Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

01. Thái Tử Nhẫn Nhục Khải

29/08/201105:03(Xem: 3883)
01. Thái Tử Nhẫn Nhục Khải

LƯỢC TRUYỆNTIỀN THÂN ĐỨC PHẬT
Hòathượng Thích Ðức Niệm
PhậtHọc Viện Quốc Tế, California, 1998

Thái Tử Nhẫn Nhục Khải

Trong kinh Thiền BíYếu Pháp, A-Nan thuật lại rằng: Một thuở nọ, đức Phật cùng với chúng đệ tửtỳ-kheo một ngàn hai trăm năm mươi người đang ở nước Xá-Vệ trong vườnCấp-Cô-Ðộc, rừng cây thái tử Kỳ-Ðà, thì tôn giả Ma-Ha Ca-Diếp dẫn người đệ tửcủa mình tên là A-Kỳ Ðạt-Ða đến ra mắt đảnh lễ đức Phật, rồi thưa: "Bạchđức Thế-Tôn! A-Kỳ Ðạt-Ða theo con tu học trọn hạnh đầu đà, ngày đêm tinh tấntrải đã 5 năm, tâm an trụ thâm sâu thiền định, đạt được đạo quả A-na-hàm. Ôngtiếp tục cố gắng hết sức để đạt đạo quả A-la-hán mà không thể đạt tới được. Ôngkhẩn cầu tha thiết xin phương pháp tu để đạt được quả Thanh-văn tối hậu. Connhập định quán sát thì thấy ông còn vướng mắc nghiệp chướng khó mà đạt đến đạoquả A-la-hán như ông mong muốn. Nhưng A-Kỳ Ðạt-Ða nhất quyết phải đạt cho kỳđược quả vị cùng tột Thanh-văn, dù phải bỏ thân mạng, chứ nhất định không camchịu lưu trệ ở quả A-na-hàm. Con thấy đạo lực của con không thể giúp ông đạtthành tâm nguyện, nên con dẫn ông ấy đến đây cầu xin Thế-Tôn từ bi gia hộ khaithị cho ông tỏ ngộ, để ông đạt thành sở nguyện".

Tôn giả Ma-Ha Ca-Diếpvừa dứt lời thì A-Kỳ Ðạt-Ða liền đảnh lễ quỳ gối chấp tay khẩn thiết bạch Phật:"Kính lạy đức thiên nhân Ðạo-Sư, mong Ngài từ bi thương xót khai đạo chocon. Không biết bởi nghiệp chướng gì ngăn ngại con phải bị ngưng trệ nơi quảA-na-hàm mà không tiến lên được đạo quả A-la-hán, dù con hết tâm lực tuhành!"

Ðức Phật từ hòa bảoA-Kỳ Ðạt-Ða rằng: "Lành thay A-Kỳ Ðạt-Ða! Ông hỏi việc ấy! Vậy ông hãylắng nghe và suy nghĩ kỹ, ta sẽ vì ông mà giải nói: Thuở đời quá khứ vô lượngkiếp về trước, lúc đó có đức Phật Ðại-Quang-Minh ra đời thuyết pháp độ vô sốchúng sanh. Thời bấy giờ có Quốc-vương nước Ba-La-Nại tên là Phạm-Ma-Da, tháitử của quốc vương này là Nhẫn-Nhục-Khải. Thái tử Nhẫn-Nhục-Khải tin sâu PhậtPháp, không sát sanh, chuyên tâm tu Thập Thiện, thực hành sáu pháp Ba-la-mật,chí thành hành đạo, không thiết ngôi vua cao quý, chỉ một lòng nguyện đạt đạoquả Vô-thượng Bồ-đề.

Trong nước có ôngtrưởng giả tên là Nhật-Nguyệt-Âm giàu sang phú quý, tôi tớ có đến hàng trăm,nhưng ông chỉ có người con trai độc nhất bỗng nhiên phát bệnh đại nhiệt phongnhập tâm, lòng sân hận bộc phát cuồng loạn mất trí, cầm dao chạy vào xóm làngtìm người chém giết. Ông trưởng giả thấy con điên loạn như thế rất đỗi buồn lo.Vì quá thương con, nên ông bưng lư trầm khói hương nghi ngút đi khắp bốn cửathành rải hoa phát nguyện: "Nếu thế gian này có vị thần tiên lương y,thánh nhân nào cứu được con tôi lành bệnh, thì tôi nguyện đem hết tất cả củacải sở hữu dâng hiến không một chút luyện tiếc".

Ðang lúc đó, thái tửNhẫn-Nhục-Khải ra thành dạo chơi, thấy đại trưởng giả vì quá thương con, màphát nguyện xả bỏ hết tài sản không chút tiếc nuối, thái tử thấy vậy động lòngtừ tâm về mối tình thâm phụ tử, nên chấp tay ngước mặt lên trời thầm nguyệnrằng: "Hỡi những đấng thần linh tiên nhân lương y thần dược, nên vì tìnhphụ tử của trưởng giả kia mà ra tay đến cứu hộ công tử".

Thái tử Nhẫn-Nhục-Khảithành tâm khấn vái vừa dứt lời, Ðại tiên nhân Nhựt-Quang đang tu trên núi tuyếtcảm đức thái tử, liền rời chỗ mình bay đến nói với trưởng giả: "Bịnh củacông tử do đại nhiệt phong khởi đã nhập tâm, nên phát cuồng. Theo kinh tiên dạythì phải lấy huyết của người hiền đức tu hạnh nhẫn nhục thoa vào mình công tửvà lấy tủy của người thiện tâm độ lượng cho công tử uống thì mới lành bệnhđược".

Vừa nghe Ðại tiên nhânnói xong, trưởng giả lo buồn suy nghĩ. Thái tử Nhẫn-Nhục-Khải thấy dáng điệu lorầu đau khổ của trưởng giả, nên cảm thông liền hỏi: "Trưởng giả có việcchi nan giải mà ưu tư lắm vậy?"

Trưởng giả đáp:"Thưa thái tử! Ðại tiên nhân Nhựt-Quang sau khi xem bệnh con tôi rồi bảocho tôi biết rằng, muốn hết bệnh thì phải lấy huyết người tu nhẫn nhục thoa vàothân nó, và lấy tủy người nhân từ tán nhỏ cho nó uống thì bệnh mới khỏi".Tôi đang nghĩ cách nào để lấy tủy huyết của chính tôi để cho con tôi mau lànhbệnh thì tối mới an lòng.

Thái tử Nhẫn-Nhục-Khảian ủi trưởng giả: "Tôi nghe kinh Phật dạy rằng, chúng sanh nào làm khổ chamẹ thì sẽ bị đọa vào ác đạo". Nay trưởng giả vì thương con mà cắt thịt lấyhuyết chẻ xương lấy tủy, hủy hoại thân thể như vậy, công tử sẽ phải bị đọatrong ba đường khổ biết bao giờ mới ra khỏi. Thôi, tôi xin làm việc đó thay chotrưởng giả để cho công tử sớm được lành bệnh. Nói xong, thái tử tay cầm daonhọn đâm vào mình lấy huyết và tủy cho con ông trưởng giả. Ðược huyết tủy củathái tử Nhẫn-Nhục-Khải thì công tử liền hết bệnh.

Riêng về thái tử, saukhi tự tay cắt mình lấy huyết, chẻ xương lấy tủy cứu bệnh, thì trời đất rungđộng sáu lần, vua trời Ðế-thích, Phạm-Thiên và vô số Thiên-tử kéo nhau đến chỗthái tử đồng thanh ca ngợi tinh thần đại-hùng-lực đại-từ-bi của thái tử, và hỏithái tử rằng: "Vì lòng từ bi cứu người mà hy sinh không tiếc thân mạng,hay vì muốn cầu được làm Phạm-Vương, Chuyển-Luân Thánh-Vương, cầu sanh về cõiTrời hưởng phước lạc?"

Thái tử nói với trờèế Thích: "Tôi chỉ nhứt tâm cầu đạo quả Vô-thượng Bồ-đề. Nếu nguyện tôithành thì xin cho thân thể tôi được hoàn nguyên như cũ". Thái tử vừa dứtlời, thân thể hoàn nguyên như trước, lại còn có phần khỏe đẹp hơn xưa. Liền đóthái tử nói kệ:

Nguyện khi tôi thành Phật
Phổ độ khắp trời người

Thân tâm không quảnngại

Lòng thương giúp tấtcả

Ðều được trụ Niết-bàn

Ðược an lành vĩnhviễn.

Thái tử nói kệ xong,chư Thiên mưa hoa cúng dường, lại đem nhiều châu báu đến hiến cúng thái tử.

Ông trưởng giả thấycon mình lành bệnh, liền cho người chở hết vàng bạc châu báu đến dâng tặng chothái tử để tỏ lòng đền ơn. Thái tử đem hết của báu đó bố thí khắp tất cả mọingười.

Ðức Phật nói đến đây,xoay về tôn giả Ma-Ha Ca-Diếp mà bảo rằng: "Nầy Ca-Diếp! Vua nướcBa-La-Nại khi xưa đó không ai khác, chính là tiền thân của Phụ-vương ta ngàynay. Còn trưởng giả Nguyệt-Âm xưa kia chính là tiền thân Ma-Ha Ca-Diếp ông ngàynay đó. Người con ông trưởng giả thời đó chính là tỳ-kheo A-Kỳ Ðạt-Ða đây. Vuatrời Ðế-Thích chính là ông Xá-Lợi-Phất ngày nay. Còn thái tử Nhẫn-Nhục-Khảichính là Thích-Ca ta đây vậy".

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
15/01/2011(Xem: 3522)
1- Vậy là chỉ còn ba ngày nữa, đúng chiều hai mươi ba tháng Chạp, sẽ diễn ra trận chung kết bóng đá tranh ngôi vô địch. Đây là cúp bóng đá dành cho trẻ em lang thang cơ nhỡ, mồ côi được tuyển chọn từ các Nhà Mở, Làng S.O.S, và các gia đình vô gia cư sống lây lất trên vỉa hè trên địa bàn thành phố.
15/01/2011(Xem: 2275)
Mất cũng phải hết một ngày đêm suy nghĩ đến nhức đầu mệt óc, cắn trụi móng của ngón tay cái, thằng Thạch mới tìm ra được cách giải cho bài toán hóc búa đã làm cho nó mất ăn mất ngủ suốt một tuần qua. Tìm ra được là một chuyện, còn giải được hay không là chuyện khác, phải tùy thuộc vào… ông nội. Thằng Thạch quyết định về quê
15/01/2011(Xem: 2720)
Mọi lần, khi vợ chồng tôi cãi vã nhau chẳng đi đến đâu, tôi đều giận lẫy bỏ đi khỏi nhà, khi thì bồng con theo khi thì chỉ đi một mình tay không. Và, anh ấy sẽ chạy theo, đến một chỗ vắng vẻ nào đó mới níu kéo, năn nỉ, xuống nước xin lỗi. Anh ấy luôn luôn là người nhường nhịn, làm hòa trước. Vậy mà lần này, sau cuộc kình cãi kịch liệt, lời qua tiếng lại có phần động chạm tự ái của nhau, tôi giận muốn khùng lên, bỏ đi khỏi căn nhà đang ấm cúng. Tôi bỏ đi khỏi nhà lần này nhằm vào lúc chẳng còn bao lâu nữa là bước sang năm mới, vậy mới là... giận. Vừa đi, tôi vừa nhìn chừng lại phía sau, hy vọng anh ấy sẽ đuổi theo. Nhưng không, không hề thấy anh ấy.
15/01/2011(Xem: 2130)
Ngồi bên cửa sổ trên căn gác thấp lè tè, thằng Hào nhìn bâng quơ xuống con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo chạy ngang trước nhà, đôi mắt nó long lanh ngấn lệ. Nó đâu có muốn khóc, vì nó căm ghét nước mắt lắm. Nó đâu có ưa gì chuyện khóc lóc, vì nó cho đó là yếu hèn, và khóc lóc kể lể là đặc tính chỉ nên dành cho phụ nữ. Mình là con trai thì nhất quyết không được khóc
14/01/2011(Xem: 2505)
Nếu bảo tuổi trẻ là tuổi của rong chơi vui vẻ, của yêu đương mộng mơ, của lãng mạn...thì tôi không có được diễm phúc có tuổi trẻ. Chơi không dám chơi hết mình. Cười, không dám cười to. Nói năng e dè, đi đứng lủi thủi một mình, ít bạn bè thân...lúc nào cũng đầy mặc cảm nghèo khó, quê mùa. Đời tôi, do vậy, từ tốt nghiệp, ra đời, dù có nhiều lúc thăng trầm, nhưng hình như không có lúc nào cảm thấy...xuống chó cả, chỉ có lên voi thôi! Nguyện vọng tha thiết của Ba Mẹ tôi và cũng là hoài bảo lớn nhất của tôi, trong thời gian học ở trường trung học tỉnh lẻ Gò Cong, chỉ là làm sao được thi đậu vào trường Sư phạm để ra trường về làng dạy học.
13/01/2011(Xem: 19024)
Trong Đường Xưa Mây Trắng chúng ta khám phá ra Bụt là một con người chứ không phải là một vị thần linh. Đó là chủ tâm của tác giả...
09/01/2011(Xem: 9298)
Milarepa là Thánh St. Francis của Tây Tạng. Chúng ta không thể nhầm lẫn âm điệu của những ca khúc này với âm điệu của những ca khúc Fioretti...
07/01/2011(Xem: 6822)
Ngày nay, Buddhagay là nơi thu hút giới Phật giáo và các phái đoàn hành hương đến viếng thăm quanh năm. Như một điều kỳ diệu, Buddhagay , một ngôi làng tầm thường, cổ xưa đã được chuyển hoá trong chốc lát. Giờ đây, Buddhgay đang hoạt động mạnh mẽ trong đời sống, và một lần nữa, Buddhagay có triển vọng sẽ là một trung tâm của Phật giáo thế giới. Thánh tích "Bồ-đề Đạo Tràng" (Buddhagay hay còn gọi là Bodhgay ) là địa danh chỉ cho nơi Đức Phật đạt được quả vị giác ngộ tối thượng (Sambodhi). Buddhagay cách thị trấn Gay cũ sáu dặm về phía Bắc, ngày nay cũng được biết với tên Brahmagay , nơi chiêm bái của tín đồ Ấn giáo (Hinduism). Có lẽ tín đồ Ấn giáo đã thêm thuật ngữ ‘Brahma’ vào địa danh của thánh tích này để phân biệt với Buddhagay , thánh tích của Phật giáo. Buddhagaya bây giờ là một thị trấn thịnh vượng, phía bắc giáp với Haripur, phía đông giáp với Mastipur, Dhondowa, Bhalua and Turi, phía nam giáp với Rampur và phía đông giáp với dòng sông Lilajan. Đây là một hình thức
06/01/2011(Xem: 4454)
Tôi và chị chưa hề một lần gây thù chuốc oán với nhau. Vậy mà không hiểu sao ngay từ ngày chạm mặt đầu tiên ở trụ sở Hội Văn Học Nghệ Thuật Tỉnh, bỗng dưng tôi thấy ghét chị thậm tệ. Và nhìn ánh mắt, vầng trán nhăn nhíu, điệu bộ của chị khi đứng gần tôi vào lúc cuộc họp chuẩn bị khai mạc, tôi cảm nhận, thấy biết được chắc chắn rằng chị cũng chẳng ưa gì tôi, có thể là ghét cay ghét đắng tôi, còn hơn cái mức mà tôi ghét chị. Sao kỳ vậy? Đố kỵ tài năng sao? Không phải.
06/01/2011(Xem: 2678)
Sắp Tết đến nơi rồi. Ngồi bên vỉa hè ngập nắng trước ngôi chùa suốt ngày đóng cổng tam quan im ỉm tịch lặng, dì Thanh rơm rớm nước mắt nhìn dòng người ngược xuôi tấp nập trên đường, ai nấy cũng lăng xăng sắm sửa chuẩn bị tống tiễn năm cũ, còn dì thì cứ như bất động, muốn động đậy cũng không còn sinh lực để nhấc cử tay chân. Bây giờ có muốn lo toan đèo bòng cùng thiên hạ, sắm thứ này thứ nọ, thì dì cũng chẳng có tiền để mà đứng dậy đi ra chỗ chợ búa xôn xao trăm hàng khoe sắc. Dì cúi xuống nhìn bé Trang đang nằm ngủ thật vô tư trên manh chiếu rách nát
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567