Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Mẹ Tôi

19/09/201317:12(Xem: 10504)
Mẹ Tôi

red_rose_59Trời Melbourne đã vào cuối đông nhưng vẫn còn lạnh, lạnh đến se người. Ngoài trời đang mưa, ngồi đọc những bài văn, bài thơ ca tụng công Cha, ơn Mẹ, tôi bỗng nhớ đến Mẹ tôi vô cùng và muốn viết đôi điều về Mẹ, để bày tỏ lòng thành kính tri ân của tôi đối với Mẹ, bởi hình như tôi chưa bao giờ nói cho mẹ biết, tôi mang ơn Mẹ biết dường nào.
Tôi sinh ra đời giữa thời ly loạn, nên chưa đầy tháng tuổi tôi đã không còn Ba, Mẹ tôi lúc đó mới 28 tuổi đã phải một mình đem hai con thơ đi lánh nạn phương xa. Nhờ trời thương có người tốt bụng giúp cho Mẹ tôi có công ăn việc làm, nơi ăn chốn ở. Mẹ con tôi đã sống những tháng ngày bình yên. Nhưng năm tôi lên 10 tuổi ,vì sơ ý, tiền bạc của cải Mẹ dành dụm để lo tương lai cho anh em tôi bị mất sạch, Mẹ rất buồn và một năm sau Mẹ tôi tái giá với hy vọng có người phụ giúp Mẹ lo cho anh em tôi.
Mẹ tái giá, nhưng lúc nào cũng bảo vệ các con của Mẹ. Tôi nhớ có một lần, không biết Mẹ tôi và Chú Ba ( tôi gọi chồng sau của Mẹ tôi là Chú Ba) cãi nhau về điều gì, tôi nghe Mẹ nói “ Tôi lấy chồng vì con chứ không phải vì chồng mà bỏ con” Và có lẽ vì lời nói cứng rắn đó của Mẹ mà suốt 10 năm sống chung với cha ghẻ, tuy không có được sự thương yêu trìu mến của người cha nhưng tôi không bao giờ bị Chú Ba la mắng.
Cuộc đời của Mẹ, kể từ khi tôi hiểu biết, tôi thấy Mẹ ít khi lo cho chính bản thân Mẹ mà lúc nào cũng để tâm lo lắng cho chồng con, cho thân bằng quyến thuộc và ngay cả cho những người quen biết chung quanh, ai cần gì đến Mẹ, Mẹ đều tận tâm giúp đỡ.
Tôi còn nhớ, có một hôm tôi với Mẹ trên đường đị bộ về thăm Ngoại, dọc đường thấy có hai người đàn ông đang đánh nhau, có mấy người đứng gần đó nhưng không ai vào can, Mẹ tôi lúc đó đang mang thai, cái bụng khá lớn, nhưng Mẹ đã xen vào để can, mấy người kia nói Mẹ làm vậy rất nguy hiểm vì lỡ Mẹ bị đánh trúng bụng, nhưng Mẹ nói người ta thấy cái bụng của Mẹ người ta sợ, và quả thật như vậy, hai người đàn ông kia sợ đánh trúng Mẹ nên đều dừng tay, nhờ vậy mà tránh được sự xô xát có thể gây thương tích; Một lần ở trong xóm có hai thanh niên gây gỗ, cầm dao đòi đâm chém nhau, Mẹ cũng bất chấp sự nguy hiểm, chen vào để cản ngăn. Mẹ tôi đã làm những việc mà người khác cho là điên rồ, nhưng Mẹ đã không cảm thấy như vậy.
Thời gian Mẹ bán hàng ngoài chợ, có mấy chú lính đến mua hàng và hỏi Mẹ tôi cách kho nấu... thấy tội nghiệp, Mẹ đã nhắn người kêu tôi xuống đem số hàng các chú lính mua về kho nấu sẳn rồi mang ra cho các chú ấy, Mẹ nói : “ Mấy chú đi lính xa nhà cực khổ, mình giúp cho họ, sau này anh con có đi đâu cũng được người giúp lại”. Và không hiểu có phải vì những gì Mẹ đã làm cho người khác không mà sau này khi Anh tôi đi lính Xây Dựng Nông Thôn, tại những nơi anh trú đóng, anh đã có được những người Mẹ nuôi, chị nuôi, em nuôi thương mến, săn sóc cho anh.
Năm 1975, khi đất nước được giải phóng, đời sống người dân có nhiều xáo trộn, trong xóm tôi cũng có nhiều gia đình di tản về nơi khác làm ăn sinh sống. Trong số đó có một gia đình thiếu nợ Mẹ tôi khá nhiều, khi tôi đề cập đến số nợ đó Mẹ đã thản nhiên nói: “ Nếu họ không trả thì coi như kiếp trước mình đã thiếu nợ của họ, còn nếu mình không nợ thì có ngày họ cũng trả cho mình”. Một năm sau gia đình đó trở về, họ thương lượng với Mẹ cho họ từ từ trả số nợ đã thiếu. Gia đình này có lập một quán nhỏ bán quà vặt, bà ấy đã đề nghị Mẹ cho các em tôi khi nào muốn ăn quà thì ra mua để trừ bớt tiền, các em tôi nghe vậy rất mừng, nhưng Mẹ đã nói : “Tụi con khi nào muốn ăn thì Mẹ cho tiền ra mua ăn chứ không được mua trừ nợ vì gia đình người ta chỉ nhờ vào quán hàng đó để sống thôi, tiền họ thiếu khi nào có họ trả” Và mấy năm sau, gia đình ấy có người con được đi Mỹ đã gởi tiền về cho gia đình và họ đã trả cho Mẹ tôi tất cả số tiền họ thiếu.
Nói về Mẹ thì có nhiều điều để nói lắm, nhưng có một việc mà mỗi lần nhớ đến tôi đều xúc đông cho dù việc đó đã xảy ra cách đây 30 năm rồi. Khi tôi có thai lần đầu tiên Mẹ rất mừng, Mẹ chuẩn bị đủ thứ để khi tôi sanh có mà dùng, Mẹ và các em tôi đã vào rừng tìm hái những loại lá đem về phơi khô để sắc cho tôi uống sau khi sanh… nhưng chẳng may khi được 3 tháng thì tôi bị hư thai, chồng tôi báo tin cho Mẹ biết để Mẹ đừng có lo chuẩn bị nữa. Tưởng chỉ vậy thôi, không ngờ mấy ngày sau khi tôi đang nằm nghỉ, tôi nghe tiếng người em chồng tôi kêu “ Chị Hạnh ơi có Má chị xuống nè” Tôi giật mình tỉnh dậy mơ hồ như là mình vừa chiêm bao, nhưng khi nghe em tôi kêu thêm một lần nữa , tôi ngồi bật dậy chạy ra ngoài thì thấy Mẹ tôi đang đứng đó với gương mặt đỏ bừng, dáng vẻ mệt mõi, nhưng trong ánh mắt Mẹ là sự vui mừng. Mẹ tôi từ trước vốn ít khi đi đâu xa một mình, vậy mà Mẹ đã đành để các em tôi ở nhà, lúc đó người em kế tôi mới 13 tuổi, Mẹ lặn lội đi từ ĐaLat xuống Vĩnh Long , một nơi mà Mẹ tôi chưa bao giờ biết đến, đi tới đâu Mẹ hỏi đường tới đó và cuối cùng Mẹ cũng tìm được nơi tôi ở. Mẹ đến để mang cho tôi túi lá khô để uống , chai thuốc rượu để xoa bóp và một hủ gừng ngâm muối được chôn dưới đất để cho tôi xông hơ. Mẹ xuống để lo cho tôi, Mẹ lo rằng nếu tôi không kỹ lưỡng, sau này sẽ yếu. Viết đến đây tôi chợt nhớ mấy câu thơ của một Thiền Sư Nhật Bản :
Ôi Biển cả!
Nhìn Thấy biển
Mẹ tôi ơi!!!

Đúng vậy, chỉ có sự mênh mông , bao la của biển mới bao hàm được tình thương của người Mẹ đối với con. Mẹ tôi là vậy đó.
Chúng ta thường nghe nói ở cõi Cực Lạc, tiếng chim muôn ca hót… đều là những bài pháp vi diệu. Với tôi ngay tại thế gian này, những việc làm của Mẹ, những lời nói chân tình của Mẹ, đều là những bài pháp vi diệu, vì từ đó đã huân tập cho tôi những suy nghĩ, những việc làm để ngày nay khi tôi chập chững đi vào Đạo, tập hành theo lời Phật dạy tôi cảm thấy rất dễ dàng vì chính Mẹ đã dạy cho tôi lòng từ bi, hiểu biết về nhân quả, biết sống vì mọi người và nhất là biết thông cảm, tha thứ. Mẹ tôi tuy không hề nói cho tôi nghe Phật dạy như thế nào, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại những gì Mẹ đã làm, đã nói rất hợp với giáo lý của Phật. Đã từ lâu tôi đã được học về lý Đạo mà tôi không hay biết…
Kính lạy Mẹ, hôm nay con xin nói với Mẹ một điều : Con của Mẹ không thành danh đó là nghiệp của con, nhưng con thành nhân đó là nhờ công ơn của Mẹ.
Với muôn Bồ Tát viên thành
Mẹ tôi là bát nước lành giữa trưa.

Mùa Vu Lan 2007
Thanh Phi

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
21/02/2011(Xem: 11816)
cánh rất mỏng chim đường bay rồi chẳng tới bởi mù sa hớt hải đuổi bên chân
19/02/2011(Xem: 17089)
Hết lòng trân quí và ghi nhớ ân đức sâu dầy của sư Sán Nhiên đã biên soạn và hiệu đính tập sách này, cũng như đã hoan hỷ cho phép Hội Thiện Đức ấn tống nhằm góp phần vào công cuộc hoằng hóa Phật pháp đem đến lợi lạc cho nhiều người. Hội Thiện Đức xin biết ơn sự ủng hộ tinh thần và tán thán sự phát tâm đóng góp tịnh tài của quý Phật tử và ân nhân cho công trình ấn tống này. Xin tri ân chị Thân Thục & anh Thân Phúc đánh máy tập sách; anh Thân Hòa trình bày sách bao gồm thiết kế bìa sách; anh Chúc Giới, anh Thiện Tánh, cùng anh Chúc Tùng cung cấp tài liệu và hình ảnh; Tâm Hân Huệ thỉnh ý sư Sán Nhiên; chị Tâm Thiện, chị Chơn Hạnh Bạch, chị Diệu Âm, Thân Hồng, cùng anh chị Lê Lộc (Lancaster, PA) phụ giúp sổ sách, liên lạc, và kêu gọi cho quỹ ấn tống.
19/02/2011(Xem: 11480)
Lá xanh cõng nắng sang mùa Phất phơ sương khói hiên chùa gọi nhau Làm thơ, hoa cỏ chụm đầu...
13/02/2011(Xem: 40058)
Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa Vội vàng sum họp vội chia xa. Vội ăn, vội nói rồi vội thở Vội hưởng thụ mau để vội già.
06/02/2011(Xem: 9081)
Đường của thơ là đầm đìa cát bụi Vùi nắng mưa sấm chớp bão bùng Và khơi mở dòng đời từ vô thủy...
02/02/2011(Xem: 7647)
"Trước sau nào thấy bóng người, Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông." Ngữ tình vương vấn. Tâm cảnh xao động. Mối tương dữ sâu sắc giữa thiên nhân trong lần Kim Trọng trở lại vườn Thúy tìm Kiều. Người xưa vắng bóng, chỉ thấy cảnh cũ hoa đào cười trước gió đông ngày xuân. Đó cũng chính là cảnh của Thôi Hộ trong bài thơ dưới đây.
02/02/2011(Xem: 8863)
1) Đối với các Thiền Sư thời Lý-Trần, sự ứng dụng tâm thức tu hành với những giáo lý Đức Phật truyền dạy là một. Trong Kinh Hoa Nghiêm, phẩm Nhập Pháp Giới, Đức Phật khai thị về không gian: "Mười phương thế giới đồng nhất thể." Trong Kinh Kim Cang, Đức Phật mở bày ý niệm về thời gian: "Quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, vi lai tâm bất khả đắc."
02/02/2011(Xem: 9676)
Sự hiện hữu đột biến phản diện của một đóa mai đã đánh lay tâm thức của người đọc một cách bất ngờ, tạo ra một mối nghi tình cho hành giả, trong hai câu song thất kết thúc của bài kệ, mà thiền sư Mãn Giác đã trao cho những người đi sau, nhân lúc cáo bệnh thị chúng của ngài, chúng vẫn còn tiếp tục chảy không biết bao nhiêu bút mực để nói về sự hiện hữu của chúng.
28/01/2011(Xem: 10798)
Dâng một giò lan cúng Phật Một chiều Đông rụng hiên sân Ngoài vườn hương lan gió thoảng Dặm trời sương khói bâng khuâng.
27/01/2011(Xem: 10381)
Tất cả bồ tát đều đã xuống trần gian làm hạnh nguyện của mình giữa thời mạt pháp có duyên thì mới gặp hay phải gặp mới có duyên...
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]