Namo Sakya Muni Buddha
Sợi Tơ Nhện
Xin kể, đây là câu chuyện xảy ra trên Cực Lạc.
Một bữa nọ, Đức Phật một mình lững thững đi dạo bên hồ sen. Những đóa sen trong hồ nở trắng toát,
đẹp như ngọc. Từ giữa nhụy vàng một hương thơm ngào ngạt khó tả, ngan ngát tỏa ra khắp miền.
Xin thưa, trên Cực Lạc lúc đó đúng vào buổi sáng.
Đức Phật dừng lại bên cạnh hồ sen. Xuyên qua giữa những lá sen phủ khắp mặt hồ,
Đức Phật chợt đưa mắt nhìn xuống dưới. Bên dưới hồ sen lại chính là đáy của địa ngục.
Nước hồ trong vắt như thủy tinh. Đây là sông Tam Đồ, đấy là những hòn núi đầy kim.
Cảnh tượng ở dưới trông rõ mồn một như được soi gương. Dưới địa ngục, cảnh gã Kandata
cùng với các tội nhân khác đang quằn quại rên siết, lọt vào mắt Phật.
Tên Kandata này là một tên trùm trộm cướp. Cả đời, y làm đủ chuyện độc ác, cướp của,
đốt nhà, giết người không gớm tay. Duy chỉ một lần, y cũng làm được một việc thiện. Vâng, đó là chuyện
vào một buổi nọ, tên ác ôn này đang đi trong rừng sâu, bỗng y thấy một con nhện bò bên vệ đường.
Y liền giở chân lên định dẫm chết con nhện, nhưng y nghĩ "Không, không, nó tuy chỉ là một con vật nhỏ bé,
nhưng nó cũng có một sinh mệnh, nỡ nào ta lại giết đi, như thế thì tội nghiệp cho nó quá".
Nghĩ vậy y bèn thôi, không giết con nhện.
Đức Phật nhìn cảnh địa ngục, nhớ lại chuyện tha không dậm chết con nhện của tên Kandata.
Để ứng báo cho cái việc thiện ấy của y, Đức Phật nghĩ nếu đuợc thì cũng muốn cứu vớt tên này ra khỏi cảnh
địa ngục. May thay lúc ấy, Đức Phật nhìn bên cạnh, thấy trên một lá sen xanh như cẩm thạch, một con nhện trên
Cực Lạc đang giăng tơ, những đường tơ óng ánh, đẹp như bạc. Đức Phật bèn vươn tay nhẹ vớt một sợi tơ nhện
và xuyên qua giữa những đóa hoa sen trắng như ngọc, buông thẳng tuốt xuống địa ngục.
Xin thưa, dưới địa ngục, tên Kandata cùng với những tội nhân khác đang lặn hụp trong ao máu, lúc nổi
lúc chìm. Mà tứ bề thì tối mịt. Trong cái cõi âm u ấy, nếu đâu đó có cái gì hiện ra, thì đó lại chính là những mũi
kim nhọn hoắt của các hòn núi đầy kim dưới địa ngục, lóe ánh sáng trông thật là khủng khiếp, ghê rợn. Hơn thế,
cả vùng lặng ngắt như nằm trong huyệt mộ, chốc chốc chỉ nghe thấy vọng tiếng thở dài khe khẽ của các tội nhân.
Ai mà đã sa xuống dưới địa ngục này, thì phải chịu đủ thứ cực hình đau đớn, còn sức đâu nữa để mà khóc thành tiếng.
Cho nên dù lúc sinh tiền Kandata là tên cường đạo, thì nay giỏi lắm cũng chỉ giãy giụa, sặc sụa trong ao máu
không khác gì một con ếch sắp chết mà thôi. Nhưng trong lúc lặn hụp ấy, Kandata bất giác ngước mặt nhìn trời.
Ô kìa trong cái cõi u minh tối mịt, xa tít từ trên trời cao, một sợi tơ nhện màu bạc như một tia sáng, lóng lánh thật mỏng,
len lén buông xuống nhè nhẹ như không muốn cho ai hay, ngay trên đầu của mình. Khi Kandata nhận ra điều này
thì trong bụng mở cờ. Nếu bám được sợi tơ nhện này mà leo miết lên thì chắc có lẽ sẽ thoát được địa ngục.
Ơ này, không biết chừng có thể vào được cả chốn Cực Lạc. Như vậy thì từ nay khỏi bị đuổi trèo lên núi đầy kim nhọn,
hết phải bị bắt lặn hụp trong ao máu nữa. Nghĩ vậy, Kandata liền đưa hai tay níu chặt lấy sợi tơ nhện và
cố hết sức mà leo lên, lên cao hơn.
Xin thưa, y vốn là tên cường đạo, nên chuyện như vầy thì xưa nay y đã từng quen thuộc. Nhưng khoảng cách
giữa địa ngục và Cực Lạc thì xa đến hàng ngàn vạn dậm, dù có muốn gấp cũng chẵng dễ gì mà có thể thoát ngay được.
Kandata ra sức leo một mạch thì thấm mệt, kiệt sức, không tài nào leo nổi nữa, dù chỉ một gang. Không cách nào hơn,
Kandata đành đeo cứng sợi tơ ở giữa chừng, định nghỉ một lát để lấy lại sức. Y đưa mắt nhìn xuống phía dưới xa lắc.
Thì ra, đã không hoài công leo, cái ao máu mới hồi nào đây, y đã lặn hụp trong đó thì nay, không biết
tự hồi nào đã chìm mất trong bóng tối phía bên dưới. Cả những ngọn núi đầy kim sáng lờ mờ khủng khiếp kia,
cũng đã khuất ở phía dưới chân của y rồi. Cứ như thế này mà leo miết lên thì không biết chừng chuyện ra
khỏi được địa ngục không phải là không được. Kandata quấn sợi tơ nhện vào cả hai tay, đã mấy năm rồi từ
ngày sa xuống địa ngục, y không hề thốt ra nổi một lời, nay bỗng to tiếng cười "Được rồi, chắc được rồi ".
Nhưng bất ngờ y nhận ra, ơ kìa phía dưới sợi tơ nhện, không biết bao nhiêu là tội nhân cứ nối nhau, hết lòng cố leo
lên theo y, đông như kiến. Thấy vậy Kandata vừa hoảng vừa lo. Y đờ người ra, miệng há hốc, mắt đảo quanh.
Y nghĩ thầm, sợi tơ nhện này mong manh như thế, một mình y đeo không thôi cũng không biết chừng bị đứt,
thế thì làm sao mà chịu cho nổi sức nặng của cả chừng ấy người. Nếu lỡ mà sợi tơ này bị đứt giữa chừng,
thì toi hết công đã leo được đến đây, và chính y cũng sẽ rớt trở lại địa ngục. Không thể được.
Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc ấy, từ dưới ao máu tối mịt, hàng trăm, hàng ngàn tội nhân khác,
lúc nhúc nối tiếp nhau bò lên, cố bám lấy sợi tơ nhện mong manh sáng, leo lên trên thành một hàng dài.
Kandata liền hét to.
- Ê bọn bây, sợi tơ nhện này của tao. Bọn bây đã xin phép ai mà dám leo lên đây. Xuống hết! Xuống hết!
Chính ngay lúc đó. Sợi tơ nhện cho đến giây phút ấy chẳng sao cả, bỗng đột nhiên đứt phựt một tiếng,
ngang từ trên chỗ tên Kandata đang đeo. Và như thế, tên Kandata chẳng còn bám víu vào đâu được.
Trong chớp mắt y rớt lộn ngược, người y cắt gió quay vòng như một con vụ, rớt tuột xuống trong bóng tối.
Xin thưa sau đó, giữa bầu trời không trăng không sao, chỉ còn lại một sợi tơ cụt ngủn của con nhện trên Cực Lạc,
lòng thòng óng ánh sáng, rất mong manh.
Đức Phật ngự bên hồ sen trên Cực Lạc, nhìn rõ mọi chuyện, mãi cho đến lúc tên Kandata
chìm nghỉm trong ao máu như một tảng đá. Đức Phật như có vẻ buồn, lại lững thững cất bước đi.
- Vì cái tâm không có một chút từ bi, chỉ muốn một mình thoát khỏi địa ngục, mà Kandata đã bị quả báo rớt
trở lại địa ngục, dưới mắt Đức Phật, là cả một điều bi đát thảm thương.
Thế nhưng, trên Cực Lạc sen trong hồ vẫn nở như không có chuyện gì xảy ra.
Những đóa hoa sen trắng như ngọc, đài hoa lay nhẹ bên chân Phật. Từ giữa nhụy vàng ngào ngạt một
hương thơm khó tả, ngan ngát tỏa ra khắp miền. Lúc đó trên Cực Lạc đã gần đến đúng Ngọ.
TG: Akutagawa Ryunosuke
Trầm Tĩnh Sống
Niềm vui dù quá lớn
Sẽ dần dần trôi qua,
Và nỗi đau cùng cực
Rồi cũng tìm phôi pha..
Biết thế đừng tự phụ
Vì thành công hôm nay
Cũng không sầu ủ rũ
Lúc gặp điều không may!..
- Sao trẻ con hay khóc
Mà hiếm khi chúng buồn ?
Người lớn năng cười cợt
Giữa tiếng lòng lệ tuôn!
Trẻ thơ hôm nay giận
Ngày mai ngồi với nhau
Người lớn '' biết tha thứ ''
Lại nhắc hoài mãi sau.
- Thật hiếm khi tìm gặp
Bình an ở bên ngoài .
An bình chỉ có thể
Gặp trong lòng ta thôi!
Ngày qua, ngày mới đến
Người đi, kẻ khác về
Chỉ có tình thương mến
Đọng lại cùng sơn khê..
Như Nhiên
Thích Tánh Tuệ
Kính chia sẻ cùng cả nhà hình ảnh một ngày tu Bát Quan Trai tại Tu viện Đại Bi-
Santa Ana- California (July 09 2016)
Gửi ý kiến của bạn