2. KÝ ỨC QUÊ NGOẠI
Lòng vẫn nhớ ngày hè xa xưa ấy,
Tôi còn là cô bé tuổi mười hai.
Trời hôm ấy, chín tầng cao xanh thẳm,
Gió mơn man nỗi vui sướng dâng tràn,
Mắt háo hức nhìn con đường trước mặt,
Lòng đăm đăm về hướng cuối trời xa
Đinh ninh đó là miền quê yêu dấu,
Mẹ vẫn hằng thương mến nhắc cùng tôi…
÷
Quê Ngoại đây rồi, thân thương sao!
Lòng rộn vui khi nhìn bầy chim sáo,
Riú rít chuyền nhành, hót giọng nổi sôi,
Lũy tre quê lại khiến mắt bồi hồi,
Tre rủ bóng che dòng kênh phẳng lặng,
Giờ lại trùm mát rượi cõi hồn tôi...
Như chim nhỏ tung tăng bên áo mẹ
Tôi ngập ngừng dừng bước trước hàng me,
Ánh mắt nhin xao xuyến run nhè nhẹ,
Chiếc lưng còng, mái tóc bạc quá quen…
Phút hàn huyên Ngoại không nói nên lời,
Chỉ ôm tôi mừng mà nước mắt rơi...
Ngày sau ngày, rong chơi trên quê Ngoại
Tôi làm quen với cô bé cạnh nhà,
Hai đứa trẻ như thân từ lâu lắm,
Quấn quít bên nhau nữa bước chẳng rời.
Có những trưa trốn Ngoại, rủ nhau bơi
Cùng vùng vẫy trong dòng kênh xanh mát.
Lại cùng nhau trèo tót đỉnh non Sam,
Chia với nhau trái chín cúng trăng rằm.
Cái hột xoài cùng chăm chút nâng niu,
Theo ngày tháng, nhú mầm xanh nhỏ xíu,
Cây lớn lên và sẽ rợp sân chung …
Những hè sau tôi không về Châu đốc
Ngoại đã về chung sống với chúng tôi.
Trong tâm tưởng tôi vẫn thường mong nhớ,
Giữa hai nhà là một gốc xoài tơ.
Giờ chắc nó đã lớn nhiều bạn hở?
Trời bình yên sao mây kéo mịt mờ,
Miền biên giới Tây nam trăn trở,
Tim thành phố đập theo từng hơi thở,
Của một vùng quê cách trở xa xôi.
Tôi biết Ngoại có những đêm thao thức,
Giấc chẳng tròn, tiếng đại bác vọng xa
Quê Ngoại nghèo chỉ bờ tre mái rạ
Mà tình người ấm mãi cõi lòng ta...
÷
Tin đâu tin nghe xót xa trong dạ!
Một đêm tối giặc tràn sang đốt phá.
Cướp đi rồi bao mạng sống thân quen!
Thôi chẳng còn mái lá với bờ tre!
Kênh Vĩnh Tế đã loang nhiều vệt máu!
Và trời đất nhuộm một màu áo não!
Tiếng nấc nào nức nở xé tim tôi!
Đã hết rồi bạn hỡi! Gốc xoài ơi!
1985 -
3. ĐÓA HỒNG TẶNG MẸ
Viết về Mẹ là đề tài muôn thưở,
Nó hằn sâu vết khảm ở trong tim.
÷
Ngày bé thơ, từ giấc ngủ êm đềm,
Đến khôn lớn bước tương lai chập chững,
Mẹ vẫn bên con thân thiết đỡ nâng.
Miếng ăn ngon, manh áo đẹp nhường con,
Còn thân Mẹ, hề chi, khi con sướng?
Những buổi sớm gió khuya còn trăn trở,
Mẹ nhẹ nhàng sợ thức giấc con yêu,
Rồi giặt giũ, lo nước cơm tất cả,
Nhẫn nhục làm chiụ đựng hết gian nan.
Thân gầy yếu, vết chân chim quanh mắt
Bụi thời gian nhuộm tóc Mẹ lâm thâm.
Tình của Mẹ- mạch nước nguồn lai láng,
Tưới lên đời con đằm thắm, dịu dàng.
Và đời Mẹ có khi nào vui trọn?
Biết bao giờ con bù được, Mẹ ơi!
Con muốn mãi mãi mình bé bỏng.
Cho Mẹ luôn tươi trẻ như ngày đầu.
÷
Thân thương sao đôi mắt Mẹ tươi màu,
Khi rạng rỡ niềm vui con biểu lộ.
4. TÔ TRÒN MƠ ƯỚC MẸ
Những màu áo trắng đáng yêu sao,
Dù bên cạnh nỗi đau và bệnh tật,
Hay bảng đen và phấn trắng dịu dàng.
÷
Mẹ đã chọn tà áo dài giản dị
Để phần con màu trắng nguyên khôi.
Yêu áo trắng nhưng Mẹ đâu thỏa nguyện.
Và ước mơ con thực hiện thay mình.
Mong làm sao ngày bên ghế giảng đường,
Con của Mẹ đường hoàng trong áo trắng.
÷
Khiết tinh như sương sớm hạt long lanh,
Với tình thương và ý chí của mình,
Con nguyện sẽ tô tròn mơ ước Mẹ.
7. MỘT CÂU CHUYỆN ĐƯỢC KỂ
Trong ngõ vắng, nắng trưa hè đổ lửa,
Một cụ ông ngồi khép nép nên đường,
Thẩn thờ nhìn với đôi mắt đục sương.
Vành nón rách tả tơi che vai yếu,
÷
Trước cổng sắt một ngôi nhà bệ vệ,
Giỏ rác to ai đó đổ tràn trề,
Chậm chân ngừng, cụ đưa mắt ngó quanh,
Chiếc giỏ rách, cụ nâng niu đặt cạnh.
Bàn tay gầy xương xẩu đang dần đưa,
Nụ cười buồn héo hắt chòm râu thưa…
Ai biết được ông nuôi ba cháu nhỏ,
Sống nhờ vào những chiếc giỏ rác đó!
Lượm túi nhựa đổi miếng ăn từng bữa.
Các cháu ông, đứa lớn nhất lên mười,
Sống khổ nghèo, tuổi thơ bé kém tươi,
Cha mất sớm, mẹ qua đời năm trước
Cùng nương tựa vào ông và túi nhựa…
Để mỗi chiều ông cùng cháu bên nhau,
San sẻ từng bát cháo, miếng cơm rau.
÷
Trước lầu sáng xập xình vang tiếng hát,
Bên cổ yến ê hề mang kinh ngạc,
Rượu tràn ly hưởng thụ hả hê,
Có ai biết xót thương cho dòng lệ?
Xót xa lăn trên đôi má nhăn già!
Biết khi nào hết những cảnh thương tâm?
Mưa rơi rồi, hoen mắt ướt lâm thâm…
8. BÀ CỤ GÁNH HÀNG RAU
*
Những buổi sáng vùi mình trong nệm ấm,
Vẳng xa nghe tiếng rao đục và khàn,
“Ai cải ngọt, bẹ xanh, ai dền tía!”
Tiếng rao buồn, ngắt quảng, yếu làn hơi.
*
Dáng lừng khừng, một cụ bà mắt đục,
Vai gánh hàng, tay chống gậy lần đi.
Trên quang gánh chỏng chơ vài bó cải,
Áo phập phồng những mụn vá tả tơi.
*
Lòng se thắt, phải đâu vì gió lạnh!
Chiếc lưng còng, tiếng rao chạnh lòng sao!
Tiền bán cải có đủ no một bữa?
Nắng cao rồi, bà khấp khểnh lần đi…
9. CÓ NHỮNG GIẤC MƠ
Lòng lưỡng lự, nghề nghiệp nào cũng qúy.
Con thường mơ về phấn trắng bảng đen,
Tà áo dài vương bụi phấn thân quen,
Nghề của mẹ con vẫn thường ao ước.
*
Tà áo trắng khiết tinh bên ống nghiệm,
Bước chân vang trong phòng vắng êm đềm.
Bên hóa chất vui say đời hóa trị,
Ôi ước mơ nghiên cứu thật trang nghiêm.
*
Ước mơ nào Mẹ cũng dắt con đi,
Mong rằng con sẽ đến với trường Y,
Cổng cao cao, hoa hoàng hậu thầm thì,
Trên nón trắng,đáng yêu màu thập đỏ.
11. Áo Ai Trong Nắng
Trời xanh mây trắng bay,
Gió đùa ngọn cỏ may
Rồi mơn man mái tóc
Tà áo dài bay bay.
*
Ngày thơ khi còn bé,
Hay nhặt phượng trưa hè
Lòng vu vơ xao xuyến
Khi nhạc trỗi ve ve.
&
Có biết bao thân thương,
Thưở cắp sách tới trường,
Tà áo cô tha thướt,
Càng nhìn dài vấn vương.
&
Ta đã hiểu vì sao
Có những khoảnh khắc nào,
Hình ảnh thầy cô giáo
Lại gợi nỗi nao nao.
Con người được sinh ra,
Đâu chỉ sống mình ta,
Cống hiến vì tất cả
Bui phấn kết thành hoa.
&
Trong những nghề cao qúy,
Đáng qúy nhất nghề chi?
Người hỏi nghĩ gì khi
Chọn nghề mình chung thuỷ?
&
Trả lời người sao đây,
Màu áo trong màu mây
Là ước mơ thanh khiết
Ấp ủ thưở thơ ngây.
*
Trời xanh mây vẫn bay,
Nắng ùa đến trong tay,
Gửi nhiệt tình trong nắng
Áo và mây cùng bay.
12. Không Đề 1
Trong nhiều lúc bi quan và chán nãn
Thấy cuộc đời lãng đãng kéo dài sao!
Nghiệp kiếp này đền trả đến khi nào?
Ôi thời gian chẳng chiều lòng ai ! Tá!
#
Có những lúc mơ được làm đời lá
Non mởn mà trên nhánh biếc xôn xao
Nghe tiếng chim cất giọng hót ngọt ngào
Ru đời lá với chuổi ngày óng ả!
#
Mà quanh đây sao khoảnh trời tối hẹp.
E dè nhìn đâu ánh sáng tương lai!
Phận Kiều Tử chẳng tìm được thoải mái!
Biết bao giờ ta nắm giữ tương lai!
1985
17. NGUYỆN CẦU
Lòng thành con hướng đến tòa sen,
Nguyện cầu nay là một thói quen
Niềm tin là cội nguồn sức mạnh
Chữ Sắc Không lại giúp thành nên.
1984
18.GỬI MỘT MIỀN XA
Nơi quê tôi chỉ hai mùa mưa nắng,
Nên chưa hề nhìn được tuyết gió đông,
Cũng chưa thấy được nắng đào hồng,
Cùng gió nhẹ đưa thu vàng khe khẻ.
*
Và miền Bắc xa xôi, từ thưở bé,
Đã thân thương trong giấc ngủ mơ màng,
Niềm tự hào trong tâm khảm tôi mang
Trong trang sách in còn thơm mực mới.
Mỗi lúc đọc thấy lòng tươi roi rói,
Đây phố vàng lã lướt lá thu rơi,
Đào Nhật tân, hồng rực rỡ đón mời,
Mà thi văn, mà những bài ca gợi.
Tôi như thấy vị hồng trên chót lưỡi,
Mùi vải thơm tu hú liệng vui mừng,
Và trong xanh dòng suối hát tưng bừng
Thấp thoáng ẩn trong lùm cây rậm mát.
*
Miền đất đó cũng trong cùng đất nước,
Mà hai đầu xa lắm nhịp cầu ô
Vẳng đâu đây giọng hát nghe mơ hồ:
“ Quê hương tôi có sông đào xinh xắn”.
Trời đang hửng mà đâu rồi màu nắng,
Lòng xốn xang cho miền đất tôi thương
Trời chẳng yên lành cho mây trắng vương
Xin gửi đến niềm thương tôi vời vợi.
1989