Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Huế ân tình

31/01/201603:21(Xem: 2913)
Huế ân tình
cau truong tien

Huế ân tình
 
Nguyên Hạnh HTD

 

 

      Tôi trở về Huế với một tâm trạng nôn nao bồi hồi! Hơn 30 năm sau mới nhìn lại Huế thân yêu, nơi đã cho tôi mật ngọt của thời mới lớn!

     Phi trường Phú Bài vẫn vậy, vẫn u buồn ảm đạm vào mùa mưa lụt, dù đã mấy mươi năm qua cũng chẳng rộng lớn, sửa sang gì hơn. Đã thế, tôi đặt chân xuống phi trường khi trời đã về chiều nên càng hiu hắt buồn. Niềm vui rộn ràng chỉ bừng lên khi thấy một số bạn cũ đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Chúng tôi chỉ biết ôm nhau trong tay với bao niềm cảm xúc, nhìn nhau miệng cười mà nước mắt rưng rưng!

     Con đường từ phi trường về thành phố Huế ngày xưa tôi thấy xa ngút ngàn mà sao bây giờ lại ngắn đến vậy. Qua đồng An Cựu lại càng giật mình trước sự đổi thay, về lại quê hương mình mà ngỡ ngàng xa lạ! Những đồng ruộng xanh tươi rì rào trong gió mà ngày xưa tôi vẫn đi ngang qua khi học thêm Pháp văn với Thầy Thông, nay không còn nữa, nhà cửa đã xây lên san sát hết rồi.

     Tôi về ở với Lý - Một cô bạn thân cùng dạy Đồng Khánh - trong một khu vườn xanh tươi đầy cây kiểng, hoa lan nở đầy khắp. Lý lo cho tôi từ miếng ăn nước uống, chăm sóc tôi từng li từng tí. Bây giờ ngồi nhớ lại tôi vẫn còn bồi hồi xúc động vì sự thương yêu mà Lý đã dành cho tôi. Lại thêm một em học trò cũ là Thuận, lúc nào cũng ở bên tôi, sẵn sàng làm tài xế Honda đưa tôi đi bất cứ nơi đâu. Đúng là hạnh phúc ngập tràn, quanh tôi lúc nào cũng tràn đầy tình bạn, tình học trò xưa - cô giáo cũ.

     Huế u buồn trầm lặng, nhưng Huế đầy ắp cả tình người, trọn thủy chung. Dù đã hằng chục năm xa cách nhưng những tình cảm các bạn cũ với nhau không hề phôi pha với thời gian.

     Các bạn đã chuẩn bị sẵn một buổi họp mặt tại quán Tây Nguyên, bên bờ sông Hương thơ mộng để chào đón tôi. Chiều xuống dần trong khu vườn cây cỏ xanh tươi, bên các khuôn mặt dấu yêu đã một thời bên nhau dưới mái trường Đồng Khánh, làm cho tôi cảm động vô cùng. Gặp nhau là quên hết tuổi đời của mình, những ngày vui rộn ràng của Đồng Khánh như sống lại, nói bao nhiêu cho vừa mỗi lần gặp gỡ.

     Rồi bữa tiệc cũng kết thúc khi màn đêm bao phủ. Chúng tôi còn bịn rịn, luyến lưu bên nhau thả bộ dọc bờ sông. Ngắm trăng nước hữu tình:

 

                             Trăng lên đỉnh Ngự soi dòng nước

                             Lấp lánh Hương giang bóng Chị Hằng

 

     Những ngày sau đó, tôi đáp mời tất cả các bạn chung vui cùng nhau tại nhà hàng Festival của Câu lạc bộ Thể thao Huế. Tôi mời thêm được Thầy Châu Trọng Ngô và một số bạn cũ Quốc Học ngày xưa nữa.

      Tôi đã vui mừng đến choáng ngợp khi tất cả đã lần lượt đến, thành ra trong phần ngỏ vài lời tôi đã không cầm được nước mắt vì xúc động và tôi đã khóc thật sự.

      Huế vẫn để trong tôi nhiều luyến lưu bùi ngùi, lòng lắm bâng khuâng khi nhìn lại những nơi chốn cũ và những gương mặt cũ. Rồi buổi họp mặt được diễn ra trong bầu không khí ấm cúng thân mật, với lời ca tiếng hát, với tất cả tấm lòng cho nhau trong lần gặp gỡ hiếm hoi của cuộc đời.

     Nhờ Thuận mà tôi đã được đi thăm cùng khắp: Thăm Thầy Cao Xuân Duẫn dạy Anh văn năm Đệ Tứ, thăm được một số bạn bè, thăm ngôi trường cũ và nơi chốn mình đã ở. Nhìn lại căn nhà cũ kỹ với cầu thang giăng đầy tơ nhện mà quặn thắt cả lòng. Cũng nơi đây tôi trải qua những tháng ngày vui tươi rực sáng mà sao bây giờ lại đìu hiu quá chừng như thế này!

     Đã thế, vào thăm trường Đồng Khánh gặp trời mưa, lối đi tường vách rêu phong loang lỗ mà nghẹn ngào. Nhờ em học trò cũ nay là cô giáo hướng dẫn nên tôi được đi thăm khắp cả trường. Qua rồi những ngày vui xa xưa, tôi rời trường mà lòng nặng trĩu, ưu tư!

     Vào thăm Đại Nội, trời càng mưa tầm tã, thầy trò tôi lầm lũi đi trong mưa, nhìn đâu cũng thấy u buồn lặng lẽ! May mà khi về thăm Cầu ngói Thanh Toàn, trời đã bớt mưa, sáng sủa lên phần nào nên còn cảm thấy ấm lòng đôi chút trước khung cảnh thanh bình của đồng ruộng miền quê.

     Các bạn còn tổ chức cho tôi một buổi chiều đi đò trên sông Hương, lại còn có thêm một số cựu học sinh Đồng Khánh có giọng hát hay cùng tham dự nên buổi du ngoạn càng thêm hương sắc.

     Đò đi qua cầu Bạch Hổ, lần về Kim Long rồi thẳng lên điện Hòn Chén. Tôi ngồi trên mạn thuyền nhìn hai bên bờ sông phía làng tôi âm thầm lặng lẽ với những hàng tre rì rào trong gió, với khói lam chiều gây nhiều thương nhớ, với tiếng gà gáy xa xăm, lòng tôi chùng xuống trước cảnh vật quá ư êm đềm và nhiều kỷ niệm luyến lưu này!

     Chiều xuống dần, chúng tôi ngồi bên nhau kể lể cho nhau nghe bao biến chuyển của đời mình.

     Lên đến điện Hòn Chén trời đã dần tối, tôi chỉ kịp thắp một nén nhang. Trời chạng vạng tối càng làm cho khung cảnh của điện thêm huyền bí, pha chút rợn người!

     Trên đường về, như quên hết nỗi buồn xa vắng ở bên ngoài, các em đã hát tặng tôi những bài hát tuyệt vời, khoang đò thật ấm cúng với lời ca tiếng hát trong khi đò vẫn lướt nhẹ trên sông. Chỉ tiếc một điều là nước sông đục ngầu cả phù sa, vẻ thơ mộng của dòng Hương giang đâu còn nữa!

     Than ôi! Nếu một ngày nào đó nước sông vẫn cứ đục như vậy thì còn đâu linh hồn xứ Huế?

     Ngày xưa, cứ vào buổi chiều tôi mê chèo "périssoire" trên sông mà nay nhìn thấy nước sông như vậy, bao nhiêu hứng thú đều tiêu tan.

     Đò dừng lại ở Kim Long, các bạn muốn cho tôi thưởng thức món bánh ướt thịt nướng nổi tiếng của vùng này. Đò tiếp tục đi, chúng tôi lại thả đèn trên sông, mỗi ngọn đèn là một lời khấn nguyện. Tôi chỉ cầu xin cho gia đình tôi và gia đình các bạn đều bình an.

     Chúng tôi đi dạo một vòng trên sông. Cầu Trường Tiền về đêm với sáu màu sắc khác nhau, nổi bật trên nền trời. Đêm xuống dần, chúng tôi đành chia tay nhau trong bồi hồi luyến tiếc!

     Rồi những ngày vui cũng phải qua đi, tôi lại tiếp tục cuộc hành trình vào Đà Nẵng, Hội An, Phan Rang và Nha Trang. Lý lại tiễn đưa tôi, xe chạy xa dần, nhìn lại thấy Lý lủi thủi trở về một mình, mắt tôi hai giọt lệ ứa trào!

      Cho tôi được cám ơn một lần nữa về những ân tình mà các bạn đã dành cho tôi. Cám ơn Thuận, em tài xế hết lòng và vẫn yêu thương tôi như tự bao giờ. Tôi ra đi em buồn nhiều và cảm thấy trống vắng, còn tôi cũng nhớ em không kém khi phải từ giã Huế thân yêu!

     Tôi về Nha Trang thăm Như Nguyện - Một người bạn đầy ân tình của xứ Huế ngày xưa. Những ngày bên Nguyện, tôi đã tìm lại được những yêu thương chăm sóc như ngày nào, những giây phút được ở gần nhau thật quí giá vô cùng. Bên tiếng sóng lao xao, chúng tôi ngồi bên nhau ôn lại bao nhiêu chuyện cũ, lắm lúc cứ ngỡ ngàng không tin rằng có một ngày chúng tôi lại tay trong tay, chia cho nhau hơi ấm của tình bạn.

     Rồi tôi lại lên đường. Nguyện đã khóc khi chia tay, còn tôi cũng ngậm ngùi, biết đến bao giờ mới gặp lại được nhau đây?

    Thì ra năm tháng dù qua đi, nhưng vẫn có những khoảnh khắc tuyệt vời ở lại!

    Năm tháng qua mau và những gì nửa cuộc đời đã phai màu, ngoảnh lại thấy dòng sông nhân thế sao như khói như sương. Tuy vậy, dù đã đi bên nhau bằng những bước chân suông, không có mây trắng, không có lá thu vàng, nhưng vẫn thương nhớ nhau vô cùng. Chúng tôi không tìm lại được thời gian đã mất, nhưng đi qua từng góc kỷ niệm, chúng tôi đã tìm lại được tuổi trẻ của mình!

     Tôi rời Sài Gòn với nỗi nhớ Huế. Nhớ dòng sông êm ả và người dân hiền lành. Nhớ  "Những người muôn năm cũ".

     Huế thuở nào vẫn là Huế mộng mơ trong sáng. Huế tuổi thơ và Huế tuổi không còn trẻ vẫn là Huế của tình cảm keo sơn. Trong cuộc phế hưng Huế vẫn sống còn vì Huế có niềm tin yêu và Huế dạt dào tình cảm của con người.

     Là con của Huế, trong sóng gió cuộc đời của mấy mươi năm qua, biết bao lần tưởng đã ngã gục nhưng chúng tôi đã cố gượng dậy đứng lên và để hôm nay về lại nơi này. Tuy cảnh cũ đã thay đổi nhiều nhưng vẫn còn có nơi để chúng tôi sáng chiều ngồi bên dòng sông hoài niệm của quê nhà, để hằng ngày nối lại tình cảm dạt dào của những người thân đã sống, đang sống và mãi mãi sống với Huế!

     Các bạn ơi!

     Bây giờ là mùa đông, giã từ những ngày nắng ấm xa xưa để sống lại nơi âm u, lạnh lẽo này, nỗi buồn càng dâng cao. Nỗi chia xa nào cũng để lại những dư âm buồn, đành bỏ lại những gì mà tôi lưu luyến, yêu thương. Tôi chỉ biết gởi đến các bạn lòng nhớ thương sâu xa của mình và mong có một ngày được gặp lại nhau để nối lại những trận cười, những yêu thương chân thành và để thấy cuộc đời còn ấm áp dễ thương.

     Nhưng Huế đã xa rồi từ ngày ấy...!!!

 

         Viết để nhớ lại chuyến về thăm Huế xa xưa…!

 

                                                            Mùa đông München

                                                            ( Tháng 1- 2016)

                                                            Nguyên Hạnh HTD

 

 

  

 

 

 

 

 

 

   

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
25/01/2015(Xem: 6742)
Tác phẩm Một Đóa Sen, được diễn nói về vận hành tầm sư học đạo của Sư bà Thích Nữ Diệu Từ, thật là gian truân trăm bề, được thấy từ khi mới vào “Thiền Môn Ni Tự” ở các cấp Khu Ô Sa Di, Hình Đồng Sa Di, ứng Pháp Sa Di và Tỳ Kheo Ni ở tuổi thanh niên mười (10) hạ lạp rồi, mà vẫn còn gian nan trên bước đường hành hoạt đạo Pháp. Nhưng Sư bà vẫn định tâm, nhẫn nhục , tinh tấn Ba la mật mà tiến bước lên ngôi vị Tăng Tài PGVN ở hai lãnh vực văn hóa quốc gia và Phật Giáo Việt Nam một cách khoa bảng. Nếu không nói rằng; tác phẩm “Một Đóa Sen và Pháp thân” của Sư bà Diệu Từ, là cái gương soi cho giới Ni PGVN VN hiện tại và hậu lai noi theo…
24/01/2015(Xem: 4927)
Mỗi sáng sớm khi sương còn mù mịt trên sông, chiếc thuyền con của lão già đã là đà rẽ nước, hướng về bờ – lúc thì bờ đông, lúc thì bờ tây, nơi những ngôi nhà tranh và những chiếc ghe nhỏ tụ tập. Mái chèo khua nhè nhẹ như thể sợ động giấc ngủ của thế nhân. Chẳng ai biết chắc lão có gia đình, nhà cửa ở đâu hay không. Nhưng người ta có thể đoán chiếc thuyền con ấy chính là nhà của lão, vì lão phơi thuốc, xắc thuốc, nấu thuốc ngay trên đó. Trên thuyền không còn ai khác. Ban đêm, thuyền của lão neo ở đâu không ai biết, nhưng sáng sớm thì thấy lù lù xuất hiện trên sông hoặc nơi bờ cát. Lão già đến và đi, một mình. Mỗi ngày xách cái túi nhỏ rời thuyền, thường là đi hái thuốc trên núi, ven rừng, bờ suối, có khi vào làng chữa bệnh cho bá tánh rồi ghé chợ mua vài thứ lĩnh kĩnh.
21/01/2015(Xem: 10176)
1. Chân như đạo Phật rất mầu Tâm trung chữ Hiếu niệm đầu chữ Nhân, Hiếu là độ được song thân Nhân là cứu độ trầm luân muôn loài. 5. Thần thông nghìn mắt nghìn tay Cũng trong một điểm linh đài hóa ra,
16/01/2015(Xem: 3679)
Sau 30-4-75, tất cả giáo chức chúng tôi đều phải đi học tập chính trị trong suốt 3 tháng hè mà họ gọi nôm na là "bồi dưỡng nghiệp vụ". Một buổi chiều sau mấy ngày "bồi dưỡng", tôi đạp xe lang thang qua vùng Trương minh Giảng, tình cờ gặp Báu - một người học trò năm xưa, rất xưa, đang ngơ ngẩn đứng trước cửa nhà. Dừng xe đạp, tôi chào: - Báu hả? Phải em là Trương thị Báu không? Có nhớ ra cô không? Báu giương mắt nhìn tôi, nhìn đi nhìn lại rồi nghiêng đầu lại nhìn...Em không nhớ nổi... Tôi đã thoáng thấy được một tâm thần bất thường qua thần sắc cũng như qua đôi mắt trống rỗng vô hồn!
16/01/2015(Xem: 4900)
Năm 1954 ông Thiện khăn gói đùm đề đưa mẹ, vợ và hai đứa con gái xuống con tàu há mồm vào Nam.Trên bờ, Thụ, người em trai của ông còn đưa tay vẫy vẫy. Đêm hôm qua, ông và người em trai bàn rất nhiều về chuyến ra đi này.Người em nói: - Đất nước đã hòa bình, độc lập, anh nên ở lại, dù gì cũng là nơi chôn nhau cắt rốn.Vào Nam xứ lạ quê người, chân ướt chân ráo trăm bề khổ sở... Ông Thiện đã trả lời em:
15/01/2015(Xem: 5103)
Trong cả thành phố này, anh chị chỉ có tôi là chỗ thân nhất, vừa là thầy vừa là bạn. Buổi sáng anh gọi phone bảo trưa nay đến đón tôi về nhà dùng cơm cho vui. Hôm nay là sinh nhật của thằng Alexander con một của anh chị.
14/01/2015(Xem: 7895)
Tiếng Hồng chung Phật Học Viện Hải Đức Nha Trang nói riêng và các chùa trong thành phố Nha trang nói chung, sớm khuya ai cũng có thể nghe được, nhưng nghe để “Trí tuệ lớn” và “Bồ-đề sinh” thì tùy theo “phiền não” của đối tượng nghe có vơi nhẹ hay không? Riêng với nhà văn Võ Hồng, qua tác phẩm “Tiếng chuông triêu mộ” cho thấy Trí tuệ và Bồ đề của ông sanh trưởng tốt. Nhưng nhân duyên như thế cũng chưa đủ, ông là giáo sư của PHV, của trường Bồ Đề, là thiện tri thức của các bậc cao Tăng ở đồi Đông và đồi Tây non Trại Thủy. Có thế mới có truyện ngắn “Cây khế lưng đồi”, có tùy bút “Con đường thanh tịnh”. Thưa thầy Võ Hồng, chừng ấy đủ rồi, đủ cho PHV đi vào lịch sử văn học, đủ cho 100 năm sau, 1000 năm sau hay nhiều hơn thế nữa, nhìn thấy PHV uy nghi như một Linh Thứu thời Phật và cũng cho thấy các bậc cao Tăng Miền Trung nói riêng xứng đáng là những Sứ giả Như Lai đầy trách nhiệm đối với sự trường tồn của Phật giáo Việt Nam.
09/01/2015(Xem: 4295)
Tháng 10 năm 1962, TT Chủ Tịch Ủy Ban Liên Phái… nhờ Tôi đi công tác Vũng Tàu, Tôi đi chuyến xe đò lúc 8g30 sáng, xe chạy vừa khỏi hãng xi-man Hà Tiên, thì có 3 người đón xe. Anh tài xế nói với tôi : “Thầy vui lòng xuống hàng ghế phía dưới để cho “mấy cha”ngồi, vui nghen Thầy”! Tôi lách mình qua khoản trống thì có 2 vị đưa tay đón và đở nhường chỗ ngồi còn nói lớn: “Ngộ ha, cha quí hơn Thầy “! Tôi sợ gây chuyện không vui, nên đưa tay và lắc đầu xin yên lặng. Vì đương thời bấy giờ bóng dáng của các áo đen có nhiều sát khí thế lực! Nhưng, Mộc dục tịnh, nhi phong bất đình 木欲淨而風不亭.Xe chạy êm ả, gió lùa mát rượi.
26/12/2014(Xem: 13581)
Phât tử Chơn Huy ở Hoa Kỳ về có đem theo tập tự truyện dày của Tỳ Kheo Yogavacara Rahula. Cô nói truyện rất hay, khuyên tôi đọc và nhờ tôi dịch ra Việt ngữ để phổ biến trong giới Phật tử Việt Nam. Câu chuyện rất lý thú, nói về đời của một chàng trai Mỹ đi từ chỗ lang bạt giang hồ đến thiền môn. Truyện tựa đề "ONE NIGHT'S SHELTER (From Home to Homelessness)--The Autobiography of an American Buddhist Monk". Tôi đọc đi rồi muốn đọc lại để thấu đáo chi tiết trung thực của một đoạn đời, đời Thầy Yogavacara Rahula. Nhưng thay vì đọc lại, tôi quyết định dịch vì biết rằng dịch thuật là phương pháp hay nhứt để hiểu tác giả một cách trọn vẹn. Vả lại, nếu dịch được ra tiếng Việt, nhiều Phật tử Việt Nam sẽ có cơ duyên chia sẻ kinh nghiệm quý báu của Thầy Rahula hơn.
06/12/2014(Xem: 3720)
T huở nhỏ tôi mồ côi bố sớm, ở vào cái tuổi con nít vừa mới chập chững biết đi chưa nói được câu gọi bố lần đầu, bố tôi đã đi về miền cát bụi. Sự ra đi của ông đột ngột quá, còn trẻ quá mới 27 tuổi đầu làm sao không để lại bao luyến tiếc cho người ở lại. Dĩ nhiên mẹ tôi là người chịu nhiều đau đớn nhất, mới lấy chồng được hai năm cộng thêm đời chiến binh nên chỉ ở gần chồng vỏn vẹn có một tháng là nhiều. Con thơ còn bế ngửa trên tay, đầu quấn khăn tang người chồng yêu quí, đã phải xách tay nải leo lên chiếc thuyền viễn xứ nhổ neo lên đường như một bài hát nào đó.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]