Câu Chuyện Cái Kén Bướm
Một chàng trai tìm thấy cái kén bướm. Một hôm anh thấy cái kén hé một lỗ nhỏ.
Anh ngồi hàng giờ nhìn chú bướm nhỏ cố thoát mình ra khỏi cái lỗ nhỏ xíu.
Rồi anh ta thấy mọi việc không tiến triển gì thêm. Hình như chú bướm không
thể cố hơn được nữa. Và anh quyết định giúp chú bướm nhỏ.
Anh lấy kéo rạch cho cái lỗ to thêm.
Chú bướm dễ dàng thoát ra khỏi cái kén. Nhưng thân mình nó sưng phồng lên,
đôi cánh thì nhăn nhúm. Còn chàng thanh niên cứ ngồi quan sát cái kén với
hy vọng một lúc nào đó thân mình chú bướm sẽ xẹp lại và đôi cánh xòe rộng
hơn đủ để nâng đỡ thân hình…
Nhưng chẳng có gì thay đổi. Sự thật là chú bướm đã phải bò loanh quanh
suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình sưng phồng.
Nó chẳng bao giờ có thể bay được. Có một điều mà chàng thanh niên kia chưa hiểu:
cái kén chật chội khiến chú bướm phải nỗ lực mới chui qua được cái lỗ nhỏ xíu kia
là quy luật tự nhiên tác động lên đôi cánh và cơ thể của bướm, giúp chú có thể
bay ngay khi thoát ra ngoài. Khi chàng làm động tác giúp đỡ nó tức là đã đi ngược lại
quy luật tự nhiên mất rồi và vì đi "đường tắt" nên chú bướm tội nghiệp chẳng
bao giờ đến đích được...
Vì thế, nếu bạn thấy mình đang phải vượt qua nhiều áp lực và căng thẳng
thì hãy tin rằng sau đó bạn sẽ trưởng thành và thành công hơn...
Suy Nghĩ :
Từ bi phải đi đôi với Trí tuệ ,
có Từ bi mà thiếu Trí tuệ, đôi khi phản tác dụng .
A Di Đà Phật .
Bụi rơi vào mắt
... Một hạt bụi rơi vào mắt ta lập tức dùng tay dụi liên hồi vì cảm thấy xốn xang,
khó chịu. Thế nhỡ mạc vàng rơi vào mắt có làm cho mắt ta khó chịu chăng?
Cái Danh, cái Lợi, cái Tình.. ở đời hay trong đạo chỉ khác nhau một chút nơi
hình thức nhưng chúng có cùng bản chất là làm cho tâm ta bất an. Vì sao tâm
ta bất an? vì dính mắc và hệ lụy. Hễ bất cứ nơi nào dính mắc, hệ lụy có mặt thì
nơi đó có phiền não, khổ đau, dù là đạo hay đời .
Bodhgaya monk
Trong Khoảnh Khắc Này
Trong phút giây này em có hay!
Vạn vật quanh mình đang chuyển xoay
Có mầm non hé, hoa cười nụ,
Chiếc lá xa cành theo gió bay.
Trong khoảnh khắc này em biết chăng!
Có người hạnh phúc, kẻ băn khoăn
Nơi tê nghèo đói, đời cô quạnh..
Chỗ nớ ngày chưa hết nhọc nhằn.
Cũng trong tíc tắc, từng hơi thở
Vô vàn đi, đến, diệt và sinh
Mắt ai vừa khép, ai vừa mở
Kẻ reo vui, người khóc một mình.
Trong thoáng giây này em biết không!
Buồn, vui nhân thế rất mênh mông..
Nơi chìm mưa bão, nơi chinh chiến
Thiện, ác vần xoay mãi một dòng.
Phút nao tỉnh thức em ngồi lại
Nhìn ra thế giới, nghĩ về mình.
Thấy chăng một thứ chi thường tại ?
Chập chờn mộng, thực kiếp nhân sinh.
- Trong sát na này ta biết đâu
Có người bừng giấc mộng thiên thâu.
Từ miền tịch lặng vô biên ấy
Thầm gửi niềm Thương khắp địa cầu.
Thích Tánh Tuệ
Gửi ý kiến của bạn