Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chuyến Đi Hạnh Phúc

31/03/201701:53(Xem: 6077)
Chuyến Đi Hạnh Phúc


con duong-2

CHUYẾN ĐI HẠNH PHÚC

 

Nữ sĩ Ninh Giang Thu Cúc "mối lái" cho chuyến xe giá rẽ, đi trong hai ngày - Sài Gòn-Di Linh, một tài xế trẻ, có tâm đạo, cũng là xe nhà, thân quen với gia đình nữ sĩ, vì thế, vừa "ngon - bổ và rẻ". Vấn đề là phải tìm đủ người cho xe bảy chỗ.

- Để Cúc thuyết phục anh Noa đi - người "mối lái" hứa, nhưng chưa chắc ăn nếu chàng ta mê câu cá hơn mê đi "phượt" dã ngoại. Vì thế người tổ chức phải đặt vấn đề, nếu ông "đen thui" (Noa) của bà, không chịu đi, phải tìm người dự khuyết.

Củ Chi đăng ký đi ba vị, còn Đông Thạnh có hai ông bạn già từng ngõ ý muốn tìm rừng núi ẩn tu với bà bạn trăm năm, nhưng một ông chắc, một ông chưa chắc; ông bạn Đồng Giáo, thường gọi là anh Bảy,(bạn thân của thầy Tuệ Sỹ), khoái đi chơi hơn khoái làm bếp hàng ngày cho thằng quý tử đi làm hay đi học gì đó. Bà vợ thì sáng sớm về Thành phố chăm sóc cháu, tối mịt mới về.Còn cái ông bạn tên Chánh hay còn gọi là Hạnh Minh, tuy một vợ một chồng, bà thì đi làm suốt ngày, ông ở nhà chăm cây cảnh và hai con chó.Nhà có khế chua và khế ngọt, tuy ít, nhưng đã hấp dẫn kẻ "lang bạt kỳ hồ". Ông này chỉ có anh Bảy bảo mới nghe. Thế là hai ông chắc chắn đồng hành.Nếu hai ông bà "đen thui" không đi thì sẽ thiếu một, cả hai đều đi thì dư một. Đến giờ chót, xe bảy chỗ đi tám người, sao đây? Đành nhờ nữ thí chủ của Văn Noa hỏi chủ xe có đồng ý chở thừa người ?

Mọi sự ổn thỏa, thừa một người tức thừa 400.000 tính theo đầu người, dự tính mua bao gạo cúng dường và thêm 2 lít dầu ăn của người "trưởng đoàn", tiền còn lại chi phí ăn cho đoàn cả chuyến đi và về. Thế nhưng, gạo chưa mua vì xuất hành quá sớm. Hơn một tiếng, xe ra đến ngả ba Dầu Giây. Quán chay Hội Ngộ lúc nào cũng đông khách hơn quán Giác Ngộ bên kia đối diện, xe phải quẹo ngược qua đường để đoàn thưởng thức món phở chay nổi tiếng nơi đây. Ai cũng tấm tắc khen nước lèo ngon, chả lẽ nấu bằng thịt chuột hay địa long!!!đoàn tếu cho vui chứ không ai dám quả quyết. Cái ngọt của rau củ quả khác với chất ngọt bột ngọt, cái ngọt trong tô phở không ai đoán từ đâu mà có.

Kể cả tài xế là chín khẩu phần, mỗi tô là 20.000$, vị chi 180.000$. Sau khi chung tiền trả cho chủ xe, loay hoay không biết đếm, bèn nhờ nữ sĩ kiểm tiền trao cho chủ xe kiêm tài xế,và ăn sáng xong, tiền còn 280.000$, gần trưa, xe tấp vào chùa Phước Huệ Bảo Lộc "thời Ngọ" hết 188.000$, bay đứt số tiền dự tính ăn trong hai ngày đường. Cầm trên tay 92$ từ bà chủ quán mà "trưởng đoàn" ngẩn ngơ!.

Lên Di Linh đã hơn một giờ trưa, khách chủ chưa phân ngôi thứ, trưởng đoàn môi giớ fan hâm mộ với người nổi tiếng chưa cất giọng MC giới thiệu, nữ sĩ Thu Cúc và nữ sĩ núi đồi vội vả ôm nhau như đã từng thân nhau nhiều kiếp; sự hiện diện của mọi người như sự thừa thải, lạc lỏng giữa không gian bạt ngàn gió lạnh. Dáng đứng của trưởng đoàn như xiêu vẹo, bất lực.


- Hai vị vừa phải thôi, người ta môi giới chưa kết nối mà đã tự động kết nối "wifi" như mạng không giây như thế coi sao được. Môi giới nhà đất tiền cò 2 phân thì môi giới người với người phải như thế nào chứ, đi tắt về ngang làm sao người ta làm ăn được gì! - trưởng đoàn lên tiếng.
- Người ta quen nhau nhiều đời rồi, nay gặp lại đâu cần môi giới - hai nữ sĩ đồng lòng bênh vực. Nghe ra cũng phải, nhưng không có người mối lái như trưởng đoàn thì dễ gì kẻ đầu núi nguời cuối sông gặp nhau thắm thiết như thế. Thế là họ đã cắt cò, đành chịu thôi. Một lúc sau, chuyện đã vãng, nữ chủ nhà đem ra hai quả đu đủ to và xanh, hai đòn chả, một kết nối tâm giao với nữ sĩ Thu Cúc, một "lại quả" thay phần tính cò cho trưởng đoàn, coi như huề cả làng.
***
Cách trung tâm huyện Di Linh 11km. đoàn vào rừng thăm đất của thầy Chơn Khải. Rừng cây còn hoang sơ, một ít cây cà phê buồn bả rũ lá. Cây sầu riêng đang ra chồi non chuẩn bị mùa trái cho sóc rừng thưởng thức. Cái gọi là chùa cũng được, thất cũng không hơn, bằng cement, gỗ và tole che mưa tránh nắng cho các tượng Phật ảm đạm trên bàn thờ, nhìn xuống vũng thấp, cây tạp và rừng thông.Tiếng suối róc rách từ xa. len qua kẻ lá,thu hút tính khám phá của du khách. Đá lởm chởm dọc lòng suối, mỗi người cầm cái gậy thế mà đi cũng khó khăn. Anh Chánh và sư cô Minh Tâm thoăn thoắt như sóc, đã lên tới đỉnh thác. Ông bà nữ sĩ chào thua, chị Hoan lên nửa chừng đành ngồi lại, bác Bảo trượt chân, ngã ngữa đầu đập vào cạnh đá, máu ra từ sau ót, được thầy Chơn Khải dùng năng lượng sinh học cầm máu. Mỗi người đều ngồi lại giữa đoạn lên dốc thác. Cỏ cây, đá, suối đã làm chồn chân lữ thứ.

Một đoạn rừng, tượng Phật bà Quán Thế Âm độ 0.8m, chuyển từ Đà Nẵng vào, ngự trên tảng đá, cạnh con suối làm tăng vẻ đẹp quý phái từ màu trắng của tượng và nền xanh núi rừng. Đặc biệt nước suối nơi đây, lạnh như nước ủ trong tủ lạnh,được Pasteur kiểm nghiệm, đạt chuẩn, mọi người đều vốc nước suối uống một cách tự tin. Đã nhiều năm mà nơi đây vẫn chưa được hoàn thiện, nhưng có chứng kiến đoạn đường vài trăm mét từ lộ nhựa vào đất rừng, mới thấy sự vất vả vào mùa mưa, đất đỏ lầy lội, trơn trượt, một thân một mình thầy Chơn Khải dù nhiệt thành bao nhiều mà tài chánh eo hẹp cũng khó hòan chỉnh theo ý muốn. Có bao nhiều tiền, thầy bỏ vào đây như chiếc lá rơi vào giữa suối, như hạt muối lọt giữa bể sâu. Ai đến cũng khen và thích, nhưng không ai can đảm một thân chôn chân giữa núi rừng chưa có dân cư. 8 người đi thì hết 6 người muốn tìm nơi an trú, thế nhưng...riêng chỗ thất của thầy Chơn Khải đang ở thì rất lý tưởng, cách trung tâm Di Linh 5km, dân cư chưa đông, rộng thoáng, bà chủ đất muốn bán tiếp số đất còn lại, sư cô Minh Tâm thì "nhất y nhất quởn", ba y một bát, bác Bảo và cô Hoan nguyện vận động giúp cô mua đất để chuyên tu. Cô nầy mỗi ngày thiền 10 tiếng, ăn ngọ, chỉ chưa ngủ ngồi thôi. cô hành pháp Vipassana.
***
Một ngày ngồi xe thêm lội suối băng rừng, về đêm, sau một lúc tâm sự, trao đổi giữa chủ và khách,ai cũng chìm trong mộng đẹp, giữa không gian mát lạnh, bốn bề yên tĩnh mà Thành phố khó tìm nơi được như thế. Chủ lo bữa cơm sáng thật sớm, hình như ít khi được cơm nóng nên xơi cả hai chén với mít kho và canh chua bắp chuối sợi.Đoàn dạo quanh khu đất một lúc, đợi mật ong mùa cà phê mang đến, rồi thẳng tiến về Bảo Lộc.Trưởng đoàn tuyên bố, ngày đi tốn hơn ba trăm, còn lại 92 ngàn, xin khóa sổ khi mà bụng đã no, trên đường về không ăn uống linh tinh nữa. Gia chủ tiếp cho bịch bắp nấu mang theo. Tiền còn lại gửi cho tài xế phụ nạp mãi lộ qua các trạm giao thông.

Về Bảo Lộc mà không thăm tu viện Bát Nhã là điều thiếu sót của Phật tử. Từ Thành phố vào độ 16km, xe chạy lòng vòng mà không tìm lối vào được, ghé bên đường hỏi thăm người xe ôm, bổng đâu một bà cụ người Bắc xuất hiện ngay cửa xe, tình nguyện chỉ đường.


-Anh ơi, cho hỏi thăm đường vào thác Dambri ạ - trưởng đoàn vừa dứt lời, anh xe ôm chưa kịp đáp, bà cụ chen ngay vào như một sự hào hứng, nhiệt tình chưa từng có. Cái miệng móm mém mọc răng chưa đủ, gương mặt tươi vui phấn khởi như vừa nhặt được của quý, đã lấp đầy vết nhăn trên khuôn mặt khắc khổ, vừa cười vừa nói:
-Đi lối này nhé, quẹo tay này, đi tay này, rẽ tay này, gặp nhà thờ đang xây, thẳng tay này.tay này. cứ tay này mà bà hăng hái một cách sốt ruột. - dạ, dạ, nghe rồi, cám ơn cụ, tưởng đâu như thế đã xong, bà lại tì tay trên cửa nói tiếp, xe chưa dám chạy. Người đàn ông xe ôm ngồi nhìn, có lẽ, nếu bà ở gần đó, chắc gì xe ôm bắt được khách, thay vì buồn ế ẩm, lại được một bà cụ nhiệt tình tâm sự cho qua ngày, vợ con ngày đó chắc thiếu gạo ăn.

Trên xe ai cũng cười ầm, nhớ mãi "cái tay này", của cụ bà. Hai ngày đường đều rôm rả tiếng cười, mỗi người góp vui một chuyện.Sư cô cũng không thiếu chuyện hài.
- Sao mấy lão tướng phia sau không ai lên tiếng? trưởng đoàn hỏi
- Ông nói hết rồi còn gì để nói. - anh Chánh đáp. 
Xe rẽ vào hướng Biên Hòa - trưởng đoàn nhá máy cho nữ sĩ rừng xanh, chưa kịp tắt, hình như gia chủ túc trực bên máy nên vội hỏi - đến đâu rồi? - dạ thưa vừa qua nhà thương điên - trưởng đoàn đáp. - sao không vào đó ở ít bữa, cả đoàn không nhịn được cười, bụng nghĩ thầm, vào đó mắc công hai người đi thăm nuôi.Rồi một cuộc gọi từ số lạ, khen bài "Ảo giác-Hoang tưởng-Điên" viết quá hay nhưng trang nhà không dám đăng, rồi hỏi đang ở đâu, có lẽ trên xe sóng không rõ nên đầu máy kia nghe nhầm : - vậy là sư phụ của con cũng từ nhà thương điên ra? có lẽ hắn ta bị ám ảnh qua bài viết đó.

Không biết ai khởi sự, khai mào thế nào mà nhắc lại chuyện chó cắn, có lẽ nữ sĩ Ninh Giang Thu Cúc, ừ, thì nói toẹt ra cho có đầu có đuôi:
" - anh Bảy từng mời ăn chay ở tiệm, trong lòng canh cánh tìm cách đáp đền, mãi mấy tháng sau mới có dịp hoành tráng. Một buổi sáng vào An Trú thất thăm thầy Tấn Tuệ,đối diện bệnh viện Hốc Môn, vừa ra thì bầy chó của thằng chủ đất hùng hổ nhảy vào, chiếc xe đạp vận tốc chỉ hơn người đi bộ, con hẽm chật đủ tránh hai chiếc gắn máy, con chó trắng nhanh chân táp vào ống quyển, rướm máu, hai vợ chồng thằng chủ đứng nhìn mà không can ngăn chó, cũng chả hỏi thăm người bị cắn thế nào. Vài ngày sau, thầy T.H biết, gửi cho 5 triệu, bắt đi chích thuốc và và truyền dịch cho khỏe. Tiếc tiền, chỉ đi chích suốt tuần, thân tròn như hột mít mà truyền dịch nữa, có nước nằm mà lăn chứ đi gì nỗi. Thế là được dịp mời hai lão tướng lên gần Hoằng Pháp đãi bánh xèo.
Cuộc vui sắp tàn, anh Bảy hỏi - tiền đâu mà đãi đằng xôm tụ vậy? - anh đừng lo, cứ ăn thoải mái, nay tiền nhiều lắm. - trúng mánh sao? dạ, mánh chó cắn, được chó cắn mới có tiền bao đại ca chứ...- trời ơi, làm tui ăn không vô, nói sớm thì khỏi ăn. Ăn tiền chó cắn sao ăn cho đành..."

Trên xe được phen cười nức nẻ. Anh Noa buộc miệng - pó tay cái ông này. Lại cái ông này chứ không phải cái tay này nữa. Mọi người muốn có một chuyến đi tràn đầy hạnh phúc do trưởng đoàn tổ chức như thế. Chị Ninh Giang Thu Cúc gợi ý - chúng ta lập nhóm này, đi đâu cùng rũ đi có bạn, xin góp ý đặt tên nhóm. chị Hoan : - nhóm cái "tay này", cả xe cười ầm, một từ ngữ đầy ấn tượng của bà cụ ở Bảo Lộc, người khác góp ý: - lấy tên Bảo đo suối, bởi trước đó bác Bảo xác định mình đi đâu cũng phải đo đạc cẩn thận, tràng cười lại vang dậy. Nữ sĩ bảo lấy tên cu Tiến (tên của em tài xế), trưởng đoàn phản đối, không được, Bắc Tiến, Nam tiến còn hiểu được, cu tiến là hiểu thế nào? lúc nầy tiếng cười át cả tiếng ồn từ bên ngoài. Lúc bấy gời lão Bảy ngồi sau lên tiếng: - chừng nào tổ chức ra mắt nhóm, ra mắt ở đâu. -trưởng đoàn đáp, thì ra mắt tại nhà nữ sĩ, ngày giờ tùy gia chủ sắp xếp; tôi tình nguyện làm đầu bếp, thế là mọi người xin số điện thoại của nhau.
***
Em Tiến tài xế thật nhã nhặn, vui vẻ, tuy mệt nhưng không hề tỏ ra khó chịu,chương trình từ đầu, không có mục vào tu viện Bát Nhã; ra vào gần 40km, không có việc đưa khách  - về mãi Củ Chi cũng xem xem 40km, những bác tài khó tánh khác không dễ như vậy, chưa nói bỏ khách lòng vòng mỗi người một nơi. Một chuyến đi đầy ấn tượng, tràn niềm vui mà tài xế góp phần không nhỏ. Mãi phân vân cho tựa đề bài viết, nữ sĩ góp ý - CHUYẾN ĐI HẠNH PHÚC, ừ cũng được, chứ lấy cái tay này, cái tay này, ngoài người trong đoàn, thì chỉ có trời mới hiểu tại sao.



MINH MẪN
31/3/2017
 
(mong anh chị trong đoàn thông cảm bài này ra muộn, bởi ba ngày liền bận suốt, vả lại không còn hứng, nhưng nữ sĩ Ninh Giang Thu Cúc hỏi tại sao chưa có bài tường thuật, sáng nay được ở nhà, xin nợ núi rừng vàchuyến đi tràn niềm vui.)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
29/10/2019(Xem: 10885)
Kết thúc thời công phu sáng mặt trời cũng vừa ló dạng,những tia nắng ấm áp lan tỏa khắp nơikhiến cho mọi người thấy dễ chịu.Sự hội tụ của muôn ngàn tia nắng đang nhảy múa,chuyển động những tia sáng rực rỡ, trong thoáng giây,toàn thể không gian hoàn toàn biến đổi,và tất cả trở thành những dải ánh sáng đang rung động xoay vần trong một vũ điệu của thiên nhiên. Qua cửa sổ nhìn mây trôi bồng bềnh giữa trời xanh,tận hưởng cảm giác êm ả,hít thở những làn gió mát rượi vào buổi sớm mai, giữa không gian yên tĩnh,trong tôi bao niềm cảm xúc, thầm cảm ơn những gì có được của hiện tại:
25/10/2019(Xem: 7609)
Kinh Thắng Man, nói đủ theo bản dịch của Cầu-na-bạt-đà-la là Thắng Man Sư Tử Hống Nhất Thừa Đại Phương Tiện Đại Quảng Kinh. Nhưng, chương cuối của kinh này, đức Thế Tôn nói với Thiên Đế Thích có đến mười lăm tên gọi khác nhau. Tên gọi thứ nhất của kinh. là: “Thán Như lai chân thật đệ nhất nghĩa công đức”.
25/10/2019(Xem: 9575)
Đọc chuyện Tấm Cám, ta thấy ai cũng thương Tấm. Tấm mẹ chết sớm, cha lấy thêm vợ, sinh ra Cám, em cùng cha khác mẹ với Tấm. Không bao lâu cha Tấm cũng chết. Tấm ở với dì ghẻ và sống với người em gái cùng cha khác mẹ.
24/10/2019(Xem: 7086)
Xưa và nay, ai sinh ra trong cuộc đời nầy cũng phải trải qua con đường giáo dục mà thành tựu những giai đoạn của sự học vấn, kể từ lớp mẫu giáo cho đến Đại Học hay hậu Đại Học. Cũng có nhiều người không qua sự giáo dục, nghĩa là không qua trường lớp đào tạo, nhưng cũng thành công ở xã hội và học đường, số người nầy cũng không phải là ít. Tuy nhiên những người nầy thuộc dạng cá biệt và đặc thù, nên không đề cập trong bài nầy về những người ưu tú như vậy, mà chỉ nhấn mạnh đến việc giáo dục chung chung để trở thành con người có văn hóa thực sự.
20/10/2019(Xem: 8357)
Bài kinh "Viết Trên Đá, Trên Đất, Trên Nước" là bài kinh ngắn, trích trong Kinh Tăng Chi Bộ, chương Ba, phẩm Kusinàra.Kinh Tăng Chi Bộ là bộ kinh thứ Tư trong số năm bộ kinh Nikàya.Đó là: Trường Bộ Kinh, Trung Bộ Kinh, Tương Ưng Bộ Kinh, Tăng Chi BộKinh và Tiểu Bộ Kinh. Kinh điển Phật giáo hiện nay còn lại 2 bộ kinh xưa nhất. Một bộ được ghi lại bằng tiếng Pàli gọi là Kinh Nikàya, còn một bộ xử dụng tiếng Sanskrit gọi là Kinh Àgama (A-hàm) gồm bốn Bộ là: Kinh Trường A-hàm, Trung A-hàm, Tạp A-hàm, Tăng Nhất A-hàm.
17/10/2019(Xem: 6425)
Chúng ta đang sống trong thời cách mạng thông tin. Nơi đó, lợi và hại cùng đi bên nhau, thiện và ác cùng sinh khởi dễ dàng từ một bàn phím. Chiến trường có khi hiện ngay trên màn hình vi tính, đao kiếm là những ngón tay quẹt trên điện thoại. Những lời bình ngắn và ác ý trên mạng xã hội cũng có sức mạnh đẩy một số ca sĩ nổi tiếng vào trầm cảm, có khi tới mức tự sát. Những hình ảnh sửa đổi, giả mạo, gán ghép khi phóng lên mạng đã trở thành vũ khí bôi nhọ mới. Những lời quy chụp vô căn cứ đưa lên YouTube lại được nhiều người tin tưởng và hùa theo chửi mắng. Không chỉ là quân đội nước này với nước kia, chính người đời thường với kỹ năng công nghệ cũng có thể gài bẫy nhau, hại nhau cả trăm đường. Chỉ một vài bản tin nhỏ, có khi được viết một chiều và không nói hết sự thực, ngay hôm sau đã trở thành những cú xì căng đan chấn động xã hội. Nạn nhân có thể là cả một dân tộc, như khi bản đồ Biển Đông bị vẽ lại và phổ biến khắp thế giới mạng. Nạn nhân cũng có khi là nữ ca sĩ Nhật Bản hay Đà
16/10/2019(Xem: 4504)
Còn nhớ trong kinh thường dạy " Ở nơi nào mà giáo lý Đức Phật chưa được truyền đến thì người ta cứ tranh chấp nhau và không thể mở rộng tâm mình". Dù cho anh em, cha mẹ có sống chung với nhau nhưng mỗi người đều sống tách biệt trong thâm tâm của mình . Họ luôn sống trong cô độc vì họ không có ai để nương tựa ( niềm tin ) và luôn nghi kỵ lẫn nhau nhưng .....một khi Phật pháp truyền đến hết thảy họ đều có thể trở thành bè bạn hay một người thân đích thực và một người vốn cô đơn nay bổng trở nên hạnh phúc vì chung quanh có nhiều bạn tốt, người thương tin yêu .
13/10/2019(Xem: 6307)
Trong cuộc đời này, nói rộng ra ở cõi Ta Bà này, từ Đông sang Tây, con người thường bị mê mờ hay mê luyến vào hình tướng bề ngoài và quên mất hay đồng hóa nó với thực tướng/bản chất/nội tâm ở bên trong. Nguyên do chỉ vì chúng sinh vọng chấp vào Sắc, Thanh, Hương, Vị, Xúc, Pháp mà sanh tâm mình (Kinh Viên Giác). Thí dụ: -Một cậu thanh niên thấy một cô người mẫu, hoa khôi, á hậu…đẹp như tiên nga giáng thế… tưởng đó là “người trong mộng” hay “người yêu lý tưởng”. Khi lấy về thì bao nhiêu tính xấu mới lộ ra, bao xung đột vì khác tính tình. Mối tình trong mộng nay biến thành “oan gia trái chủ” khiến cười đau khóc hận. -Một cô gái thấy một anh chàng hào hoa, đẹp trai, cử chỉ lịch sự…tưởng đó là “hoàng tử của lòng em”, lấy về mới tá hỏa ra đó là anh chàng Sở Khanh, tốt mã giẻ cùi…thôi thì vỡ mộng.
07/10/2019(Xem: 7178)
Tật bệnh. Có bệnh phải uống thuốc đó là chuyện đương nhiên. Uống thuốc để chữa bệnh, để mau hết bệnh. Nhưng thuốc tốt, uống đúng thuốc, đúng liều lượng thì mới có khả năng lành bệnh. Đây, không còn là chuyện đương nhiên, mà là sự mong muốn, lòng khát khao. Ai cũng ước mong không có bệnh. Khi có bệnh mong được gặp thầy giỏi, uống đúng thuốc và sớm khỏi bệnh.
05/10/2019(Xem: 7909)
Trong đời sống hằng ngày, chúng ta thường nghe những lời bàn tán có tính cách phê phán như: "Nhân cách của ông A thật là hoàn hảo" hay "Tư cách người đó không ra gì...." hoặc "Sống sa đoạ quá làm mất cả nhân cách" v.v... và v.v... Vậy nhân cách là cái gì? Thông thường, người ta giải nghĩa Nhân là người, Cách là tư cách, là phẩm chất, là giá trị, là tư cách làm người... Như vậy Nhân cách là một thứ giá trị, phẩm chất đạo đức của mỗi con người được xây dựng và hình thành trong suốt thời gian con người đó tồn tại trong xã hội.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]