Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Câu chuyện cảm động của cậu bé sau 20 năm gạt tiền cơm

05/05/201608:33(Xem: 6624)
Câu chuyện cảm động của cậu bé sau 20 năm gạt tiền cơm


cau be an may
Câu chuyện cảm động của cậu bé sau 20 năm gạt tiền cơm

Cậu bé vô gia cư thường xuyên gạt tiền cơm của chủ quán, cho đến khi hành vi đó bị con trai bà chủ phát giác ra. Câu chuyện về cậu bé ngày nào, 20 năm sau đó khiến nhiều người xúc động.

Thỉnh thoảng, chỉ một câu nói vô tình thốt ra lại có thể làm thay đổi cuộc đời của một con người. Đôi lúc, chỉ có lòng tốt và sự hiền lành nhân nhượng thôi thì vẫn chưa đủ. Và có đôi khi, cuộc sống sẽ mở ra cho người ta một cánh cửa mới, yên lành hơn, an ổn hơn vào một lúc bất chợt ta vô tình nhất!

Vào một ngày nọ, sau khi hết giờ lên lớp và trở về văn phòng, bác bảo vệ chạy đến và đưa cho tôi một số tiền cùng hóa đơn thanh toán. Số tiền ấy tương đương với cả chục triệu đồng tiền nợ của gia đình tôi… Tôi bần thần hết nửa ngày.

Thật là kỳ lạ, tôi không tài nào nhớ được tôi có cho ai mượn số tiền lớn đến thế. Nhìn vào chỗ tên người gửi, thấy đề là “Cậu bé ăn xin của 20 năm trước”… mọi ký ức lại ùa về trong phút chốc. Tôi lại tự vấn, chẳng lẽ đích thị là cậu bé ăn mày năm đó sao?

Nhớ lại 20 năm trước, lúc ấy mẹ tôi vẫn còn đang là người bán cơm hộp cho học sinh ở cổng một ngôi trường. Bà cảm thấy những đứa bé học sinh rất khổ và tội nghiệp nên luôn làm những hộp cơm ngon hơn mà chỉ bán với giá rẻ bèo. Vì thế học sinh đến mua cơm ngày một đông đúc.


 (Ảnh minh họa)  
  Hồi đó mẹ tôi còn làm nghề bán hàng cơm cho học sinh.(Ảnh minh họa) 



Tôi lúc đó chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, đang trong lúc rảnh rỗi chờ phân công tác, tôi ra phụ mẹ đứng bán cơm. Có một lần đang mãi phục vụ cho những em học sinh ngay tầm chúng tan học, tôi bỗng cảm thấy dường như có ai đó đi ngang qua đụng phải mình.

Một cậu bé đoán chừng 10 tuổi, trên người mặc bộ quần áo mỏng manh, rách te tua, trong khi lúc ấy trời đã bắt đầu vào đông, lạnh tê tái.


Dường như đã rất quen thuộc, mẹ tôi ngay lập tức mỉm cười và đưa cho cậu bé một hộp cơm. Không đợi tôi nhắc nhở, cậu bé vội vàng giật lấy hộp cơm, sau đó ném 1 tờ tiền vào thùng và chạy mất.

Một cậu học sinh đứng bên cạnh tức giận: “Thằng ăn mày này toàn lừa tiền cơm, rất nhiều lần đều như vậy, nếu lần sau còn thế thì phải dạy cho nó một trận!”.

Tôi ngạc nhiên kiểm tra lại hộp tiền, thì thấy quả thực là cậu bé chỉ đưa có 1 tờ 200 đồng.

Khi tôi bảo với mẹ là bà sao lại sơ ý như thế, bà nói với tôi: “Mẹ biết mỗi lần thằng bé chỉ bỏ vào đó 1 tờ 200 đồng. Chỉ có điều ta cũng nên giữ đạo nghĩa. Đứa trẻ này đã mất cả cha lẫn mẹ, rất đáng thương, mẹ cũng chỉ có thể giúp nó đến như vậy.”


  (Ảnh minh họa)

  Mẹ tôi luôn làm những hộp cơm ngon hơn mà chỉ bán cho những đứa trẻ với giá rẻ bèo.  (Ảnh minh họa)


Tôi phản bác lại ngay: “Mẹ thật quá hồ đồ, đây mà là giúp cậu ta sao?”. Nhưng tôi chưa kịp “phản biện hết ý” thì đã bị mẹ mắng và bảo tôi thôi đi.

Tôi ý thức được rằng dù có nói gì cũng vô dụng, mẹ tôi suốt ngày chỉ biết niệm Phật, chỉ một lòng muốn giúp người khác chút ít nhưng lại không nghĩ sâu xa hơn. Thế là tôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ “tôi phải xử lý thật tốt chuyện này mới được”.

Hôm sau đó, cậu bé ăn xin vẫn tới như thường. Cậu ta vẫn chực được giành lấy hộp cơm như những lần trước, điệu bộ rất vội vàng và vừa chuẩn bị ném tiền vào thùng. Ngay lúc đó tôi bất thình lình nắm lấy tay cậu… tờ 200đ rơi xuống đất.



cau be an may-3

Lúc đó tất cả mọi người đều quay lại nhìn, điều đó khiến cho cậu bé vô cùng bối rối, cả xấu hổ, và dường như chỉ chực khóc. Tôi nhìn cậu bé vừa cười vừa nói: “Mua như vậy thì không đủ ăn đâu! Em cứ lấy cơm đi, phần còn thiếu sau này hãy trả”. Nói xong tôi buông tay cậu bé ra.

Cậu bé nhìn tôi ánh mắt sợ hãi cầm hộp cơm, đáy mắt ánh lên vẻ nghi hoặc. Tôi lại nói với cậu: “Đi đi, anh biết rõ em nhất định sẽ trả! Nhớ nhé! Sau này phải trả cả vốn lẫn lãi!”

Cậu bé suy nghĩ khá lâu, rồi sau đó im lặng quay người, bước đi từng bước từng bước một, cậu không còn chạy hớt ha hớt hải như trước.

Kể từ sau đó, cậu vẫn thường xuyên đến quán của mẹ tôi ăn, và để lại tờ 200 đồng…



Đang đắm chìm trong dòng ký ức thì bác bảo vệ lại vội vã quay lại: “Tôi quên! Còn một phong thư nữa!”

Tôi vội vội vàng vàng mở nó ra xem. Trong phong thư viết rằng:

“Tôi cuối cùng đã tìm được địa chỉ của anh. Suốt bao năm tìm kiếm, tôi mới có thể đem tiền trả lại, mới có thể hoàn lại ân tình 20 năm về trước.

Lúc đó tôi đã lang thang khắp nơi, thường xuyên chịu đói rét. Một lần tôi tới cổng trường học giả vờ mua một hộp cơm. Tôi ném thử tờ 200 đồng vào hộp rồi nói xin mua cơm.

Lúc đó tôi nghĩ, dù có bị phát hiện đi nữa thì dì bán cơm cũng rất hiền lành, sẽ không trừng phạt tôi. Nhưng dì cũng không phát hiện ra, tủm tỉm cười rồi đưa tôi một hộp.

Sau đó tôi bắt đầu dựa vào thủ đoạn và mánh khóe để có được bữa ăn. Tôi cảm thấy người tốt trong xã hội rất dễ bị lừa. Tôi thường xuyên nói dối, và trộm đồ trong hành lang, còn định trộm cả trong cửa hàng nữa.

Lần đó khi bị anh tóm lấy, tôi đã nghĩ mình vậy là xong rồi, bị đánh rồi. Nhưng tôi đã không phải chịu trận đòn nào, mà lại còn được anh thả đi.

Những lời nói của anh đã bảo vệ danh dự cho tôi, khơi dậy trong tôi mong muốn làm người tốt thực sự. Trong những năm sau này, mỗi khi nhớ đến ánh mắt của anh, tôi lại có thể tránh xa những điều xấu.

Và dù phải tìm kiếm khắp nơi, dù phải đi bao xa, mất bao nhiêu thời gian, tôi vẫn muốn hoàn thành lời hẹn ước cũ.”

Và sự thay đổi của cậu cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng…

“Một ngày nọ, khi nhìn thấy tôi ngồi co ro vì giá rét, một phụ nữ đã trở về nhà mang cho tôi mấy chiếc áo.

Sau đó tôi phát hiện trong túi áo có rất nhiều tiền. Lúc đó tôi rất đói, rất muốn giữ lại số tiền này, nhưng ánh mắt của anh lại hiện lên làm tôi thay đổi ý nghĩ. Tôi phải mất cả ngày mới tìm được nhà người phụ nữ nọ. Hai vợ chồng họ đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi tới trả lại tiền.

Họ khóc nức nở ôm tôi vào lòng, rồi liên tục nói tôi là đứa trẻ tốt. Khi đó con gái hai vợ chồng vừa bị bệnh mà qua đời, tôi may mắn trở thành con nuôi của họ.

Cuộc sống từ đó trở nên tốt hơn, tôi được cha mẹ nuôi thương yêu hết mực, được đi học. Giờ tôi đã trở thành giáo viên…”


Quả nhiên đúng là cậu bé đó! Một niềm vui ấm áp lan tỏa. Tôi chợt cảm thấy thật là may mắn vì đã không vô tình hủy hoại một con người. Cậu bé ăn mày năm xưa đã học được đức tính thành thật ngay thẳng, vì vậy mà đã vô tình gặp được một gia đình tốt.

Giờ đây khi đứng trên bục giảng, chắc hẳn rằng cậu bé ăn mày năm nào giờ đây sẽ nói với học sinh của mình rằng: “Chỉ có thành thật mới mang lại hạnh phúc!”





Ý kiến bạn đọc
15/06/201607:30
Khách
Con có thể coppy bài của chú đăng lên fan page của Happy Book được không ạ?
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
11/09/2013(Xem: 4381)
Hân tra chìa khóa, mở cửa bước vào phòng làm việc. Căn phòng khá rộng. Diện tích gấp hai sân bóng rổ hầu hết chứa kệ vải. Ở một góc sát cửa sổ nhìn ra ngọn đồi cỏ là chỗ làm việc của Hân với Susan, chiếm 1/6 căn phòng, có một bàn dài, kế đó là những dãy kệ chứa nú
11/09/2013(Xem: 4858)
Hằng năm vào tháng mười, sinh nhật tôi, tôi có thông lệ, trước tiên là tự nhắc mình đóng tiền niêm liễm đến Văn Bút Âu Châu (tôi là hội viên mà), kế đó là cố nặn óc tìm một truyện ngắn về đề tài Sinh Nhật coi như món ăn tinh thần "đãi" quí vị độc giả.
10/09/2013(Xem: 6296)
Một lần nữa, chẳng quản đường xá xa xôi, thời gian, công sức, tôi tìm về tu viện Viên Đức Đức quốc không những gặp lại nhị vị Đại Đức Thích Hạnh Đức, Đại Đức Thích Hạnh Tuệ, tôi đã may mắn tiếp thụ tài thuyết giảng của hai Thầy; một người giảng thật nhẹ nhàng nhưng sâu, một người giảng lôi cuốn hấp dẫn trong khoá tu học do anh em Gia Đình Phật Tử Thụy Sĩ tổ chức vào dịp lễ Phục Sinh hằng năm vừa qua, mà còn hân hoan chào đón thêm 6 vị trong phái đoàn “Hoằng Pháp Âu Châu” do Hòa Thượng Phương Trượng Thích Như Điển tổ chức, một lực lượng hùng hậu chưa từng có từ trước đến nay. Nhìn trong danh sách giảng huấn của phái đoàn, tôi gọi đùa, toàn “Cao thủ võ lâm!” mặc dù không ai là võ sĩ cả mà là tu sĩ!
10/09/2013(Xem: 7768)
“Hậu sinh khả úy“ (kẻ sanh sau thật đáng nể sợ) là câu nói của ngài Khổng Tử, một triết gia Trung Hoa thốt ra khi ngài cùng học trò đi dạo thấy một em nhỏ vọc gạch cát xây thành giữa lối đi, ngài bảo: “Tránh chỗ cho xe ta qua“. Đứa nhỏ đứng dậy, đáp: “Xưa nay, xe tránh thành, chứ thành nào lại tránh xe“. Thấy đứa nhỏ đối đáp thông minh, Khổng Tử xuống xe cùng bé trò chuyện, đưa ra nhiều câu hỏi rất khó khăn, đứa bé đều trả lời thông suốt
09/09/2013(Xem: 5324)
Đối với những ai đã từng ghé Ấn Độ, nghe ngóng, tìm hiểu, quan sát, hẳn không xa lạ gì với thế giới của lực lượng Tăng Ni sinh viên Việt Nam đang du học tại đó. Nhưng với riêng tôi, cho mãi năm 2011 trong chuyến hành hương Tích Lan, tôi mới thực sự biết được bằng mắt thấy tai nghe thế giới lạ đó qua sự giới thiệu của Hòa Thượng Phương Trượng chùa Viên Giác về bốn sinh viên tu sĩ, học tăng từ Ấn Độ.
09/09/2013(Xem: 5390)
Nói đến, viết đến các khóa học Âu Châu, bao năm qua cây viết của tôi đã gần mòn, đã có nhiều bài viết về khóa học, viết đến độ không còn gì để viết. Nào ăn, nào ngủ, nào học, nào chơi... đủ cả. Khỏe cả bên trong, tốt lẫn cả bên ngoài. Thế thì lần này sẽ viết về gì đây?! Xin thưa, viết về “Thiên Đường Hạ Giới“ ạ.
06/09/2013(Xem: 4469)
Từ chùa Từ Đàm, tôi trở lại khóa học, nơi tổ chức khóa tu Âu Châu của mười ngày qua. Sân trường giờ vắng hoe. Thảm cỏ xanh dẫn ra con đường lớn, không còn một bóng người. Vài băng ghế nằm rải rác trên sân cỏ cũng đìu hiu như nhớ, như chờ ai. Bên trong trường học lưa thưa sót lại một số người đang dọn dẹp và một số đang đợi chuyến bay cho ngày hôm sau khi khóa học bế giảng. Hằng ngàn người, mới đó mà...biến mất. Biến như một cơn gió thoảng qua.
06/09/2013(Xem: 9006)
Lý số, đông y là nghề của bố chồng tôi. Không rõ nhờ cụ thực tài hay tại hành nghề miễn phí, không nhận thù lao của khách nên khách của cụ khá đông. Một ngày, năm đó tôi vừa 23 tuổi, có một vị khách đặc biệt đến nhà giữa lúc bố tôi đi vắng. Vị khách tướng tá khác phàm, râu tóc bạc phơ, cốt cách như một tiên ông. Cụ mặc chiếc áo dài the, đầu đội khăn đóng như bố chồng tôi vậy, tay cụ cầm gậy trúc và tự xưng là bạn của bố tôi mặc dù xưa nay tôi chưa hề gặp cụ bao giờ. Tôi mời cụ vào nhà.
29/08/2013(Xem: 10352)
Năm 1983: chúng tôi cạn kiệt khi mua xong đất làm tự viện mà còn thêm nợ nữa. Mảnh đất thật trơ trọi, không nhà cửa, một túp liều cũng không, Suốt mấy tuần lễ đầu chúng tôi phải ngủ trên cánh cửa cũ mua rẻ trong bãi phế liệu. Chúng tôi kê bốn góc gạch làm giường (dĩ nhiên làm gì có nệm – chúng tôi tu ở rừng mà!).
27/08/2013(Xem: 12692)
Tại một xứ Hồi giáo nọ, có một người đàn ông bị vua truyền lệnh treo cổ vì đã ăn cắp thức ăn của một người khác. Như thường lệ, trước khi bị treo cổ, tù nhân được nhà vua cho phép xin một ân huệ. Kẻ tử tội bèn xin với nhà vua như sau: "Tâu bệ hạ, xin cho thần được trồng một cây táo. Chỉ trong một đêm thôi, hạt giống sẽ nảy mầm, thành cây và có trái ăn ngay tức khắc. Ðây là một bí quyết mà cha thần đã truyền lại cho thần. Thần tiếc là bí quyết này không được truyền lại cho hậu thế".
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]