Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Thanh triều Vị Anh minh Hoàng đế Kiến tính Ngộ đạo

08/01/202217:38(Xem: 4168)
Thanh triều Vị Anh minh Hoàng đế Kiến tính Ngộ đạo

Thanh triều Vị Anh minh Hoàng đế Kiến tính Ngộ đạo 2
Thanh triều Vị Anh minh Hoàng đế Kiến tính Ngộ đạo


Ung Chính lên ngôi lấy hiệu "Thuận Trị Hoàng đế, 順治皇帝" từ nhỏ đã thích đọc kinh sách Phật giáo, quảng giao tăng chúng, tinh thông Phật lý. Vua học thiền với Quốc sư Chương Gia, được hướng dẫn Thiền tọa liên tục trong hai ngày, đương thời Quốc sư Chương Gia (章嘉國師) khen ngợi vua có Chủng Tính Tối Thượng Thừa, khuyến khích bế quan nhập Thất Thiền tu, 14 ngày đêm miên mật tham cứu công án thoại đầu...


Người đời sau công nhận vua là người duy nhất trong tất cả các hoàng đế Trung Quốc thực sự tham thiền chứng ngộ, đắc đại tự tại.


Thanh triều Ung Chính Hoàng đế, vị cư sĩ Bồ tát Kiến tính ngộ đạo, được sự ấn chứng truyền Tâm Pháp ấn từ Quốc sư Chương Gia. 


Khang Hy năm bốn mươi bốn (1705), Quốc sư Chương Gia được ban Kim Ấn và sắc phong “Quán Đỉnh Phổ Tuệ Quảng Từ Đại Quốc Sư-灌頂普慧廣慈大國師”.


Thanh Thế Tông (清世宗), húy là Dận Chân (胤禛), Hoàng đế hiệu Ung Chính (雍正), Pháp hiệu theo Phật giáo có hai danh xưng tự hào Cư sĩ Viên Minh, Cư sĩ Hòa Phá Trần, sinh vào ngày 13 tháng 12 năm 1678, là con trai thứ 4 của Thanh Thánh Tổ Khang Hy hoàng đế, và là cha của Hoàng đế Càn Long, mẹ là Hiếu Cung Nhân hoàng hậu Ô Nhã thị, thuộc Tương Hoàng kỳ Mãn Châu, vị Hoàng đế thứ 5 của nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 1722 đến 1735. 

Thanh triều Vị Anh minh Hoàng đế Kiến tính Ngộ đạo 3Thanh triều Vị Anh minh Hoàng đế Kiến tính Ngộ đạo 1


Sau khi Ung Chính đăng cơ kế vị ngôi cửu ngũ, nhân những lúc rảnh việc triều chính, vua tự mình thăng tòa giảng kinh thuyết pháp, lấy hiệu là Viên Minh cư sĩ. Gần như Vương thất Tông thân, xa như Hòa thượng và Đạo sĩ, mọi người nườm nượp đến học Phật pháp với Vua. Ung Chính Hoàng đế đọc hết các kinh sách Thiền tông như “Chỉ nguyệt lục-指月錄”, “Chính pháp nhãn tạng-正法眼藏”, “Thiền tông chánh mạch-禪宗正脈”, “Giáo ngoại biệt truyền-教外別傳”… và vào năm Ung Chính thứ 11 (1733) đã cho phát hành một tuyển tập ngữ lục Thiền tông có giá trị nhất thời bấy giờ là “Ung Chính ngự tuyển ngữ lục-雍正禦選語錄” và các ngữ lục của Thiền tông.


Ung Chính Hoàng đế rất nguyên tắc trong tuyển biên, bất trọng hư danh, chẳng màng sự chê khen, chỉ cần đạt đến Lý địa chân thật; chẳng cần trao hoa văn chuốt mỹ từ, chỉ xem trọng tính địa lưu xuất. Ung Chính Hoàng đế tự thân tuyển biên 12 vị, chủ yếu là Thiền sư, trọng yếu là ngữ lục và hơn 500 vị Thiền tăng, Thiền ngữ cư sĩ, Ung Chính Hoàng đế tự trứ thuật Thiền ngữ. Đặc biệt, mỗi quyển Ngữ lục, Ung Chính Hoàng đế tự Ngự chế tự ngôn, tha thiết rằng; Xiển minh Tâm yếu, hướng dẫn người học.

 

Vua Ung Chính còn là người biết trọng dụng cao Tăng vào việc quốc gia đại sự. Vua từng triệu thỉnh Thiền sư Văn Giác vào cung bàn luận những việc cơ mật nhất của quốc gia. Năm Ung Chính thứ 11, Thiền sư Văn Giác (文覺禪師) đi hành hương Giang Nam, trên đường xuống phương Nam, đội nghi trượng của Ngài hùng dũng, oai nghiêm trông giống như của một vị Vương công, Đại thần. Tất cả quan viên ở các nơi Ngài đi qua đều phải đến đảnh lễ Ngài. Có thể thấy, Thiền sư Văn Giác có thân phận đặc biệt và địa vị quan trọng như thế nào.


Ung Chính rất chú ý đến việc hộ trì chùa chiền. Năm Ung Chính thứ nhất, tỉnh Thanh Hải giặc dã nổi lên làm loạn, đại tướng quân Niên Canh Nghiêu đến dẹp loạn, lệnh cho các Lạt Ma ở chùa Đan Cát Nhĩ dọn đi, dành 1500 gian phòng trong chùa làm chỗ cho quan binh lưu trú, khiến các vị Lạt Ma vô cùng bất mãn. Sau khi Ung Chính biết, vua lập tức ra chiếu chỉ yêu cầu Niên Canh Nghiêu rút hết quân ra khỏi chùa. Rồi đến chuyện quan huyện Đường Sơn, tỉnh Trực Lệ (nay là tỉnh Hà Bắc) phản đối phật sự, hạ lệnh đuổi tăng ni đi, cưỡng đoạt tăng xá, sửa thành nhà dân. Ung Chính biết tin, xuống chiếu yêu cầu lập tức bắt giữ tên quan huyện này hỏi tội, sau nhờ Thị lang Lưu Bảo ra mặt xin cho nên hắn mới được xử nhẹ tay.


Những năm cuối đời, vua Ung Chính đã cho tu sửa rất nhiều ngôi Già lam cổ tự nổi tiếng như: Sùng Ân Tự (崇恩寺) ở Kinh Khê, Giang Nam, Đạo tràng Quốc sư Ngọc Lâm (玉琳國師) truyền pháp, Ung Chính thập nhất niên hạ chiếu trùng tu. Báo Ân Tự (報恩寺) ở Thiệu Hưng, Triết Giang, đạo tràng Quốc sư Ngọc Lâm khai đường, phụng chỉ duy tu. Phổ Tế Tự (普濟寺) và Pháp Vũ Tự (法雨寺) ở núi Phổ Đà, Triết Giang, Thánh địa Quan Âm Đại sĩ.


Về mặt Phật học, Ung Chính cũng đã viết và soạn rất nhiều sách như: “Giáo thừa pháp số-教乘法數”, “Viên Minh ngữ lục-園明語錄“, “Tập vân bách vấn-集雲百問”, “Luyện ma biện dị lục-揀魔辨異錄“, “Duyệt tâm tập-悅心集“, “Phá Trần Cư Sỹ ngữ lục-破塵居士語錄“, “Ngự tuyển ngữ lực-禦選語錄”, “Phiên dịch danh nghĩa tuyển-翻譯名義選”, “Thiền sư tâm phú tuyển chú-禪師心賦選注”, “Đại Giác thiền sư lục-大覺禪師錄”, “Vạn thiện Đồng quy tập-萬善同歸集”, “Đương kim pháp hội-當今法會”, “Kinh hải nhất trích-經海一滴, “Tông kính đại cương-宗鏡大綱và các công trình Phật giáo khác.


Các sách Phật học này cho thấy vua Ung Chính không chỉ tin Phật sùng Phật mà còn nghiên cứu uyên thâm về Kinh văn Phật gia. Sau khi phát hành, sách Phật học của vua Ung Chính đã có ảnh hưởng lớn đến Phật giáo Trung Quốc. Vua Ung Chính vừa làm tròn việc nước, vừa cho ra đời rất nhiều trước tác Phật học, trên thế gian này, thực sự khó tìm được vị Hoàng đế thứ hai nào như vậy. 


Thích Vân Phong biên dịch

(Nguồn: Zhibeifw)

 
facebook
youtube
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
09/04/2013(Xem: 15573)
Lịch sử Phật giáo đã có từ trên 2500 năm. Lúc đầu Phật giáo được triển khai từ Ấn Độ, rồi dần dần lan tràn ra hai ngả Bắc phương và Nam phương. Bắc phương là các nước Tây Tạng, Mông Cổ, Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên và Nhật Bản, cùng các nước thuộc địa vực Tiểu Á Tế Á. Nam phương là những nước Tích Lan1, Miến Điện2, Thái Lan, Ai Lao3, Cao Miên4, đảo Java, Sumatra trong Nam Dương5 quần đảo và hiện nay Phật giáo đã được phổ cập hầu khắp các nước trên thế giới.
09/04/2013(Xem: 14985)
Ngày nay trên khắp các châu lục người ta đều biết đến Phật giáo là tôn giáo được phát nguyên từ Ấn Độ. Duy có điều để hiểu về quá trình hình thành, truyền bá và phát triển của Phật giáo là như thế nào,thì phải cậy đến sử học. Muốn hiểu lịch sử của một quốc gia, một tôn giáo v.v... điều cần yếu là sự thật. Nhưng thế nào là sự thật? Nhất là sự thật lịch sử. Bởi thường thì người ta hay đứng trên một quan điểm nào đó để viết sử; nếu thiếu tinh thần khách quan và trách nhiệm, sự thật của lịch sử cũng theo đó mà bị dị dạng!
09/04/2013(Xem: 3510)
Như chúng ta đã biết qua trong bài học thứ nhất, cái của đạo Phật ở Ấn Ðộ, trong khi trưởng thànhđã chia thành hai thân cây lớn,một thân cây hướng về phía Nam, tức là Nam tôn Phật Giáo,trong thân cây hướng về phía Bắc, tức là Bắc phương Phật Giáo.
09/04/2013(Xem: 16214)
Ngày xưa khi còn là chú điệu, thỉnh thoảng đâu đó tôi có nghe người lớn nói về Tây Tạng, coi Tây Tạng như một nơi đầy những chuyện thần kỳ, huyền bí. Nào là ở Tây Tạng có “Phật sống”, có những “cậu bé” vừa tròn ba, bốn tuổi đã tự biết và nói trúng những gì thuộc về kiếp trước của mình. Có những vị Lạt-ma tọa thiền trên tuyết hồi lâu tuyết tự tan, hoặc nói là dân Tây Tạng sống chung với các vị Thánh có phép thần thông, dân Tây Tạng ai ai cũng tu niệm và đọc tụng thần chú đạt đến hiển linh v.v..
09/04/2013(Xem: 4025)
VNQL 2256/624 Trước TL (Đinh-Dậu) : Thái tử Tất-Đạt-Đa, vị Phật tương lai, giáng trần tại Kapilavastu, gần biên giới Nepal và Ấn Độ. VNQL 2274/606 B.C (Ất-Mẹo) : Vua Tịnh Phạn buộc Thái tử Tất-Đạt-Đa (19 tuổi) kết hôn với Công chúa Gia Du Đà La.
09/04/2013(Xem: 13697)
Có không ít người thường viện dẫn câu hỏi triết học: ‘Trứng sinh ra gà hay gà sinh ra trứng’ để phủ nhận đạo lý nhân quả trước sau. Vì đứng từ nghĩa tuyệt đối, mọi sự vật trên thế gian này chỉ là vòng lẫn quẩn không có cái nào trước, cũng không có cái nào sau. Hạt nẩy mầm thành cây, hay cây sinh ra hạt? Lấy nguyên tắc nào để xác định cái nào sinh ra cái nào. Cũng vậy, trứng sinh ra gà hay gà sinh ra trứng, câu trả lời nào cũng đúng và câu trả lời nào cũng sai cả. Phải chăng điều đó biểu thị giá trị nhận thức của con người trở thành vô nghĩa?
09/04/2013(Xem: 4268)
Dựa vào một số tác phẩm Purāna (văn học của Bà-la-môn giáo)[1] và Harsacarita, chúng ta thấy rằng, vua Brhadratha chính là vị hoàng đế sau cùng thuộc triều đại Maurya. Vị vua này bị vua Pusyamitra xác hại để cướp ngôi. Vua Pusyamitra là người đã từng nắm chức tổng tư lệnh trong quân đội dưới triều đại của vua Brhadratha. Ông đã cướp lấy ngôi vua thuộc vương quốc Magadha (Ma-kiệt-đà) và sáng lập nên triều đại Śunga. Kinh Divyāvadāna (A-dục-vương truyện) còn ghi lại rằng, vua Pusyamitra là người thuộc triều đại Maurya
09/04/2013(Xem: 6356)
Vì có nhiều người thắc mắc việc Ðạo Phật biến mất trên đất Ấn Ðộ, nơi nó đã ra đời và lớn mạnh đến tuyệt đỉnh. Do đó, chúng tôi xin dịch bài này của tác giả là một người Ấn Ðộ, cũng là một người trưởng thành trong xã hôị Ấn Ðộ Giáo, dưới quan điểm của một học giả hiện đại để cống hiến qúy vị.
08/04/2013(Xem: 8779)
Đức Phật dạy: “Nước trong bốn biển chỉ có một vị là vị mặn cũng như giáo lý của ta chỉ có một vị là giải thoát”. Mùi vị của nước trăm sông tuy có khác, nhưng chảy về biển cả thì chỉ là một vị mặn. Mục tiêu chính là Đức Phật xuất hiện ở đời là để giúp chúng sanh “chuyển mê thành ngộ” nghĩa là dứt bỏ những mê lầm tà vạy trở về con đường sáng giác ngộ chân lý, giác ngộ chân lý là được giải thoát.
08/04/2013(Xem: 17460)
Thật ngạc nhiên là ngay từ năm 1859 tức là hơn một thế kỷ trước, các học giả Âu châu đã quan tâm tới sự xuất hiện của các Bộ phái Phật giáo (PG) ở Ấn Ðộ, tuy nhiên họ chỉ nói tới tên của những phái này mà không bình luận gì cả. Bài viết sớm nhất là của St. Juliesn "Danh sách mười tám Bộ Phái Phật Giáo" đăng trong tạp chí Journal Asiatique vào năm 1859. Bài viết này được tiếp theo bởi M.V.Vasilief năm 1860, Rhys Davids và Oldenberg năm 1881, H. Kern năm 1884 và I.P.Minayeff năm 1884.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]