Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Truyện ngắn: Có Một Thứ Được Giấu Trong Cốp Xe

01/04/202020:24(Xem: 4157)
Truyện ngắn: Có Một Thứ Được Giấu Trong Cốp Xe

minh hoa TRONG COP XE
Truyện ngắn

CÓ MỘT THỨ ĐƯỢC GIẤU TRONG CỐP XE

 

           Có một thứ được cất giấu, nếu nói là bí mật thì hơi quá, chỉ là hơi kín đáo trong cốp chiếc xe Future còn mới cáu xèng của anh. Anh lẳng lặng ghé chỗ cửa hàng bán vật liệu ống nước và sắt thép để mua nó, cất kỹ, lấy chiếc khăn lông dùng để lau bụi xe mà phủ úp lên che lại. Vợ con của anh chắc là không biết, vì xe là xe riêng của anh, không ai tò mò táy máy mở cốp ra làm gì. Vậy nên, người ngoài càng không hề biết.
          Nó, thứ được cất giấu kín đáo, đã nằm im trong cốp xe được gần ba tháng rồi vẫn chưa được sử dụng, mặc dù hằng ngày anh vẫn hi vọng, vẫn ham muốn dùng nó. Chưa đến lúc. Chưa có duyên. Anh mỉm cười nghĩ vậy.
          Anh mua thứ đó sau một lần bất chợt nhớ đến những tháng ngày nghèo khó gian nan của mình. Thuở hàn vi không phải xa xưa gì, chỉ chừng năm năm về trước thôi. Lúc đó anh còn đang làm thợ xây dựng, chạy chiếc xe máy cũ cà tàng cà rịch đi làm, vượt quãng đường gần mười cây số đi đi về về… Một buổi chiều mưa bay lất phất, trên đường chạy xe về nhà, qua đoạn xổ dốc Cầu Dứa thì xe tắt máy. Hết xăng. Trong túi không còn một đồng. Nếu như có cây xăng nằm gần đó thì anh cũng chào thua mà dắt bộ đi qua thôi. Tự trọng. Không thể mở miệng xin tiền người khác, làm phiền người không quen không biết. Thà dắt bộ gần năm cây số về nhà mà lòng được yên, tối ngủ không áy náy. Vậy là anh dắt bộ đi.
         Dòng người ngược xuôi đoạn đường ngoại thành rất thưa thớt, và chừng như ai cũng đang vội vã. Không ai đoái hoài gì đến một người đàn ông lầm lũi lội bộ đẩy chiếc xe máy đi dưới trời vẫn đang còn mưa bay bay... Anh chú tâm niệm Phật, đúng ra là niệm "Chuẩn Đề đà -la-ni", chỉ để thêm đạo lực, thêm ý chí mà vượt qua thời khắc khó khăn thử thách, quên đi mệt nhọc thân xác...
        Ngang qua cây xăng. Vắng hoe. Chỉ thấy một chị nhân viên ngồi trực trên chiếc ghế dựa, cắm cúi với chiếc điện thoại. Anh đẩy mạnh cho chiếc xe cùng mình lướt qua nhanh nhanh... Được mấy bước, chợt nghe tiếng xe máy rồ gần bên, rồi một giọng rang rảng cất lên:
      "Xì lốp hở?"
      Anh quay qua nhìn. Một phụ nữ lạ hoắc. Anh dừng lại, cười:
     "Không chị à..."
      "Vậy sao dắt bộ?"
      "Xe hết xăng, túi hết tiền rồi chị..."
      Người phụ nữ vui vẻ, cởi mở:
     "Trời đất... cây xăng kìa, quay vô chế đỡ một lít rồi chạy về nhà, tính sau..."
      Anh ngượng ngùng, gượng gạo:
      "À ừm... ừm... Tui có quen với chị không?"
      Hỏi xong, anh biết mình vừa hỏi một câu vô duyên thái thậm, nên đưa tay che miệng mình lại. Vô duyên thiệt.
       "Phải là quen mới giúp đỡ nhau sao?"
       Anh im bặt. Người phụ nữ mở túi xách, lấy ra chiếc ví nhỏ, rút đưa cho anh tờ giấy bạc năm mươi nghìn đồng.
       "Anh quay xe lại, vô chế đỡ xăng đi, chuyện nhỏ mà, đừng ái ngại..."
       Anh biết lỗi, nên nhận ngay tiền, cảm ơn người tốt bụng không quen biết. Người phụ nữ lạ rồ ga vot xe đi, sau khi buông một câu chúc an lành...Anh không bao giờ quên câu chuyện và gương mặt đầy nét phúc hậu của chị. Nếu tình cờ gặp lại chị giữa đám đông, anh cũng sẽ nhận ra ngay. Nhưng anh chưa có duyên gặp lại ân nhân của mình.
         Ba năm sau lần được ân nhân giúp đỡ khi lỡ đường, cha anh bán đất ruộng, chia cho mấy đứa con làm vốn sinh sống. Anh là con trai cả nên được chia đến nửa tỷ, đổi đời. Anh lập một nhóm thợ xây dựng gồm sáu người, là bạn bè đồng nghiệp gắn bó bao năm cơ hàn, anh làm ông chủ thầu nhỏ, nhận những công trình xây cất và sửa chữa, tân trang nhà cấp bốn, nên đỡ vất vã hơn xưa.
         Mới chiều hôm qua, trên đường về nhà, đến quãng dốc cầu vắng vẻ, anh bắt gặp một chàng trai trẻ đang dắt đẩy chiếc xe máy một cách khổ nhọc phía ngược chiều. Anh cho xe quay lại, đuổi đến nơi.
       "Xe bị gì vậy em?"
       "Dạ, xe hết xăng anh ơi..."
       "Chứ không phải lủng bánh hả?"
      "Dạ không. Hết xăng, mà em hết tiền chế xăng rồi..."
      "Thiệt vậy sao?"
       "Dạ thiệt mà. Không lẽ em rảnh em dắt bộ đi cho vui sao anh?"
       Anh khẩy cười. Anh hỏi vô duyên thiệt. Chúa tể vô duyên. Anh tắt máy, dựng xe gần bên xe của chàng trai, nhỏ nhẹ:
        "Mở cốp, mở nắp bình xăng ra đi, anh tiếp xăng cho..."
       Thấy chàng trai ngơ ngác, nhướng mắt nhìn anh, chần chừ, anh vừa mở cốp xe của mình, dựng yên lên, vừa nói:
       "Cây xăng gần đây nhất phải là hai cây số, bây giờ mà em có tiền trong túi thì em cũng phải dắt bộ thôi. Anh tiếp tế chút xăng cho nè..."
       Vậy là, lần đầu tiên anh dùng đến nó. Nó, ống cao su mềm, dài hơn nửa thước, đường kính nhỏ hơn ngón út của anh một chút, được anh lôi ra khổi chỗ cất giấu kín đáo.
       Mặt anh tràn trề niềm hân hoan khi xăng từ bên bình xe của anh đang chảy theo ống cao su đổ vào lòng bình xăng xe của người khác.
        Vui thiệt. Và sướng làm sao!

                                                                                                 Tâm Không – Vĩnh Hữu

 

Ý kiến bạn đọc
02/04/202006:04
Khách
Truyện hay quá đầy NHÂN BẢN. Nếu trên thế gian tất cả đều sống bằng TÌNH NGƯỜI biết nghĩ và thương người khác thì sẽ không có chiến tranh.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
18/02/2011(Xem: 13455)
Phần 01: 1/ Hồn ma nhà đạo sĩ 2/ Chiếc cầu muôn thuở 3/ Tôn Giả tí hon 4/ Không đau ruột bằng . . . 5/ Dạy khỉ nói Phần 02 : 6/ Mục Kiền Liên 7/ Bát cơm cúng dường 8/ Vườn Nai 9/ Duyên xưa nghiệp củ
23/01/2011(Xem: 2934)
Người ta truyền tụng rằng tại Nam Thiên Đệ Nhất Động có một vị sư tu hành đắc đạo. Có lúc sư ngồi thiền cả tháng, không ăn không uống, không lay động để thể hiện trí tuệ dũng mãnh của của Phật.
20/01/2011(Xem: 2475)
Thằng Hào cảm thấy hạnh phúc vô bờ, nó cứ muốn cho giây phút này kéo dài ra, dài ra mãi mãi… Nó cảm nhận được, cảm thấy được từ bên ngoài vừa có một mùa Xuân an vui...
20/01/2011(Xem: 3567)
Tôi giật mình thức giấc khi nghe tiếng chim hót líu lo líu rít bên ngoài: - “Ôi! Tiếng chim hót ở đâu, sao giống miền quê mình đến thế...” Vươn vai đứng dậy, tôi nói trong tiếng ngáp dài rồi chợt im bặt lại khi kịp nhớ ra... đây chẳng phải là những nơi mà mình từng đến từng đi trong suốt mấy chục năm qua.
19/01/2011(Xem: 17013)
Trở về từ Xứ Tuyết - Nguyên Phong
15/01/2011(Xem: 4653)
1- Vậy là chỉ còn ba ngày nữa, đúng chiều hai mươi ba tháng Chạp, sẽ diễn ra trận chung kết bóng đá tranh ngôi vô địch. Đây là cúp bóng đá dành cho trẻ em lang thang cơ nhỡ, mồ côi được tuyển chọn từ các Nhà Mở, Làng S.O.S, và các gia đình vô gia cư sống lây lất trên vỉa hè trên địa bàn thành phố.
15/01/2011(Xem: 3356)
Mất cũng phải hết một ngày đêm suy nghĩ đến nhức đầu mệt óc, cắn trụi móng của ngón tay cái, thằng Thạch mới tìm ra được cách giải cho bài toán hóc búa đã làm cho nó mất ăn mất ngủ suốt một tuần qua. Tìm ra được là một chuyện, còn giải được hay không là chuyện khác, phải tùy thuộc vào… ông nội. Thằng Thạch quyết định về quê
15/01/2011(Xem: 3949)
Mọi lần, khi vợ chồng tôi cãi vã nhau chẳng đi đến đâu, tôi đều giận lẫy bỏ đi khỏi nhà, khi thì bồng con theo khi thì chỉ đi một mình tay không. Và, anh ấy sẽ chạy theo, đến một chỗ vắng vẻ nào đó mới níu kéo, năn nỉ, xuống nước xin lỗi. Anh ấy luôn luôn là người nhường nhịn, làm hòa trước. Vậy mà lần này, sau cuộc kình cãi kịch liệt, lời qua tiếng lại có phần động chạm tự ái của nhau, tôi giận muốn khùng lên, bỏ đi khỏi căn nhà đang ấm cúng. Tôi bỏ đi khỏi nhà lần này nhằm vào lúc chẳng còn bao lâu nữa là bước sang năm mới, vậy mới là... giận. Vừa đi, tôi vừa nhìn chừng lại phía sau, hy vọng anh ấy sẽ đuổi theo. Nhưng không, không hề thấy anh ấy.
15/01/2011(Xem: 3067)
Ngồi bên cửa sổ trên căn gác thấp lè tè, thằng Hào nhìn bâng quơ xuống con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo chạy ngang trước nhà, đôi mắt nó long lanh ngấn lệ. Nó đâu có muốn khóc, vì nó căm ghét nước mắt lắm. Nó đâu có ưa gì chuyện khóc lóc, vì nó cho đó là yếu hèn, và khóc lóc kể lể là đặc tính chỉ nên dành cho phụ nữ. Mình là con trai thì nhất quyết không được khóc
14/01/2011(Xem: 3486)
Nếu bảo tuổi trẻ là tuổi của rong chơi vui vẻ, của yêu đương mộng mơ, của lãng mạn...thì tôi không có được diễm phúc có tuổi trẻ. Chơi không dám chơi hết mình. Cười, không dám cười to. Nói năng e dè, đi đứng lủi thủi một mình, ít bạn bè thân...lúc nào cũng đầy mặc cảm nghèo khó, quê mùa. Đời tôi, do vậy, từ tốt nghiệp, ra đời, dù có nhiều lúc thăng trầm, nhưng hình như không có lúc nào cảm thấy...xuống chó cả, chỉ có lên voi thôi! Nguyện vọng tha thiết của Ba Mẹ tôi và cũng là hoài bảo lớn nhất của tôi, trong thời gian học ở trường trung học tỉnh lẻ Gò Cong, chỉ là làm sao được thi đậu vào trường Sư phạm để ra trường về làng dạy học.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]