Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Liêu trai chí dị thế kỷ 21

21/02/201106:56(Xem: 8478)
Liêu trai chí dị thế kỷ 21

den cay 2

Liêu trai chí dị thế kỷ 21

Đêm đã khuya không biết bây giờ là mấy canh giờ mà Nàng Lan vẫn còn miệt mài bên cây đèn bóng 60Watt, nàng Lan Rừng đang cặm cụi viết cho xong đoản văn mài dũa cái bọn đàn ông bạc tình, vô nghĩa, chỉ ích kỷ nghĩ cho mình, chỉ thích đi theo Ma Nữ trẻ đẹp tại quê nhà. Bàn tay ngà lướt nhanh trên phím gõ của dàn máy vi tính khá hiện đại. Tay nàng bỏ dấu tiếng Việt thật tài tình, khâu này viết không chuẩn sẽ gây ra nhiều hiểu lầm cho độc giả không ít. Chẳng là những lần trước nàng viết không bỏ dấu vì chưa gắn chương trình viết tiếng Việt vào kịp. Một nữ độc giả đã viết “meo” mắng nàng xa xả về tội mạ lị dám nói bà ta là người “dâm đãng”. Thật oan uổng cho nàng, tính khen bà ấy là người đảm đang, lại đọc lầm ra như thế.

Sau một hồi nổ súng, chĩa đại liên vào bọn đàn ông mê mải, thuyền quyên bắt đầu thấm mệt, nàng thấy hai mắt nặng trĩu như đeo chì hai bên. Hoa Lan gục đầu thiếp đi trên phím gõ, mơ màng nương theo giấc ngủ chập chờn.

Bỗng một mùi hương thoang thoảng bay sang, mùi của mùa xuân hái lộc từ những cành Mai. Nàng Lan giật mình tỉnh dậy, hai tay dụi mắt xem mình đang tỉnh hay mê. Kỳ lạ thay trong màn ảnh máy vi tính toát ra một làn khói trắng, giữa đám khói ấy xuất hiện một chàng trai diện mạo khôi ngô, mặt áo gấm bào trước ngực có thêu hình chữ A Còng @ bằng chỉ đỏ thật to, tay cầm một cành Mai vàng nở rộ.

Chàng lễ phép vòng tay chào Hoa Lan rồi trao nàng cành Mai làm kỷ vật. Nàng Lan muốn rú lên vì mừng rỡ, sao đời nàng toàn gặp chuyện may mắn. Lúc trẻ đến tuổi cập kê nhờ đẻ bọc điều nàng gặp được người hùng trên giường, hôm nay nàng ngã võng đào được diện kiến người hùng trên mạng, đúng là Chàng A Còng yêu dấu của các cô gái đương xuân mơ chuyện viết “meo”.

Nhờ học lóm đâu đây được vài câu Kiều lẩy, nàng Lan mới trổ tài thi thố cùng khách tao nhân. Dĩ nhiên họ phải viết @ với nhau, chứ làm sao thỏ thẻ đôi lời được, nàng Lan viết :

“Thật hân hạnh cho thiếp được diện kiến với một người có Mai cốt cách tuyết tinh thầnnhư chàng đây. Chẳng hay tên họ, quê quán của chàng ở đâu, có thể cho Hoa Lan này biết được chăng?”

Rồi Nàng Lan không cần chàng A Còng trả lời đã lôi gia phả nhà nàng ra kể vanh vách, nào là sinh trưởng ở phố Mai Hắc Đế của Hà Nội Ba Mươi Sáu phố phường.

Chỗ bán bún ốc, bún chả thịt nướng nổi tiếng Hà Thành, tài tử giai nhân nào ghé qua đây cũng không cầm lòng nổi sự cám dỗ của những hàng quà.

Rồi vận nước nổi trôi, nàng Lan phải xách tay nải đựng cóc vàng theo mẹ và gia đình leo lên chiếc tàu Há Mồm, trôi dạt vào vùng biển rì rào có cát trắng thơm tho lùa vào trong nắm tay và những con Dã Tràng xe cát.

Người ta xa Hà Nội năm lên mười tám, khi vừa biết yêu. Còn Nàng Lan xa Hà Nội năm lên một tuổi, khi vừa biết đi, chưa được uống nước Hà Nội bao nhiêu đã phải uống nước biển mặn chát, nên văn chương của nàng nhiều khi có hơi chát chúa.

Chàng A Còng khoan thai ngồi vào máy gõ liên tục:

Hoa Lan ơi, ta đây còn chưa biết ta xuất xứ từ đâu, có thể là một Áng Mây thong dong trong bầu trời vô định. Có thể là một gốc Mai già che chở cho những cành Lan yếu đuối trước gió đông. Nhưng thôi nàng cứ gọi ta là Minh An đi, Minh là rõ, nhưng có cũng có nghĩa là không rõ. An là sự bình an trong tâm hồn. Minh An có nghĩa là đang được hạnh phúc, bình an trong tâm, nhưng không rõ về nguồn cội của nó. Cái người trong PC làm Hoa Lan có an bình, nhưng chẳng biết là ai ??

Nàng Lan đọc được mấy lời vàng ngọc ấy như cởi tấm lòng, đêm về nàng bắt đầu… dệt mộng. Không biết nàng dùng chất liệu gì để dệt mộng, bằng dây chỉ gai hay dây kẽm gai ngoài hàng rào. Chỉ biết cái lưới tình ảo ảo mơ mơ ấy đã xúc tác cho nàng sáng tác mạnh, nàng quên luôn thanh Đồ Long Đao chỉ chuyên đi dọa nạt cái bọn đàn ông đổ đốn. Nàng chuyển sang viết truyện trữ tình, ướt ơi là ướt để câu độc giả phái nam. Tuy nhiên không phải ai cũng cùng một khẩu vị, thôi nhân tâm tùy mạng mỡ các bạn ạ.

Từ đó ngày nào chàng A Còng cũng xuất hiện trên màn ảnh để trò chuyện cùng nàng, họ họa thơ tưởng tượng cốt truyện thật gay cấn cho nàng viết. Lời lẽ qua lại thật xuất quỉ nhập thần, nàng đưa chiêu nào ra chàng cũng đều bắt trúng, kiểu bánh ích đưa qua bánh quy đưa lại. Nàng Lan sáng tác rồi sáng tác không biết mệt.

Thỉnh thoảng Nàng Lan cũng cảm nhận là Chàng A Còng phải nhận một sứ mạng gì của ai đó ở trên cao, đưa xuống cái cõi chỉ có Ta với Bà này giúp đỡ nàng hoàn thành tâm nguyện viết truyện để phục vụ chúng sinh.

Thế thì đoạn cuối Nàng đã rõ, chẳng sớm thì chầy Chàng sẽ rũ áo ra đi khi nhiệm vụ đã hoàn thành. Ôi! Chưa vui sum họp đã sầu chia ly.

Nàng Lan không muốn mất người hùng trên mạng của nàng, nên vận dụng mọi khả năng trời ban cho phái đẹp, phải dùng kế của Điêu Thuyền hí Lã Bố hay xử dụng chiêu Đắc Kỷ ho gà. Nàng phải hát bài:

Người ơi, người ở đừng về.

Người về em chẳng cho về.

Em nắm vạt áo em đề câu thơ.

Câu thơ ba chữ rành rành.

Chữ Trung, chữ Hiếu, chữ Tình là ba.

Chữ Trung thì để phần Cha.

Chữ Hiếu phần Mẹ, đôi ta chữ Tình.

Chàng A Còng cũng có phần nao núng, làm sao không mềm lòng trước nước mắt của mỹ nhân. Nhưng xếp của chàng là Bồ Tát Quán Âm đã giao trọng trách cho chàng chỉ trong vòng một thời gian ngắn phải hoàn tất, chàng sẽ được hưởng thêm nhiều phiếu công đức, còn không sẽ bị... thôi chàng không dám nghĩ tới.

Trước áp lực của sự thành công, chàng A Còng lúc nào cũng muốn tìm đường bỏ chạy, vì biết nhiệm vụ của mình thuộc loại mission impossible hay “điệp vụ bất khả thi”. Trong ba mươi sáu phép biến hóa, tẩu vi thượng sách. Nhưng Nàng Lan lại chế ra phép thứ ba mươi bảy, các bạn hãy kiên nhẫn đón đọc đoạn sau để biết phép thứ ba mươi bảy là phép gì?

Chắc các bạn hẳn biết, Nàng Lan có nhiều chiêu thức để câu cái bọn đàn ông con giai lắm, thành tích lẫy lừng của nàng đã bị thui chột khi Nàng Lan tay mang khăn áo sang sông với chàng Nghịch duyên của nàng. Này nhé! Lúc chân ướt chân ráo sang xứ Phổ, nàng đã dùng mỹ nhân kế ngồi ăn vạ trước cửa văn phòng ông Hiệu trưởng trường Cò-Lết, đòi phải cấp phòng ở cư xá sinh viên. Nếu không cho nhất định không về, vì nhà ở xa quá không có tiền đi xe lửa mỗi ngày.

Để kén chồng Nàng Lan giở trò học gẩy đàn tranh, tửng tửng vài cái cho ra âm điệu Lý Con Sáo hay Cò Lả gì đó. Để mái tóc thật dài trông có vẻ liêu trai, mặc áo dài gấm vàng, chân đi hài cùng mầu với áo. Thế là các chàng trai trẻ mới lớn mê tít thò lò, mang hình ảnh Nàng Lan về nhà ấp ủ. Đấy là thời huy hoàng xa xưa khi nàng còn xuân sắc, chứ bây giờ nàng đã biết thân biết phận, làm sao sánh nổi với các Ma Nữ trẻ đẹp ở phương xa. Nàng đã học nhiều bài học đau thương của cuộc đời, đã biết thế nào là tình lụy, thế nào là tình si.

Chữ Tình là chữ chi chi.

Dẫu chi chi cũng chi chi với Tình.

Lúc đầu Nàng Lan cứ tưởng mình đãNgộ, với thanh Đồ Long Đao chém sắt như chém bùn, nàng tưởng mình có thể chém đứt cái chữ Tình ra làm trăm mảnh. Nhưng đến khi đụng trận, nàng biết mình đã Ngộ nhận, con dao của nàng chỉ là dao của hãng Solingennhưngmade in China, cắt sợi tóc cũng không đứt. Từ đó nàng trở thành một con người Ngộ nghĩnh.

Tuy nhiên trời cũng không phụ những người có tấm lòng như Nàng Lan. Xếp của Chàng A Còng tai mắt khắp nơi, nghe đâu ít nhất cũng ngàn mắt ngàn tay. Ngài biết nhiệm vụ khó khăn của nhân viên mình, nếu không cử thêm phụ tá giúp đỡ chắc chàng A Còng đến phải thăng sớm mất thôi.

Còn ai thích hợp hơn ngài Bồ Tát Địa Tạng với đại nguyện, địa ngục còn có người lai vãng Ngài sẽ nhất định không chịu đóng cửa đi về. Chàng A Còng cũng phải nguyện rằng, ngày nào Nàng Lan vẫn còn đau khổ, chàng cũng nhất định không về nơi chàng đã đến.

Từ đấy Nàng Lan sống an lạc trong từng phút từng giây, nàng trân quý những gì mình đang có. Cái quá khứ khổ đau Nàng vất lại đằng sau không một tí ti nuối tiếc, còn tương lai ư, xa quá nghĩ đến chỉ tổ thêm nhức đầu mà thôi. Hưởng được giờ nào vui giờ nấy, ngày mai có ngã lăn quay ra chết cũng không tiếc rẻ cuộc đời.

À quên, không nhắc cho các bạn biết một chi tiết nhỏ. Khi tả về một nhân vật sắp bị tống cổ ra khỏi câu truyện, chàng A Còng dùng chữ Ngã Lăn Đùng, còn Hoa Lan lại bảo là Ngã Lăn Quay. Vậy con trai thì Lăn Đùng, con gái Lăn Quay có nghĩa là chết.

Với cái phi-lô-sốp kiểu ấy, Nàng Lan đã chinh phục được những người sống chung quanh nàng. Họ không phải lo sợ nhiều cho tương lai đen như mõm chó của họ, không phải lo kiểu con bò trắng răng nữa. Gặp gì cũng cười trước ăn tiền là xong.

Nhưng Chàng A Còng lại thuộc tuýp người hay lo xa, cẩn thận và chu đáo, hơi phảng phất hình ảnh của Tuấn chàng trai nước Việt.

Việc gì chàng nhận làm là phải nắm gọn trong tầm tay, lúc nhận trọng trách của xếp trên giao phó, chàng nghĩ vị Nữ này chắc cũng chỉ làm được bốn phép cộng trừ nhân chia như chàng mà thôi. Ai dè cô nương này còn nhiều chiêu độc đáo, làm mưa làm gió khiến chàng nhiều phen chỉ muốn “thăng” cho khỏe. Nhưng cô ả lại đem hình ảnh ngài Địa Tạng ra níu áo chàng, làm sao chàng đành lòng rũ áo ra đi.

Thôi thây kệ tới đâu hay đó, chàng A Còng phải hát bài Bằng lòng đi em, bằng lòng với những gì mình đang có. Nhờ chàng mà Nàng Lan đã sáng tác được đến hai đại tác phẩm, trong đó chàng đóng vai chánh. Ngày nào chàng bận việc không xuất hiện trên màn ảnh là Nàng Lan phải gác bút. Làm gì có chất liệu để viết đây, thiếu chàng là thiếu hết tất cả các bạn ạ! Như thuyền không lái, như gái không chồng.

Chàng đã dặn rằng thời gian này chàng bận lắm, thở không ra hơi, nói không ra tiếng, đừng “meo” miết gì cho chàng hết. Đừng chờ đừng đợi meo của chàng, cứ việc tập trung vào viết truyện đi. Nhưng khổ nỗi không có meo của chàng biết viết gì đây, phải có tài liệu sống văn mới hấp dẫn, ai lại bắt độc giả ăn mãi món hư cấu dai nhách ấy. Vì mỗi lần meo của Nàng Lan đến chàng không có thì giờ trả lời được thì ấm ức lắm, cứ anh ách trong bụng ấy.

Nàng Lan phải tắt máy, đi xe đạp dạo bờ hồ, xem thiên nga bơi lội và ăn kem Ý-tà-lồ. Chờ đợi ngày chàng A Còng tái xuất giang hồ. Cho đến một hôm Nàng Lan mở máy ra thấy ngay meo của chàng. Trời ạ ! Chàng than mệt quá:

Hoa Lan ơi, nàng có biết là ta đang mệt như thế nào không? Mệt vô cùng. Mệt không muốn làm gì hay nghĩ gì nữa, muốn dẹp hết.

Ôi, tội nghiệp cho chàng quá! Tại sao con người cứ phải làm nô lệ cho tấm thân tứ đại của mình, đến bao giờ ta mới được làm chủ con người của ta đây?

Trên đường từ nhiệm sở về nhà, chàng không muốn môi trường bị ô nhiễm thêm nên dùng phương tiện công cộng. Trên tay chàng vẫn cầm tờ báo Viên Giác, cái nhịp cầu nối chàng gặp gỡ Nàng Lan, thuận tay chàng giở bài Bồ Tát Nghịch Duyên ra đọc thêm lần nữa để giết thì giờ.

Ai dè, càng đọc càng cảm thấy lạnh ót, vì ông Nghịch duyên làm gì mà dữ quá vậy?

Vợ đi Tu mà làm như vợ có Boyfriend ??

Nếu ông ấy biết Hoa Lan liên lạc với Gốc Mai, ông ấy nổi cơn ghen thì bội phần kinh khủng hơn ghen với Chùa !!

Ông tìm cho ra gốc, ra ngọn, rồi… đốn cây Mai mất tiêu…. Hoa Lan không sợ à?

Nàng Lan không biết trả lời sao cho chàng bớt sợ, nếu nói rằng ông Nghịch duyên ấy chỉ là mèo ướt hay cọp giấy thì chắc chàng A Còng sẽ không tin. Thôi nói đại là ông ấy hiện đang ở Việt Nam và đang bị các Ma Nữ trẻ đẹp bao quanh, làm gì có thì giờ để đi rình Gốc Mai với gốc Quít.

Tình cảm của chàng A Còng đối với Nàng Lan như thế nào chỉ có chàng ta mới biết trong bụng mình nghĩ gì. Giống như ai ăn nấy no, ai tu nấy chứng. Nàng Lan có tài thánh cũng không đoán được, chỉ biết ngồi chờ định mệnh. Đợi chàng hát bài con chuồn chuồn: khi vui nó đậu khi buồn nó bay.

Nhiều lúc Nàng Lan nghĩ thầm, hay là mình di cư vào cái Bến Không Chồng ở gần quê của nàng quách cho xong. Mang tiếng là trong tim chứa đến hai chàng, bên phải chàng Nghịch duyên, bên trái chàng A Còng, rồi hai chàng tranh nhau dành một người đẹp đòi đi chặt cây đốn gỗ. Ôi! Oan cho nàng quá! Nàng chỉ được có tiếng mà không có miếng, tối ngày chỉ vò võ ngồi gõ máy một mình. Lấy PC làm bạn đường, lấy trăng sao làm bạn lữ.

Giấc mộng chạm nọc ghen của chàng Nghịch duyên bằng chàng A Còng coi bộ không thành rồi. Nàng Lan cứ tưởng tượng cảnh chàng Nghịch duyên khi biết chuyện sẽ uất lên mà thổ huyết như Chu Du thời Tam quốc, tiếng bình dân gọi là tức muốn ói máu luôn. Chàng sẽ than câu:

Ôi! Trời đã sinh ta sao còn sinh chi cái tên A Còng chết tiệt ấy!

Chỉ nghĩ thôi nàng cũng đủ cười khoái trá rồi.

Còn phần chàng A Còng thế nào cũng bị xếp trên khiển trách về tội không làm tròn nhiệm vụ đã ghi trong hợp đồng. Thế trong hợp đồng ghi ra làm sao? Ghi rõ ràng là chàng phải an ủi, giúp đỡ và hướng dẫn Nàng Lan đi cho đúng đường, thế mà chính chàng lại đi trật đường rầy.

Chàng bị vướng mắc vào cái khoen Ái trong 12 khoen của Thập Nhị Nhân Duyên, chàng cứ sợ mình sẽ trở thành Boyfriend của Nàng Lan. Sợ khuấy động 51 tên lục tặc Tâm Sở của chàng Nghịch duyên, chàng làm thế là tự động giết chết mối tình sớm nở tối tàn của họ rồi, khuấy động mặt hồ tĩnh lặng trong tâm nàng Lan mất rồi.

Thế thì chàng A Còng khi trở về nhiệm sở, chắc chắn sẽ bị Bồ Tát Quán Âm gõ đầu khiển trách và lấy cành dương liễu quất cho một trận tơi bời hoa lá.

Không giống như câu chuyện Bích câu kỳ ngộ là Nàng Lan phải nhận được một “meo” từ giã của Chàng A Còng mới vỡ lẽ ra mọi chuyện. Đằng này Nàng biết trước từ lâu, cái ngày ấy rồi cũng phải đến mà thôi, duyên đến rồi duyên đi, hợp tan tan hợp là chuyện thường tình. Có buồn bã hay tiếc nuối chỉ làm ta thêm sầu mộng mà thôi.

Nàng Lan đã được rèn luyện chuyên cần bên anh chồng Nghịch duyên, cứ ba tháng anh ở bên nàng, ba tháng anh về bên nắng ấm trời trong vui vầy cùng bầy ma nữ. Chẳng lẽ nàng tối ngày chỉ đóng vai người em sầu mộng hay làm Hòn Vọng Phu chờ ngày hóa đá hay sao. Nàng cũng chẳng thèm nghe lời các cụ bảo là Cóc chết ba năm cũng quay đầu về núi, nàng chỉ nhận người hùng trên giường trở về thôi chứ ai thèm chi cái thứ cóc chết đã ba năm. Nếu chàng còn là viên kim cương, nàng sẽ cất vào trong tủ, nếu chàng đã biến thành đá cuội, nàng sẽ vất ra sau vườn (cho chó gặm).

Đời người đàn bà nếu phải một lần chôn chồng thì đây là đám ma của chàng Nghịch duyên, nhưng không có xác cũng không có hòm hay cờ xí đèn đóm gì cả.

Các bạn đừng cho Nàng Lan tàn nhẫn, dám chôn đức lang quân còn sống sờ sờ ra đó. Không nàng chôn cái anh chồng Nghịch duyên cơ, cái anh hay phá phách đời nàng. Chôn để rồi sống lại người chồng mà nàng có một thời yêu đắm, yêu say.

Một đám ma âm thầm trong tâm tưởng của Nàng Lan, sẵn đây Nàng lập luôn bài vị cho hương linh A Còng @, tụng kinh vãng sanh 49 ngày cho chàng Nghịch duyên lẫn chàng A Còng, mong các vị mau chóng vãng sanh về cực lạc quốc.

Có bạn sẽ hỏi, chuyện như vậy có được liệt vào loại có hậu hay không ? Có hậu quá đi thôi chứ! Từ xưa đến giờ làm gì có câu truyện nào mà một người bị tình phụ lại cầu nguyện tụng kinh ròng rã 49 ngày cho những Bạc Tình Lang của nàng được siêu thăng lên cực lạc cảnh giới bao giờ, phải không các bạn?

Hoa Lan.

Mùa Xuân 2007.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
06/12/2014(Xem: 3728)
T huở nhỏ tôi mồ côi bố sớm, ở vào cái tuổi con nít vừa mới chập chững biết đi chưa nói được câu gọi bố lần đầu, bố tôi đã đi về miền cát bụi. Sự ra đi của ông đột ngột quá, còn trẻ quá mới 27 tuổi đầu làm sao không để lại bao luyến tiếc cho người ở lại. Dĩ nhiên mẹ tôi là người chịu nhiều đau đớn nhất, mới lấy chồng được hai năm cộng thêm đời chiến binh nên chỉ ở gần chồng vỏn vẹn có một tháng là nhiều. Con thơ còn bế ngửa trên tay, đầu quấn khăn tang người chồng yêu quí, đã phải xách tay nải leo lên chiếc thuyền viễn xứ nhổ neo lên đường như một bài hát nào đó.
01/12/2014(Xem: 13258)
Nguyên gốc tác phẩm này là của Genro, một Thiền sư thuộc tông Tào động Nhật Bản, viết và xuất bản năm 1783. Mỗi câu chuyện là một công án mà tác giả đã có lời bình và kệ đi kèm. Fugai, người thừa kế Genro, thêm nhận xét của sư, câu đối câu, vào sách của thầy. Tôi sẽ dịch các câu chyện hay tắc, gồm cả lời bình của Genro và nhận xét của Fugai trong hầu hết các câu chuyện để tham khảo. Có khi gặp bài kệ cũng dịch để khuyến khích học tập.
28/11/2014(Xem: 4362)
Tôi và cả vợ tôi nữa, hình như mấy ngày hôm nay, lòng lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, hạnh phúc vô cùng! Chuyện chẳng có gì to tát lắm đâu mà sao chúng tôi vui mừng đến vậy. Tối thứ bảy vừa qua, sau khi tắt đèn, mở cửa phòng đi tìm nước uống chuẩn bị đi ngủ, tôi phát hiện ngay trước cửa phòng một túi quà nhỏ, món quà nhỏ bé của các con tôi, với một tờ giấy võn vẹn sáu chữ "Happy 40th year from your children". Chỉ với sáu chữ võn vẹn đó...đã khiến vợ chồng tôi ngẩn ngơ, quên đi hai chiếc đồng hồ tuyệt đẹp trên tay vợ tôi! Vợ tôi thì xúc động lắm, còn tôi, miệng thì luôn hỏi sao tụi nó lại nhớ đến ngày cưới của mình, nhưng lòng lại mơ màng nghĩ về những ngày này của 40 năm trước...Tôi cưới vợ!
16/11/2014(Xem: 5097)
Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở chung để chăm sóc bà những năm tuổi già.Chồng tôi mất cha từ ngày anh còn nhỏ, mẹ chồng tôi là chỗ dựa duy nhất, mẹ nuôi anh khôn lớn, cho anh học hết đại học. “Khổ đau cay đắng” bốn chữ ấy vận đúng vào số phận mẹ chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu, liền đi thu dọn căn phòng có ban công hướng Nam, phòng có thể đón nắng, trồng chút hoa cỏ gì đó.Chồng tôi đứng giữa căn phòng ngập tràn nắng, không nói câu nào, chỉ đột ngột bế bổng tôi lên quay khắp phòng, khi tôi giãy giụa cào cấu đòi xuống, anh nói: “Đi đón mẹ chúng ta thôi!”.
15/11/2014(Xem: 10635)
Không và Có tương quan mật thiết với nhau như bóng với hình. Có bao nhiêu cái có thì cũng có bấy nhiêu cái không. Nếu cái có vô cùng vô tận, thì ...
14/11/2014(Xem: 4823)
Tại một ngôi trường tiểu học trong một thị trấn nhỏ ở Hoa Kỳ hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng cho năm học mới. Cô Thompson là giáo viên phụ trách dạy lớp Năm. Cô giáo đứng trước các học sinh trong lớp học của mình và tương tự như các giáo viên khác, cô cũng nhìn khắp lượt vào các em học sinh và nói là cô sẽ thương yêu tất cả các học trò của cô như nhau, không có sự phân biệt nào cả. Cô đã nói với các đứa trẻ này điều đó, một điều mà cô tự biết là không thật lòng và cô biết là mình sẽ không thực hiện được.
08/11/2014(Xem: 6170)
Người đàn bà ngồi tựa vào tường trên lối mòn của một con hẻm. Mệt mỏi và thiếp đi cạnh quang gánh của mình. Hai đầu gánh là đủ thứ quà vặt như bánh tráng, kẹo, đến chanh, ớt… rồi có cả đồ chơi trẻ con chằng cột. Chị như muốn kéo cả thế giới chung quanh đi theo mình trong cuộc mưu sinh nhọc nhằn không có ngày tháng cuối.
07/11/2014(Xem: 7599)
Tại sao lại là những bài học bình dị? Vì những câu truyện ở đây sẽ chỉ ra cho các em thấy được những bài học đạo đức rất gần gũi trong cuộc sống...
07/11/2014(Xem: 32279)
Nói "Chùa Khánh Anh sau 30 năm" có nghĩa là đã bắt đầu bước sang năm thứ 30+1... Thật vậy, chùa Khánh Anh bắt đầu sinh hoạt từ Lễ Phật Đản 1974, tức 1 năm trước biến cố lịch sử 30/4/1975. Tại sao lại không phải là sau ngày 30/4/75 như nhiều nơi khác, và nhiều chùa khác ở hải ngoại? Thưa quý vị và bà con cô bác, đó mới là có chuyện để kể lại. Và cái đoạn này có nhiều chuyện để kể lắm. Nghĩa là nguyên nhân do đâu, và từ bao giờ đưa đến việc thành lập chùa Khánh Anh trước năm 75 và sinh hoạt cho đến ngày hôm nay?
01/11/2014(Xem: 5496)
Trước 1975, tôi là một phi công Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa. Tôi qua Mỹ từ ngày mất nước, khi tuổi đời vừa mới 25. Mang tiếng pilot bay bướm nhưng tôi không có lấy một mảnh tình, bởi vì tôi không có tài tán gái. Thời đó mặc dù phụ nữ Việt nam cao giá, mấy thằng bạn không quân lanh lẹ vẫn vớt được một cô vợ Việt. Tôi khù khờ, vài năm sau đành yên bề gia thất với một thiếu nữ Mỹ tuổi đôi mươi. Hồi mới cưới, cuối tuần tôi thường dẫn Carrol hội họp bạn bè, nhưng nàng cảm thấy lạc lõng giữa đám người Việt bất đồng ngôn ngữ và từ chối những buổi họp mặt. Xuất giá tòng thê, mất liên lạc với đám bạn cũ, tôi hoàn toàn hội nhập vào đời sống Mỹ. Khi đứa con gái lên 5, chẳng may Carrol bị bịnh thận. Căn bịnh quái ác kéo dài hành hạ nàng hơn 20 năm và nàng qua đời vào thời gian đứa cháu ngoại vừa tròn 3 tuổi. Gần 2 năm qua, nỗi buồn mất người vợ Mỹ tuy đã nguôi ngoai nhưng tôi vẫn giữ thói quen sống không bè bạn, vẫn âm thầm cô đơn chiếc bóng.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]