Kính dâng lên Ôn Làng Mai để nhớ lần đầu tiên con tham dự khoá tu tại một thiền viện Mỹ trên núi ở miền Bắc Cali do Ôn hướng dẫn vào đầu thập niên 80. Con cũng nhớ có lần cạo gió cho Ôn trong khoá tu đó. Thật là một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời tu học của con.
Thầy về Từ Hiếu chùa xưa Bên hàng cây lá đong đưa giữa trời Bây giờ gần cuối cuộc đời Tháng ngày tịnh dưỡng đạo đời đã qua Một thời trải rộng lòng ra Mang dòng đuốc tuệ báo đền Phật ân Đời Thầy như núi cao thâm Như nguồn nước chảy đẹp phần Pháp Chơn Muôn người đệ tử biết ơn Công ân giáo dưỡng chẳng quên bao giờ.
Lái buôn tên gọi Tàu Dư
Mỗi năm gần Tết thường ưa mang hàng
Đi xa, đến một xóm làng
Bán buôn quen biết đã hằng bao năm
Vì chàng tính chẳng khó khăn
Cho nên công việc kiếm ăn dễ dàng
Anh chàng Đại Lãng thuở xưa
Có tài đô vật rất ư tuyệt vời
Lại thêm sức mạnh hơn người,
Khi trong nội bộ ngay nơi viện nhà
Lúc thi đấu phô tài ra
Quả là vô địch, vượt xa cả thầy,
Nhưng mà kỳ lạ lắm thay
Ra ngoài công chúng chàng hay thẹn thùng
Ngày xưa có một ông vua
Thích chơi bài với tế sư trong triều
Mỗi khi súc sắc được gieo
Vua thường lên giọng nói theo câu này
Coi như bùa phép cầu may:
“Nếu thời cơ tới trong tay của mình
Đàn bà sẽ chẳng trung trinh
Lao vào tội lỗi, ngoại tình, xấu xa!”
Nước kia có một ông vua
Nghe lời đồn đãi khó ưa về mình
Ngoài đời có kẻ phê bình
Rằng mình bạo ngược, tính tình tàn hung
Còn về chính trị chẳng thông,
Vua nghe tức bực trong lòng lắm thay
Có chàng nọ thuở xa xưa
Từ lâu phục dịch cho vua của mình
Quả là khổ sở thật tình
Tâm tư mỏi mệt, thân hình tang thương
Nhà vua bèn thưởng cho chàng
Lạc đà vừa chết để mang về nhà.
Ngày xưa có một ông thầy
Tu hành ngồi mãi cả ngày thật chăm
Lạ thay thầy chẳng thích nằm
Trụ trì chùa lớn, tiếng tăm vang rền,
Bao nhiêu đệ tử kề bên
Chẳng ai có được cơ duyên trọn đầy
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.