi: "Mẹ ơi! Nhanh lên, giúp con với..."
Vâng! Một ngày nào đó, khi con của bạn lớn lên, chắc chắn cuộc sống của bạn sẽ khác hẳn. Các bạn sẽ sống những ngày còn lại của cuộc đời mình, trong căn nhà của mình với sự tĩnh lặng... và đơn điệu... và trống trải... và ... chỉ có một mình thôi!
Hỡi những người đang được làm mẹ và có con nhỏ, các bạn hãy sống thật hạnh phúc với những gì mình đang có. Đừng mất thời gian để nghĩ về "một ngày nào đó", vì khi một ngày nào đó đến, chắc chắn các bạn sẽ cảm thấy hối tiếc và muốn được trở lại sống những ngày hạnh phúc như ngày hôm qua...
°°°

°°°

°°°
Con gái yêu! Những kỷ niệm thời thơ ấu của con sẽ là những ký ức đẹp mãi trong lòng cha và mẹ!

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
05/02/2016(Xem: 7514)
Giới thiệu: Nhân dịp Xuân - Tết Cổ truyền Dân tộc, trân trọng giới thiệu bài viết Từ Quốc tộ đến bài thơ Thần như là món quà ghi nhớ lại nền lịch sử văn học Việt Nam nói chung và tư tưởng Triết học Phật giáo Việt Nam nói riêng trong các vấn đề về Quốc gia, Dân tộc trong bối cảnh: Phật giáo đã đóng góp gì cho Dân tộc và lịch sử Việt Nam?
05/02/2016(Xem: 7888)
Người Trung Hoa và người Ấn Độ coi khỉ như một con vật linh thiêng là thần khỉ là hầu vương, đại thánh tề thiên. Trong lãnh vực võ thuật cổ truyền, khỉ có riêng biệt những thế võ khỉ được gói ghém trong những bài “Hầu Quyền.”
05/02/2016(Xem: 5700)
Tôi nhớ lúc còn bé ở miền quê Việt Nam hễ nghe nói đến Tết là lòng rộn ràng, nao nao mong cho mau tới. Cái đêm trừ tịch tôi không tài nào ngủ được, cứ chờ cho tới trời sáng để mặc áo mới và đi chơi.
05/02/2016(Xem: 7584)
Ở Trung quốc, những con khỉ bị bắt một cách rất đặc biệt. Thoạt tiên người đánh bẫy lấy một quả dừa. Rồi ông ta đục một cái lỗ bên hông vừa đủ cho tay thò vào khi tay không nắm lại.
03/02/2016(Xem: 5348)
Để những ngày Xuân sắp đến người dân nghèo xứ Phật thêm phần ấm áp, vào dịp cuối năm (29 Jan 2016) chúng tôi đã đến thăm phát quà tại làng Mahakala Cave, một trong những những ngôi làng '' nghèo muôn thuở '' của xứ Ấn nằm dưới chân núi Khổ Hạnh Lâm , nơi đức Phật từng tu khổ hạnh.
02/02/2016(Xem: 12263)
Mùa Xuân ngồi niệm Phật Lượng đất trời rộng thênh Thấy Xuân về rót mật Với yêu thương, thanh bình.
02/02/2016(Xem: 6479)
(Kinh Bách Dụ Tâm Minh Ngô Tằng Giao chuyển dịch thơ) Khỉ kia nắm đậu trong tay Bỗng đâu một hột lọt ngay ra ngoài
30/01/2016(Xem: 6297)
Năm 2016 này chúng ta cùng nhau mừng Tết Sách lần thứ IX. Thời gian trôi nhanh như ngừng thở. Mới vậy mà đã 8 năm. Nhớ lại Tết Sách đầu tiên được tổ chức ngày 23 tháng 4 năm 2008 với những kỷ niệm đẹp và khó quên để khởi đầu cho việc tôn vinh sách và văn hóa đọc. Chúng ta cùng thành tâm và thật sự biết ơn bạn đọc trên cả nước và trên khắp thế giới đã ủng hộ Tết Sách suốt 8 năm qua.
29/01/2016(Xem: 9894)
Một người con gái sinh trưởng trong một gia đình bình dị ở một khu phố nghèo của thành phố Luân Đôn, tình cờ một hôm đọc được một quyển sách về Phật giáo, bỗng chợt cảm thấy mình là một người Phật giáo mà không hề hay biết. Cơ duyên đã đưa người con gái ấy biệt tu suốt mười hai năm liền, trong một hang động cao hơn 4000m trên rặng Hy-mã Lạp-sơn. Ngày nay cô gái ấy đã trở thành một ni sư Tây Tạng 73 tuổi, pháp danh là Tenzin Palmo, vô cùng năng hoạt, dấn thân và nổi tiếng khắp thế giới.
29/01/2016(Xem: 5396)
Kính thưa chư Tôn đức, chư Pháp hữu & quí vị hảo tâm. Có lẽ do ảnh hưởng từ những cơn bão tuyết bên kia địa cầu nên mùa Đông năm nay xứ Ấn từng ngày se sắt lạnh. Được sự thương tưởng của quí vị Phật tử Canada cũng như Phật tử một vài nơi trên nước Mỹ, chúng tôi lại có dịp tiếp tục lên đường mang chút ấm đến cho người dân gầy
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]