Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Thu qua nhớ mẹ làm tương.

10/04/201311:37(Xem: 3561)
Thu qua nhớ mẹ làm tương.

Thu qua… nhớ mẹ làm tương

Người ta có thể vương vấn mùa thu bằng những điều thật giản dị. Những ai lần đầu trở thành sinh viên sẽ có cảm giác hạnh phúc trong mùa thu trọn vẹn ý nghĩa. Những ai đã qua dốc cuộc đời, mùa thu lá rụng sẽ có dịp để nhìn lại, để chiêm nghiệm cuộc sống. Mùa thu níu giữ chân ta ở lại, níu ta sống chậm hơn và muốn ngoảnh lại phía sau xem mình đã đánh mất những gì, mình còn lại những gì… Có những phút lắng lòng như thế để bước tiếp, dù chặng đường phía trước còn cả một mùa đông.

Ngày còn bé, mỗi khi gió heo may về, khi chút lạnh giá lùa vào trong gió, khi tiếng rao cốm mới trong veo, mẹ tôi lại lục đục đem thóc nếp đi xay. Mẹ bảo: “Mẹ làm tương. Thu rồi con ạ!”. Để rồi theo năm tháng bận bịu học hành, lơ đãng vô tình với thiên nhiên, mỗi khi mẹ làm tương, tôi lại giật mình: À, thì ra thu đã về!

Quê tôi những ngày thu yên ả, không khí se se lạnh, mẹ đem thóc nếp mẩy căng đi xay, xay tới ba lần để gạo có màu nâu vàng bóng. Mẹ bảo, làm tương phải độ thu, tiết trời mát mẻ, tương không bị chua lại dễ mốc. Mẹ đồ gạo thành xôi, rồi khi xôi chín, bao giờ mẹ cũng lấy một bát đầy cho đứa tôi cứ quanh quẩn bên mẹ, để tôi vừa ăn vừa ngắm mẹ làm. Mẹ lấy xôi ra đĩa, để lên chỗ cao, chỗ thoáng, đậy bằng lá sen. Cứ như thế, vài tuần sau, xôi của mẹ lên mốc vàng ươm.

Mẹ lại ngồi tỉ mẩn lựa đỗ. Đỗ bóng, hạt nhỏ đều, mẹ đem rang vàng để xay. Rồi mẹ cho tất cả vào chum, đổ ngập nước chè, chè ngấm thì cho thêm mốc và muối vào, buộc kín lại. Có khi, mẹ thả thêm vài quả ớt đỏ. Thế là, tôi sẽ nhấp nhổm không yên chờ tương của mẹ, tương có ớt sẽ thơm lắm.

Một tháng sau, tương đã quyện. Bữa cơm rau muống luộc của cả nhà có thêm bát tương của mẹ. Bát cơm gạo mới trắng tinh nóng hổi, rau muống luộc chấm tương, chẳng có gì, nhưng hai chị em ăn lấy ăn để, khen ngon rối rít. Mắt mẹ long lanh hạnh phúc. Hình như, chỉ có những người già và trẻ nhỏ mới có khả năng nhìn thấy những điều mà rất nhiều người đã bỏ qua, đã lãng phí thời gian để làm người lớn. Trong nếp nhăn ở đuôi mắt mẹ có những khoảnh yên hạnh phúc của cuộc sống này. Bữa cơm gia đình ấm áp diệu kì.

Phố tương Bần Yên Nhân( Hưng Yên). Ảnh: Đất Mũi

Chị đi học đại học, mỗi lần về cứ nhất định đòi mang theo lọ tương của mẹ. Chị bảo, ở Hà Nội, nhớ tương của mẹ, thèm tương của mẹ lắm. Em ở nhà vẫn quanh quẩn bên mẹ mỗi độ thu xem mẹ làm tương, thỉnh thoảng mẹ ngừng lại, nhìn xa xăm. Mẹ đang nhớ cái nắm tay dịu mềm của chị, nhớ dáng chị hong tóc dài mùa thu. Mẹ thở dài. Mẹ thương chị đi học xa thiếu thốn. Em chạnh buồn, thấy nhớ chị quay quắt.

Đêm qua, gió lùa cửa sổ, em học bài khuya, lấy thêm áo mặc. Mùa thu đã qua. Đêm lại dài và ngày lại ngắn hơn. Sáng thức dậy, bật tung cửa sổ, vòm trời cao vòi vọi, gió khô nhưng lạnh. Một lát nữa, ánh nắng yếu ớt tuyệt đẹp của đầu đông sẽ xuyên qua bậu cửa sổ, rồi bung ra bậc thềm. Mỗi lần nhìn qua cửa sổ ngắm buổi sáng tinh khôi, dẫu có những thứ hai mệt mỏi, dẫu có những chủ nhật buồn bã, em vẫn thấy mỗi ngày qua dịu dàng và êm ái quá.

Em rồi cũng đã đi học đại học, chị của ngày xưa rồi cũng khác, bao nỗi lo toan về đầy trong mắt. Nhưng những mùa thu qua… vẫn nhẹ nhõm và thư thả… Em lại nhớ mẹ, nhớ món tương của mẹ. Em lại muốn ẩn náu trong sự yên ổn, tĩnh lặng tuyệt vời và hiếm hoi đến kỳ lạ nơi mùa thu cũ. Mẹ ơi, ở nhà mẹ đã ngả tương mới chưa mẹ?

Bảo Di

----o0o---

Nguồn: Việt Nam Net

Trình bày: Anna

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
18/02/2011(Xem: 13332)
Phần 01: 1/ Hồn ma nhà đạo sĩ 2/ Chiếc cầu muôn thuở 3/ Tôn Giả tí hon 4/ Không đau ruột bằng . . . 5/ Dạy khỉ nói Phần 02 : 6/ Mục Kiền Liên 7/ Bát cơm cúng dường 8/ Vườn Nai 9/ Duyên xưa nghiệp củ
23/01/2011(Xem: 2894)
Người ta truyền tụng rằng tại Nam Thiên Đệ Nhất Động có một vị sư tu hành đắc đạo. Có lúc sư ngồi thiền cả tháng, không ăn không uống, không lay động để thể hiện trí tuệ dũng mãnh của của Phật.
20/01/2011(Xem: 2438)
Thằng Hào cảm thấy hạnh phúc vô bờ, nó cứ muốn cho giây phút này kéo dài ra, dài ra mãi mãi… Nó cảm nhận được, cảm thấy được từ bên ngoài vừa có một mùa Xuân an vui...
20/01/2011(Xem: 3524)
Tôi giật mình thức giấc khi nghe tiếng chim hót líu lo líu rít bên ngoài: - “Ôi! Tiếng chim hót ở đâu, sao giống miền quê mình đến thế...” Vươn vai đứng dậy, tôi nói trong tiếng ngáp dài rồi chợt im bặt lại khi kịp nhớ ra... đây chẳng phải là những nơi mà mình từng đến từng đi trong suốt mấy chục năm qua.
19/01/2011(Xem: 16944)
Trở về từ Xứ Tuyết - Nguyên Phong
15/01/2011(Xem: 4610)
1- Vậy là chỉ còn ba ngày nữa, đúng chiều hai mươi ba tháng Chạp, sẽ diễn ra trận chung kết bóng đá tranh ngôi vô địch. Đây là cúp bóng đá dành cho trẻ em lang thang cơ nhỡ, mồ côi được tuyển chọn từ các Nhà Mở, Làng S.O.S, và các gia đình vô gia cư sống lây lất trên vỉa hè trên địa bàn thành phố.
15/01/2011(Xem: 3309)
Mất cũng phải hết một ngày đêm suy nghĩ đến nhức đầu mệt óc, cắn trụi móng của ngón tay cái, thằng Thạch mới tìm ra được cách giải cho bài toán hóc búa đã làm cho nó mất ăn mất ngủ suốt một tuần qua. Tìm ra được là một chuyện, còn giải được hay không là chuyện khác, phải tùy thuộc vào… ông nội. Thằng Thạch quyết định về quê
15/01/2011(Xem: 3924)
Mọi lần, khi vợ chồng tôi cãi vã nhau chẳng đi đến đâu, tôi đều giận lẫy bỏ đi khỏi nhà, khi thì bồng con theo khi thì chỉ đi một mình tay không. Và, anh ấy sẽ chạy theo, đến một chỗ vắng vẻ nào đó mới níu kéo, năn nỉ, xuống nước xin lỗi. Anh ấy luôn luôn là người nhường nhịn, làm hòa trước. Vậy mà lần này, sau cuộc kình cãi kịch liệt, lời qua tiếng lại có phần động chạm tự ái của nhau, tôi giận muốn khùng lên, bỏ đi khỏi căn nhà đang ấm cúng. Tôi bỏ đi khỏi nhà lần này nhằm vào lúc chẳng còn bao lâu nữa là bước sang năm mới, vậy mới là... giận. Vừa đi, tôi vừa nhìn chừng lại phía sau, hy vọng anh ấy sẽ đuổi theo. Nhưng không, không hề thấy anh ấy.
15/01/2011(Xem: 3044)
Ngồi bên cửa sổ trên căn gác thấp lè tè, thằng Hào nhìn bâng quơ xuống con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo chạy ngang trước nhà, đôi mắt nó long lanh ngấn lệ. Nó đâu có muốn khóc, vì nó căm ghét nước mắt lắm. Nó đâu có ưa gì chuyện khóc lóc, vì nó cho đó là yếu hèn, và khóc lóc kể lể là đặc tính chỉ nên dành cho phụ nữ. Mình là con trai thì nhất quyết không được khóc
14/01/2011(Xem: 3474)
Nếu bảo tuổi trẻ là tuổi của rong chơi vui vẻ, của yêu đương mộng mơ, của lãng mạn...thì tôi không có được diễm phúc có tuổi trẻ. Chơi không dám chơi hết mình. Cười, không dám cười to. Nói năng e dè, đi đứng lủi thủi một mình, ít bạn bè thân...lúc nào cũng đầy mặc cảm nghèo khó, quê mùa. Đời tôi, do vậy, từ tốt nghiệp, ra đời, dù có nhiều lúc thăng trầm, nhưng hình như không có lúc nào cảm thấy...xuống chó cả, chỉ có lên voi thôi! Nguyện vọng tha thiết của Ba Mẹ tôi và cũng là hoài bảo lớn nhất của tôi, trong thời gian học ở trường trung học tỉnh lẻ Gò Cong, chỉ là làm sao được thi đậu vào trường Sư phạm để ra trường về làng dạy học.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]